Tử Bào thân làm đại sư huynh Đâu Suất Cung dẫn theo hai tên sư đệ thi triển thuật pháp đăng không mà lên, treo mình dưới Đầu Suất Cung, đưa mắt nhìn xuống hạ giới lăng lặng chờ đợi.
Không lâu sau, trong tầng sương mù lượn lờ bên dưới chợt xuất hiện một bóng người. Không phải hầu tử, mà là Thanh Tâm.
So với hầu tử, tốc độ Thanh Tâm rõ ràng chậm hơn rất nhiều, tất nhiên cũng đặt chân tới Nam Thiên môn muộn hơn. Có điều sau khi Nam Thiên môn mở ra, tốc độ hậu tử lại chậm dần, rốt cuộc, hắn phải chiếu cố tới tốc độ của đám thiên tướng cùng theo.
Bởi hắn đi đến, toàn bộ Thiên Đình đều căng cứng thần kinh, bất kỳ dị động nào cũng đều có khả năng đưa đến hậu quả không thể lường trước… Thành ra Thanh Tâm tất tả đường xa mà tới lại đặt chân lên Đầu Suất cung trước.
Vừa thấy Tử Bào, Thanh Tâm lập tức từ từ bay về phía hắn.
Sao sự muội lại tới đây? Ta đang đợi yêu hầu.
Ta cùng đợi với ngươi.
Nói rồi, Thanh Tâm liền bay tới sau lưng Từ Bào.
Không lâu sau, từ xa xa bọn họ liền trông thấy hầu tử được một đám thiên tướng vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài đi lên.
Vừa gặp, Thanh Tâm lập tức tròn mắt.
Ra vào Nam Thiên môn nhiều năm như vậy, nàng còn chưa từng chứng kiến qua trường diện lớn như này, toàn bộ Thiên Đình, tất cả đại tướng có số có má mà nàng có thể gọi ra tên tuổi cơ hồ đều có mặt trong đó.
Lý Tĩnh, kẻ có tư lịch già dặn nhất của Thiên Đình, cũng là kẻ có quyền vị nặng nhất. Bây giờ lại hệt như đứa hầu thành thật đi theo sau người hầu tử, bộ dạng nịnh bợ. Trong khi hầu tử thân mặc một bộ khải giáp cũ kỹ, bị chúng tướng bao quanh, lại vẫn sắc mặt hờ hững, thần thái thản nhiên, không có vẻ gì là sợ hãi… Chuẩn xác mà nói, thì kẻ sợ hãi lại là đám đại tướng vây quanh hắn.
Người sáng mắt vừa nhìn là biết, những thiên tướng kia rất sợ. Sợ đến muốn chết. Chỉ cần hầu tự động thủ, không ai sẽ hoài nghi…Răng đám thiên tưởng đoàn đoàn vây quanh hắn sẽ một hống mà tán.
Chứng kiến cảnh này, Thanh Tâm thất thần.
Đường đường Thiên Đình, đường đường Ngọc đế, trước mặt yêu hầu lại đều như đám hề.
Mấy tên đạo đồng tiến đến nghênh đón từ xa xa đã khom người, cung kính kêu nói:
Đệ tử phụng mệnh cung nghênh Đại Thánh gia giá lâm Đầu Suất
Cung.
Vừa kêu, có lẽ bách ở uy thế của hầu tử, Thanh Tâm cũng bất giác khom người chắp tay.
Khẽ liếc Tử Bào một cái, cuối cùng ánh mắt đầu từ dừng lại trên người Thanh Tâm sau lưng Tử Bào:
Làm sao, Thanh Tâm sự muội cũng chạy tới Đầu Suất Cung?
Thanh Tâm thoáng nhăn mày, không đáp lời.
Hầu tử hít một hơi thật sâu, quay sang hỏi Tử Bào:
Sự phó của các ngươi sai ra đây đón ta?
Không phải. Là Tước Nhị tiểu thư dặn chúng ta tới tiếp ngài
Tước Nhị tiểu thư?
Hai hàng lông mày hầu tử hơi khẽ run rẩy.
Nghiêng người, Tử Bào nhẹ giọng nói:
Mời Đại Thánh gia đi theo ta.
Nói rồi lập tức khu động thuật pháp bay lên Đâu Suất Cung trên đỉnh đầu.
Chúng nhân còn lại tấn tốc đuổi theo.
Đồng thời với đó, đám thiên tướng vốn bao vây quanh thân hầu tử lại tản ra, kết hợp với đại quân đến sau đoàn đoàn vây quanh ba tầng trong ngoài phù thạch mà Đầu Suất Cung tọa lạc.
Theo sát Tử Bào, hai tên đạo đồng cùng tiến đến nghênh tiếp, hầu tử, Lý Tĩnh, và cả Thanh Tâm đồng thời hạ xuống lối mòn ngay sát Đầu Suất Cung.
Trên đường, thỉnh thoảng hầu tử có liếc nhìn Thanh Tâm ở bên. Thanh Tâm lại một mực nghiệm mặt, không thốt lời nào.
Men theo hàng lang lát bằng đá cuội một đường đi tới, tạt qua rừng cây đủ loại kỳ hoa dị thảo, tạt qua suối nhỏ chảy êm đềm, phút chốc đã tới trước một tòa lầu các đỏ hồng nho nhỏ.
Cửa chính lầu các mở rộng, đứng ở ngoài cửa xa xa nhìn vào, có thể bắt gặp Tước Nhi đang ngồi quỳ trong sảnh đường, nước trên bếp lò ở bên sôi ùng ục.
Đại Thánh gia, mời vào.
Sư phó của các ngươi đâu?
Hầu tử nhẹ giọng hỏi.
Sư phó lão nhân gia không ở trong cung, hiện tại hết thảy sự vụ của Đâu Suất Cung đều do Tước Nhị tiểu thư chấp chưởng.
Hầu tử không hỏi gì thêm, hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước qua bậc cửa cao cao.
Lý Tĩnh muốn tiến vào theo, lại bị Tử Bào ngăn cản.
Nguyên nhân, Tử Bào không nói, Lý Tĩnh cũng không hỏi.
Đi qua đình viện chỉ rộng chừng năm trượng, hầu tử nhấc chân bước lên bậc đá, đi vào chính sảnh, từng bước đi tới trước mặt Tước Nhi.
Tước Nhi thoáng ngẩng đầu nhìn hầu tư một cái, lập tức lại cúi đầu nhẹ giọng nói:
Đại Thánh gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi.
Nói rồi đưa tay làm tư thế mời.
Hầu tử gật gật đầu, đi tới một bên, ngồi xếp bằng xuống.
Nhấc ấm nước vừa sôi trên bếp lò, Tước Nhi bắt đầu pha trà, động tác nhẹ nhàng như múa..
Hầu tử lặng lẽ mà nhìn, ngoài cửa, Lý Tĩnh rướn cổ quan vọng, Thanh Tâm thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào.
Toàn bộ sảnh đường lặng ngắt như tờ.
Không lâu sau, Tước Nhi đặt chén trà nóng kèm nệm trên nền đất, tựa hồ đang chờ đợi điều gì, cứ lắng lặng mà nhìn, tịnh không có động tác nào khác. Từ đầu tới đuôi, trừ mới đầu thoáng ngước đầu lên, Tước Nhi một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng hầu tử.
Sau ước chừng một phần ba nén hương, nàng vươn tay đấy chén trà lẫn nệm về phía hầu tử.
Mời Đại Thánh gia dùng trà.
Hầu tử lặng lẽ nâng chén trà lên nhấp một hơi, độ ẩm vừa khéo. Xem ra, mới này là đang đợi nhiệt độ nước trà lắng xuống.
Thái Thượng Lão Quân đâu? Không có trong Đấu Suất Cung?
Sự phó đi ra ngoài.
Ngươi với hắn làm thầy?
Đại Thánh gia còn nhớ tiểu nữ ư? Vừa nghe, hầu tử lập tức sửng sốt, quay mặt đi nhẹ giọng nói:
Nhớ thì vẫn nhớ…
Hơi dừng một lúc, hầu tử lại hỏi tiếp: Người bái hắn làm thầy?
Tước Nhi khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
Không có chỗ nào để đi, muốn ở lại Đâu Suất Cung, tất phải có một thân phận chính đáng. Thế nên mới làm lễ sự đồ.
Ra thế. Vậy giờ hắn chạy đi đâu?
Chuyện của sự phó, thân làm đệ tử không tiện hỏi nhiều.
A.
Có thể liên hệ với hắn không? Cái này, e rằng không thể.
Lấy Kim Cương trác từ trên cổ tay đặt xuống nền đất, hầu tử nhè nhẹ đẩy tới trước mặt Tước Nhi, hỏi:
Pháp bảo này cần chỉnh sửa chút ít, không biết cần mất bao lâu.
Tước Nhi cầm Kim Cương trác lên chăm chú nhìn một hồi, lại thả trở về.
Ngay nháy mắt ấy, Tước Nhi khẽ cúi đầu, truyền thanh âm vào tai Lão Quân đang ẩn náu trong mật thất:
Sư phó, chỉnh sửa Kim Cương trác cần mất bao lâu?
Chỉnh sửa… Hắc, thứ kia muốn sửa đâu có dễ dàng? Không còn Thiên Đạo thạch, với pháp khí bậc này, có ai có thể chỉnh sửa?
Thế.
Không sao, ngươi cứ việc uống trà tán chuyện với hắn. Vi sự không cách nào tu sửa Kim Cương trác, lại có cách tìm được người mà hắn muốn tìm, hơn nữa, còn có thể khiến hắn ngoan ngoãn trả lại Kim
Cương trác. Nhiều năm vậy rồi, cũng đến lúc vật quy nguyên chủ.
Thoáng do dự một phen, Tước Nhi nói khẽ với hầu tử:
Sợ rằng phải đợi sư phó trở về mới được.
Cụ thể cần bao lâu?
Không biết được!
Nhất thời, sảnh đường lại chìm trong trầm mặc.
Ngoài cửa, Thanh Tâm vươn tay kéo Tử Bào sang một bên, thấp giọng hỏi:
Sao ta cảm thấy Tước Nhi tỷ tỷ cứ là lạ thế nào ấy? Có gì đâu mà lạ, ngươi không phát hiện nàng không tự xưng “Tước Nhi” với yêu hầu, mà dùng “tiểu nữ” để gọi thay?
Vì sao?
Bởi vì “Tước Nhi” vốn không phải tên của nàng. Không phải tên của nàng? Vậy nàng vốn gọi là gì?
Ngươi hẳn phải hỏi: “Tước Nhi” vốn là tên của ai?
Vậy, “Tước Nhi” là tên của ai?
Cái đó… Nhất thời khó mà kể hết được.
Nói rồi, Tử Bào lại bước về phía cửa lớn, bỏ lại Thanh Tâm một mình đứng đó, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Ngay khi hầu tử ngẩn mình trong Đấu Suất Cung chốc lát, đám người Huyền Trang đã tiến vào địa giới Bảo Tượng quốc.