Đại Bát Hầu

Chương 568: Nam Thiên môn (2)



Ở trước, trong ấn tượng của nàng, cái tên gọi là thập sư huynh kia là một gia hỏa ngang ngược coi trời bằng vung, chỉ biết gây chuyện họa hại sư môn, họa hại tam giới. Thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao Tu Bồ Đề thân làm sư phó lại không tự mình ra tay thanh lý môn hộ.

Nhưng mà, sự thực tựa hồ phức tạp hơn xa tưởng tượng của nàng.

Có điều, những gì người trước mắt nói liệu có thật không?

Yêu hầu kia là ai? Là vạn yêu chi vương giết người như ma. Thiên binh thiên tướng chết ở trên tay hắn ít ra cũng phải có mấy chục vạn, thần tiên, phàm nhân, yêu quái, thậm chí cả quỷ binh hồn phi phách tán dưới Địa phủ bởi hắn mà chết tính ra phải lấy trăm vạn mà đếm.

Một con tuyệt thế đại yêu như vậy, không tiếc liều đến kết cục ngọc thạch câu phần, giết vào trong Nam Thiên môn dẫn tới sinh linh đồ thán, thậm chí thiếu chút thì hủy diệt tam giới, cư nhiên chỉ là để báo thù cho một cô gái? Điều này nói ra liệu có ai tin?

Bởi vì ái tình?

Nếu là bởi ái tình, thế tam thánh mẫu bị áp dưới Hoa Sơn thì sao?

Hay gần gần là bởi chuyện riêng trong sư môn?

Người khác thế nào thì Thanh Tâm không biết, chứ bản thân Thanh Tâm là kiên quyết không tin. Rốt cuộc chuyện này quá khó mà tưởng tượng. Nhưng hai vị sư huynh trước mắt nhìn qua không giống là đang nói dối.

Hơn nữa nghe nói... ngày yêu hầu xuất kích, cũng vừa khéo chính là ngày đại hôn của hắn, còn chưa kịp động phòng liền bốc lên chiến hỏa...

Đến cùng là người thế nào, có qua lại gì với yêu hầu, mới có thể khiến hắn thả xuống hết thảy giết lên Thiên Đình?

Thanh Tâm nghĩ mãi không ra.

Thẳng tới ngày nay, người trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động đều rất ít đề cập tới chuyện này. Mà kỳ thực nàng cũng không có bao nhiêu hứng thú để đi tìm hiểu tỉ mỉ về đoạn lịch sử ấy, thậm chí lúc ở Thiên Đình thỉnh thoảng có người nhắc tới đều cố ý lảng sang chuyện khác.

Rốt cuộc, trong mắt nàng, vị thập sư huynh này trước giờ luôn là nỗi sỉ nhục của Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Cũng chỉ từ khi nghe nói hắn đã thoát khỏi phong ấn của Phật môn, Thanh Tâm mới chú ý tới chuyện này.

Hiện tại xem ra, có lẽ mình đã đưa ra nhận định quá sớm.

Ba người cứ thế thẫn thờ trầm mặc hồi lâu, kim đồng tử cẩn thận hỏi:

- Xem ra lúc trước sư muội ngươi cũng có điều hiểu lầm. Hay là, chúng ta về lại Đâu Suất Cung thôi? Yêu hầu xác thực không dễ đối phó, đừng nói chúng ta, ngay cả sư phụ đều chẳng làm gì được hắn.

Mặt Thanh Tâm chợt đỏ lên, nhíu mày nói:

- Ai nói? Làm gì có hiểu lầm? Chuyện khác ta không quản. Riêng chuyện hắn trói ta lên cây là sự thật rành rành trước mắt, kiểu gì nhất định cũng phải cho hắn một bài học!

Nói rồi, Thanh Tâm nhét Bát Quái Kính vào trong tay ngân đồng tử, nói:

- Các ngươi tiếp tục ở lại đây coi chừng bọn họ, ta về Đâu Suất Cung một chuyến. Xem xem yêu hầu kia định giở trò gì!

Lúc này. Trong động quật cách đó mấy vạn dặm, dưới mảng lớn nhũ thạch vươn ra tua tủa, Đa Mục Quái chính đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.

Một thanh y nữ tử tướng mạo mỹ diễm chậm rãi cất bước đi tới bên cạnh hắn.

Đa Mục Quái khẽ mở mắt nhìn thanh y nữ tử một cái, nhẹ giọng nói:

- Thế nào, hỏi ra được gì chưa?

Thanh y nữ tử thoáng lắc đầu, nói:

- Chưa. Vẫn như lúc trước, một hỏi ba không biết, có nói, cũng là sơ hở đủ điều. Theo muội muội thấy, cứ tiếp tục thế này, nếu không thượng trọng hình, sợ là không hỏi ra được gì.

- Thượng trọng hình?

Đa Mục Quái khẽ nhăn mày, khoát tay nói:

- Sự thể còn chưa rõ ràng, ngay cả địch ta đều chưa phân ra được, thượng trọng hình, nhỡ sau này phát hiện trượng phu nàng đúng thật hiệu trung với Đại Thánh gia, sợ là không dễ nói chuyện.

- Không thượng trọng hình, vậy biết phải làm sao?

Hít một hơi thật sâu, Đa Mục Quái hỏi:

- Phía Lữ thừa tướng có tin tức gì không?

- Lữ thừa tướng đã trở về từ Vạn Thọ sơn, tựa hồ không có dị dạng nào cả.

Đa Mục Quái súc mày càng sâu.

Nói đến tin hầu tử trở về, thời gian hắn nghe được tịnh không muộn hơn Lữ Lục Quải bao nhiêu. Song hắn một mực cảm giác thấy tình hình tịnh không đơn giản như người ngoài tưởng tượng.

Phải biết. Hầu tử chính là vạn yêu chi vương, nếu đã xuất hiện, vì sao không triệu tập bộ hạ cũ? Chẳng lẽ đã tâm tro ý lạnh?

Nhưng dù đúng là tâm tro ý lạnh, vậy cũng không đến nỗi đường đường một giới Yêu Vương, lại chạy đi làm chân sai vặt cho Phật môn, bảo hộ người đi thỉnh kinh. Cái đó thực sự quá mất thân phận.

Còn cả chuyện tây hành thỉnh kinh khó mà tưởng tượng kia nữa.

Vì sao phải đi mười vạn tám ngàn dặm? Nếu chỉ đơn thuần là muốn truyền kinh văn vào đông thổ, Phật môn tùy thời có thể làm được. Dù muốn làm cái hình thức để truyền thành giai thoại, thì Linh sơn cũng đâu đến nỗi phải cố ý thả ra phong thanh để hãm hại người lấy kinh.

Ẩn ẩn, hắn cảm thấy trong này ắt có càn khôn, nên vẫn ngần ngừ bất định về việc có nên lập tức tiếp xúc hầu tử hay không.

Do dự hồi lâu, Đa Mục Quái chỉ biết thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Tạm thời giam nàng lại, cứng không được, vậy thử mềm xem sao. Mấy tỷ muội các ngươi mỗi ngày tìm nàng tâm sự, xem xem có thể moi ra được tin tức nào không.

- Muội muội hiểu rồi.

Thanh y nữ tử khom lưng.

Giây phút sau, Nam Thiên môn.

Bình địa thoáng đãng, tường rào cao vút, tựa như quang cảnh mấy trăm năm trước, chỉ là thiếu chút máu tanh.

Đại đội thiên binh nhận được tin tức vội vã tuôn vào trong Nam Thiên môn, cửa lớn đỏ chót ầm vang đóng lại.

Thẳng đến lúc này, hầu tử mới từ từ hạ xuống. Ngửa đầu nhìn lên, bốn phía xung quanh, đừng nói người, ngay cả nửa bóng quỷ ảnh đều chẳng thấy đâu.

Cảnh này cũng là nằm trong ý liệu. Hiện giờ, thần tiên Thiên Đình trừ loại tay cầm thánh chỉ không thể không tới gặp hắn như Lý Tĩnh, còn ai dám chạm mặt hắn nữa? Nghe được phong thanh liền cuống cuồng tứ tán, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Khẽ thở dài một hơi, hắn chống lấy Kim Cô bổng, từng bước đi tới đại môn.

Kim Cô bổng kéo lê trên đất phát ra tiếng vang chói tai, lúc này lại trở thành tiếng nhạc nền duy nhất giữa thiên địa.

Vạn chúng chúc mục.

- Bệ hạ --! Không hay --!

Một tên thiên tướng đẩy ra thiên binh đứng canh cửa, lúc bước vào Ngự thư phòng không cẩn thận đạp phải bậc cửa, cả người ngã nhào xuống đất.

Thiên binh canh cửa cũng vội tiến vào Ngự thư phòng theo:

- Bệ hạ, hắn...

Ngọc đế khoát khoát tay, để thiên binh lui ra trước.

Lúc này, mấy tên tiên gia trong thư phòng đều quay đầu nhìn hướng thiên tướng. Ngay cả Ngọc đế vốn an tọa trên long ỷ cũng đứng bật dậy, rướn cổ nhìn thiên tướng ngã sấp dưới đất, có vẻ không vui nói:

- Chuyện lớn bằng trời cũng phải đợi binh vệ bẩm báo, đây là quy củ. Ngươi hốt hoảng như vậy... Thành thể thống gì?

- Bệ hạ, bệ hạ!

Thiên tướng cuống cuồng bò dậy, chắp tay nói:

- Yêu hầu tới rồi, đã đến ngoài Nam Thiên môn!

Lập tức, tiên gia tại trường không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Tấu chương trong tay Ngọc đế “lạch cạch” một tiếng rơi rớt trên đất.