Bốn phía nhìn qua trống trải không người. Lại có vô số đôi mắt cách qua tường thành Nam Thiên môn nhìn chăm chú bên này, nhìn chăm chú tên vạn yêu chi vương lẻ loi một mình một người đi trên mặt đất trống trải vô biên.
Mỗi một tên thiên binh đều nín thở, mỗi một tên thiên tướng đều đè lên chuôi kiếm.
Hắn lười nhác ngẩng đầu nhìn cửa lớn một cái, nhẹ giọng nói:
- Mở cửa.
Một câu nhẹ nhàng, nhưng phía trong cửa, vài vạn đại quân nghiêm trận chờ đợi lại đều thấm thỏm bất an, tâm tạng chực chờ nhảy ra khỏi ngực.
Khắc ấy, trong cửa ngoài cửa không một ai trả lời, hoặc nói cách khác, không ai dám trả lời.
Trên thành lâu, Lý Tĩnh vội vã chạy tới, đám thiên tướng tại trường cuống cuồng vây quanh hắn.
Cầm lấy thiên lý kính. Lý Tĩnh nhìn ra ngoài Nam Thiên môn một lát. Trông thấy hầu tử tay cầm Kim Cổ bổng đứng trước cửa lớn, tâm tạng tức thì lộp bộp một tiếng.
Thả xuống thiên lý kính, hắn thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì? Sao hắn đột nhiên đến đây?
- Không biết, không thu được tin tức gì. Nửa đường thì bị trạm gác của chúng ta phát hiện, hồi báo về mới biết. Vừa nãy nếu phản ứng chậm một bước, e là bộ đội phòng thủ đã chạm trán hắn rồi.
- Đại quân Yêu tộc dưới phàm trần có dị động gì không?
- Không... Hoặc có thể là chúng ta còn chưa phát hiện. Vừa nãy đã hạ lệnh tử tế tra tìm, không thể bỏ qua bất cứ dấu vết nào.
Lúc này. Toàn bộ thiên tướng tại trường, bao gồm cả Lý Tĩnh, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Ngước đầu, hầu tử nhìn cửa lớn thong thả nói:
- Ta nói, mở cửa. Các ngươi nghe không?
Thanh âm tấn tốc vang vọng trên quảng trường trống trải ngoài Nam Thiên môn.
- Thiên vương, giờ làm thế nào? Trả lời sao đây?
- Trước đừng nói chuyện...
Nắm tay Lý Tĩnh siết rồi nới, nới rồi lại siết, đầu lưỡi liếm lấy miệng môi khô quắt, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống trên trán.
Chuyện này rốt cục là thế nào? Sao đột nhiên hắn lại đến đây?
Là điều gì chọc giận hắn? Hay, gần gần là muốn đòi thứ nào đó?
Nhất thời, Lý thiên vương quyền khuynh thiên hạ, kẻ nắm giữ toàn bộ binh mã Thiên Đình cũng hoảng.
- Trước... Trước phái người bẩm báo bệ hạ.
- Dạ.
Một tên thiên tướng sau lưng Lý Tĩnh vội chắp tay, tấn tốc xoay người rời đi.
Số thiên tướng còn lại vẫn lẳng lặng đứng đó, ai nấy đối mặt nhìn nhau, thấp thỏm không thôi.
Hồi lâu, mắt thấy đối phương không hề có phản ứng. Hầu tử hít một hơi thật sâu, gân cổ bạo quát:
- Lập tức mở cửa --! Nghe rõ chưa!
Tiếng quát giống như sấm rền, điên cuồng khuếch tán tứ bề, ngay cả mây trôi lơ lửng giữa trời cũng hơi khẽ chấn động.
Mấy vạn thiên binh thiên tướng trong cửa, bao gồm cả Lý Tĩnh đều giật thót cả mình, tròng mắt mở to.
Nam Thiên môn là bình chướng sau cùng của Thiên Đình, ai cũng biết mở ra Nam Thiên môn đồng nghĩa với điều gì.
Nhưng mà không mở, chẳng lẽ hắn thật không vào được?
Lý Tĩnh một lần lại một lần đưa tay lau mồ hôi, hồn nhiên bất giác tay áo sớm đã ướt đẫm. Đám thiên tướng bốn phía cũng là như thế.
Hất lên Kim Cô bổng chỉ vào cửa lớn, hầu tử nghiêng đầu nói:
- Không ra, tin ta đập nát cánh cửa này hay không?
Hầu kết Lý Tĩnh khẽ động, nuốt khô ngụm nước bọt.
Thiên tướng ở bên thấp giọng nói:
- Thiên vương, yêu hầu còn chưa khôi phục tu vị Thiên Đạo, hẳn không cách nào phá được pháp trận Nam Thiên môn.
Lời này nghe ra có vẻ có lý, nhưng đám thiên tướng bốn phía lại không ai phụ họa, sắc mặt ai nấy vẫn cứ trắng bệch.
Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, cũng có người nói qua lời ấy, nhưng mà, những người kia đa phần đều đã chết.
Bọn họ dám cược thêm một lần nữa không?
Lý Tĩnh mặt mày xanh đen, hai mắt không ngừng chuyển động tới lui, trong lòng bắt đầu tính toán cân nhắc.
Lúc này, ở ngoài cửa, hầu tử dộng mạnh Kim Cô bổng, cười lên ha ha:
- Không chịu mở? Nói chuyện tử tế, các ngươi lại không thèm để ý? Vậy đừng trách lão tử không khách khí.
Trong lòng Lý Tĩnh bắt đầu điên cuồng tính toán, điên cuồng cân nhắc. Cơ thịt trên mặt co rút lại, nhìn qua như sắp rút gân.
Hồi lâu, vẫn không có nửa điểm động tĩnh, hầu tử cười lên khanh khách:
- Được, nếu các ngươi đã muốn cược, vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!
Nói rồi, hầu tử cắn răng giơ lên Kim Cô bổng, án lấy đại môn, đang muốn thẳng tay nện xuống.
Ngay khắc ấy, Lý Tĩnh đột nhiên cao giọng kêu nói:
- Đại Thánh gia hạ thủ lưu tình! Lý Tĩnh mở cửa ngay đây --!
Đám thiên tướng tại trường đều ngơ ngác, kinh ngạc trông hướng Lý Tĩnh.
Một tên thiên tướng đứng ở bên cạnh Lý Tĩnh thấp giọng nói:
- Thiên vương, cứ thế mở cửa? Ít nhất cũng phải chờ xem ý kiến của bệ hạ.
- Phái người lên Linh Tiêu bảo điện hỏi hỏi bệ hạ, để bệ hạ triệu tập chúng tiên gia thương thảo một phen, sau đó mới hạ thánh chỉ mở cửa?
Lý Tĩnh trừng thiên tướng kia một cái, run run nói:
- Dùng đầu óc một chút, ngươi xác định lúc thánh chỉ đến cánh cửa này còn nguyên lành không?
Nói rồi, Lý Tĩnh vươn tay đẩy thiên tướng kia ra, đi tới trước mặt Trì Quốc thiên vương, thấp giọng nói:
- Mở hé một cái, ta đi ra, sau đó các ngươi lập tức đóng lại. Trừ phi ta để các ngươi mở cửa, bằng không đừng mở lại. Hiểu ý ta chứ?
Trì Quốc thiên vương thoáng sửng sốt, vội vàng nói:
- Thiên vương đại nghĩa, chẳng qua, Nam Thiên môn này còn cần Thiên vương ngài tự thân tọa trấn, không thể phó thân mạo hiểm. Để ti chức ra đó là được rồi.
- Ta còn chưa hẳn trấn được trường diện, ngươi ra đó trấn được chắc?
Lý Tĩnh trừng mắt nói.
Trong tiếng vang ken két chói tai, đại môn từ từ mở ra một khe nhỏ.
Lý Tĩnh nghiêng người từ trong cửa chui ra.
Nhìn thấy hầu tử phía xa xa, hắn gượng cười, khom lưng chắp tay nói:
- Mạt tướng Lý Tĩnh, tham kiến Đại Thánh gia.
Lời còn chưa dứt, cửa lớn sau lưng đã ầm vang đóng lại.
Giương mắt nhìn đại môn cao vút, lại nhìn nhìn Lý Tĩnh, hầu tử ý vị sâu xa cười nói:
- Ngươi có ý gì đây?
Nói rồi, hầu tử chống lấy Kim Cô bổng từng bước đi về hướng Lý Tĩnh.
Thời này khắc này, dưới hồng anh mũ giáp, Lý Tĩnh sớm đã đầu đầy mồ hôi, đám thiên tướng trong cửa sau lưng cũng đều nín thở, mắt trợn tròn nhìn đăm đăm bên ngoài.
Toàn bộ Nam Thiên môn chìm trong câm lặng.
Miệng môi thoáng run rẩy, Lý Tĩnh cắn răng chắp tay nói:
- Đại Thánh gia đừng trách... Mở ra Nam Thiên môn, phải có ý chỉ của bệ hạ mới được. Mạt tướng đã phái người đi lên Lăng Tiêu bảo điện thỉnh chỉ, sợ Đại Thánh gia đợi gấp, thế nên... Thế nên bèn đi ra bồi Đại Thánh gia nói chuyện. Không biết lần này Đại Thánh gia tới đây là vì chuyện gì?
- Vậy ư? Mở Nam Thiên môn phải cần ý chỉ của Ngọc đế lão nhi, thế vừa nãy sao ngươi đi ra được?
Hầu tử dừng chân ngay trước người Lý Tĩnh, cúi mày quan sát toàn thân Lý Tĩnh một hồi, nhìn thẳng vào hai mắt Lý Tĩnh nói:
- Kỳ thực cũng không có gì. Có chút việc muốn tìm Lão Quân tâm sự thôi, lên ba mươi ba tầng trời, tất phải đi qua Nam Thiên môn, cho nên mới muốn ngươi mở cửa.
Trì Quốc thiên vương phía trong cửa đã hoả tốc nhấc bút ghi lại nguyên lời của hầu tử, giao cho thiên tướng một mực chờ đợi ở bên, dặn hắn lập tức chạy tới Lăng Tiêu bảo điện thông báo cho Ngọc đế.
- Tìm Lão Quân tâm sự?
Lý Tĩnh khẽ run rẩy, nhe răng cười bồi, cẩn thận nói:
- Không biết, Đại Thánh gia tìm Lão Quân là vì...
- Sửa lại Kim Cương trác.
Hầu tử lắc lư Kim Cương trác trên cổ tay ra trước trước mắt hắn, thong thả nói:
- Làm sao, ngươi cũng biết?
Lý Tĩnh tay lau mồ hôi liên hồi, cúi đầu nói:
- Cái đó sao mạt tướng biết được, Đại Thánh gia nói đùa.
Hầu tử gằn từng câu từng chữ hỏi:
- Vậy rốt cục ngươi có chịu mở cửa hay không?
Câu hỏi vừa ra, tâm tạng Lý Tĩnh tức thì vọt lên cổ họng, đám thiên tướng phía trong cửa cũng tròn mắt hồi hộp chờ đợi.
Tất cả mọi người đều cứ thế trầm mặc.
Lý Tĩnh khe khẽ nhìn lại, trong lòng đánh trống, liên tục cân nhắc được mất.
Chư tướng sau Nam Thiên môn khẽ lau mồ hôi.
Hồi lâu, hầu tử nhàn nhạt liếc Lý Tĩnh một cái, nói:
- Đừng chơi chiêu với lão tử, mở, hay là không mở, chỉ một câu thôi. Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi ư?
Lý Tĩnh chợt giật mình, vội vàng lắc lắc đầu, cười bồi nói:
- Đại Thánh gia thật biết nói đùa, Đại Thánh gia cần gì phải lừa ti chức?
Nói rồi, hắn xoay người thét to nói:
- Mở cửa --! Mở cửa cho Đại Thánh gia!
Mệnh lệnh đã xuống, nhưng mà, thiên binh thiên tướng trong Nam Thiên môn nhất thời không có nửa điểm động tĩnh.
- Làm thế nào? Còn cần đợi ý chỉ của bệ hạ không?
Thiên tướng đứng bên người Trì Quốc thiên vương thấp giọng hỏi.
Do dự hồi lâu, Trì Quốc thiên vương quay sang một bên khoát khoát tay, nói:
- Mở đi, nếu Thiên vương đã hạ lệnh, vậy thì mở đi.