Hồng môn cao vút từ từ mở ra.
Hầu tử nhấc chân bắt đầu tiến vào trong, ở sau lưng, Lý Tĩnh cúi đầu gắt gao bước theo, giống như một tên nô tài cẩn thận theo hầu, lo sợ lỡ có gì đó khiến chủ tử không cao hứng.
Kim Cô bổng kéo lên trên mặt đất phát ra từng hồi tiếng vang chói tại, toàn bộ thế giới phảng phất đều lắng lặng lắng nghe thanh âm ấy.
Từng bước xuyên qua Nam Thiên môn, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là giáo trường rộng lớn, cờ xí san sát, từng hàng khải giáp trắng bạc không bờ không bến. Còn cả chiến hạm lơ lửng rợp trời.
Vài chục vạn đại quân lặng không tiếng thở tập kết hoàn tất, vô số ánh mắt tụ tới trên người hắn, quá nửa trong đó đều là sợ hãi.
Hầu từ dừng chân lại.
Khắc ấy, thế giới lặng ngắt như tờ.
Lý Tĩnh phía đằng sau tựa hồ nhận ra điều gì, vội vàng ho khan hai tiếng.
Trì Quốc thiên vương đứng trên thành lậu lập tức tỉnh ngộ, vội vàng trùng trùng đấm quyền lên ngực giáp, sảng giọng nói:
Cung nghênh Đại Thánh gia!
Chúng thiến binh thiên tướng tại trường thoáng nhìn nhau một cái, cũng đều trùng trùng đấm quyền lên ngực giáp, cúi đầu hướng về phía hầu tử hành quân lễ.
Lập tức, khóe môi hầu tử khẽ nhếch lên, bật cười. Hắn quay người nhìn Lý Tĩnh gật gật đầu.
Lý Tình lau mồ hôi, lúng túng cười cười, thấp giọng nói:
Tạ Đại Thánh gia… Tán thưởng.
Trong Ngự thư phòng, Ngọc đế tay nắm bút son, cầm lấy tấu chương lại vẫn chần chừ bất định.
Bỗng đột nhiên, thêm một tên thiên tướng chưa được thông báo đã vội vã xông vào Ngự thư phòng.
Lập tức, chúng nhân tại trường đều ngoảnh mặt nhìn lại, hai mắt trợn tròn.
Thiên tướng khẽ cúi đầu, chắp tay nói:
Khải… Khải tấu bệ hạ, yêu hầu đã tiến vào Nam Thiên môn.
Tiên gia tại trường tức thì ồ lên.
Cái này… Rốt cục là sao?
Lý Tĩnh thả hắn vào? Hay tự hắn đánh vào?
Bệ hạ, nên mau mau phái người mời tây phương Như Lai Phật tổ thôi, chỉ có hắn mới trị nổi yêu hầu này. Chậm nữa là muộn mất!
Tâm tình Ngọc đế đã nguội lạnh nửa đoạn. Miệng mỗi thoáng run lên, mắt chớp nháy liên hồi, mãi một lúc lâu mới thấp giọng hỏi:
Thế… Thế hiện tại tình hình sao rồi? Thiên tướng liếc quanh bốn phía một lượt, thấp giọng nói: Là Lý thiên vương thả hắn vào, hiện tại Lý thiên vương chính đang dần đại quận Nam Thiên môn cùng theo. Xem ra, yếu hầu đúng là muốn lên ba mươi ba tầng trời gặp Thái Thượng Lão Quân, không vì mục đích khác.
Nghe vậy, Ngọc đế mới từ từ thở phào. Vỗ về lồng ngực hồi lâu, thấp giọng nói:
Đại quận Nam Thiên môn không đủ, nhanh, mau triệu tập ngự tiền thiên tướng của trẫm, để bọn họ cùng theo yêu hầu! Đề phòng hắn động thủ!
Da!
Thiên tướng xoay người muốn đi, Ngọc đế liền vội vươn tay gọi hắn lại, dặn dò nói:
Không nên chọc giận yêu hầu. Như quả… Như quả hắn hỏi, cứ nói là phái hộ vệ… Giúp hắn dẫn đường. Da
Thiên Đình, mây mù lượn lờ, cung khuyết xa gần như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài chiếc phù không hạm, nhưng đều là quân hạm.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều tắm gội trong dương quang lộng lẫy, nhìn qua đều sáng ngời như vẻ thanh khiết của nơi này. Chỉ có điều, toàn bộ Thiên Đình phảng phất như bị giới nghiêm, đám tiện gia ngày thường bận rộn lui tới giờ này lại chẳng thấy ai.
Hầu tử từ từ bay lên, đề thăng độ cao từng chút từng chút một. Sau lưng, Lý Tĩnh dắt theo Na Tra như một kẻ hầu bay ngay sát gót.
Từng tòa cung điện từ lướt qua bên cạnh hắn.
Tùy theo tốc độ dần dần gia tăng, đại quân vây quanh bốn phía bị bỏ lại đằng sau. Nhưng mà, lại có càng nhiều thiên tướng thực lực tương đối cao đến từ mấy phương hướng gia nhập hàng ngũ bám đuổi. Đến sau, chỉ còn lại chừng bốn năm trăm thiên tướng là theo kịp tốc độ hầu tử.
Thời này khắc này. Toàn bộ Thiên Đình, trừ những văn chức tiện gia cùng đám người trên ba mươi ba tầng trời đổ lên, tất cả chiến lực đỉnh cấp đều được xuất động tới “hộ tống” hắn.
Khẽ thở dài một hơi, hầu tử vứt bỏ ý định tiếp tục gia tốc.
Dù sao cũng là đến cầu người làm việc, giờ này mà nháo ra chuyện, chung quy là không hay. Nếu đối phương đã lui một bước nhường ra Nam Thiên môn, hắn cũng nên đừng đắc thế làm càn.
Chó bị bức gấp còn biết nhảy tường, huống chi là Ngọc đế?
Trong đám người “hộ tống”, tân nhiệm Giác Mộc Giao tựa hồ có vẻ phân thần, cúi đầu tìm kiếm ai đó trong hàng ngũ chúng tướng.
Khuê Mộc Lang đâu? Sao không thấy hắn?
Một tên thiên tướng ở bên thấp giọng nói:
Lúc trước Khuê Mộc Lang đại nhân nói muốn bế quan tu hành, nên đã xin nghỉ, đã nguyên mười ngày không thấy người đầu. Lần này bệ hạ ra lệnh cho toàn bộ ngự tiền thiên tướng tất phải trình diện, ta có phái người truyền lệnh, lại phát hiện hắn sớm không có mặt trong phủ đệ, thủ hạ đều nói không rõ rốt cục hắn đã đi đâu. Giờ chính đang phái người đi tìm.
Nghe vậy, Giác Mộc Giao gật gật đầu, chuyển mắt tập trung sự chú ý lên người hầu tử, không hỏi gì thêm.
Trên đường, từ Nam Thiên môn ở giao giới giữa tầng trời thứ sáu và tầng trời thứ bảy trong thiên, một hàng người hạo hạo đãng đãng kéo lên, toàn bộ tiền gia Thiên Đình, trừ số ít mấy tên hiếu kỳ không sợ chết ra, còn lại đều thống thống đóng chặt môn hộ.
Trên ba mươi ba tầng trời, một tên tử y đạo đồng vội vã chạy vào trong lâu các, chắp tay đến:
Tước Nhị tiểu thư, yêu hầu kia đang trên đường tới đây.
Nam Thiên môn không ngăn trở hắn ư? Tước Nhi chính đang ngồi quỳ trong sinh đường nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt đạm như nước.
Không hề, Lý Tĩnh sợ, mở cửa cho vào.
Bệ hạ thì sao?
Bệ hạ sợ đến nỗi ngồi bệt trên long ý, vừa nghe nói yêu hầu không phải tìm mình, mừng như bắt được vàng, vội vã phái người cung tiến hắn lên Đâu Suất Cung.
Nghe vậy, Tước Nhi thở dài một hơi ngao ngán.
Trận chiến hơn sáu trăm năm trước thực sự dày vò khiến Thiên Đình chết đi sống lại. Đến nỗi bây giờ nghe được tên họ yêu đầu, chúng tướng đều sợ hãi không dám chiến.
Rõ ràng là một con yêu quái nguy hại cực đại, cư nhiên lại dễ dàng để hắn tiến vào Nam Thiên môn như thế, đặt lúc bình thời, quả thật là không thể tưởng tượng.
Chẳng qua, chuyện không thể tưởng tượng phát sinh trên người hắn nhiều lắm, có thêm chuyện này cũng đâu có gì là lạ.
Lão phu không gặp, người tiếp hắn một cái.
Thanh âm của Thái Thượng Lão Quân chợt vang lên trong đầu Tước Nhi.
Tước Nhi thoáng do dự một lúc, quay sang nói với đạo đồng ở bên:
Ngươi đi ra nghênh đón hắn, đỡ mất công hắn phải tìm loạn tứ
Xứ.
Ta đi ra giờ đây.
Tử y đạo đồng gật gật đầu, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa.
Nhìn theo thân ảnh đạo đồng đi xa, Tước Nhi âm thầm siết chặt khăn tay giấu dưới tay áo.
Làm sao, vẫn sợ nhìn thấy hắn?
Thanh âm của Thái Thượng Lão Quân lại vang lên trong đầu Tước Nhi.
Vẫn… Có chút.
Hít một hơi thật sâu. Tước Nhi nặn ra ý cười điềm tĩnh, nhẹ giọng thán nói:
Chắc rất nhanh sẽ quen thôi.
Trong mật thất, Thái Thượng Lão Quân súc mày, thở dài một hơi đành chịu.