Đại Bát Hầu

Chương 572: Bảo Tượng quốc (1)



Ngoài Đâu Suất Cung, rất nhiều quân hạm đã chạy tới vây quanh toàn bộ Đâu Suất Cung chặt như nêm cối, những thiên binh thiên tướng huyền không cuối cùng không cần tiếp tục treo mình giữa không trung, có thể lên quân hạm nghỉ ngơi đứng nghỉ một chút.

Một tên thiên tướng chậm rãi xuyên qua đám đông đi tới bên cạnh Giác Mộc Giao, người đang đứng cùng chư tướng Thiên Đình trên boong hạm thủ, thấp giọng nói:

Khải bấm tinh quân, đã tìm khắp tứ xứ, không thấy người đầu.

Vừa nghe, sắc mặt Giác Mộc Giao tức thì khẽ biến.

Trì Quốc thiên vương ở bên nhẹ giọng hỏi:

Tinh quân, xảy ra chuyện gì?

Khóe môi Giác Mộc Giao thoáng giật nhẹ hai cái, vội vàng cười nói:

Không sao, chút việc vặt thôi.

Nói rồi, hắn nắm chặt cánh tay thiên tướng kia, lôi kéo hắn thoát ly đám đông, rảo bước về hướng khoang thuyền.

Nhìn bóng lưng vội vàng của Giác Mộc Giao, Trì Quốc thiên vương khẽ liếc sang Đa Văn thiên vương ở bên.

Bốn mặt vừa chạm nhau, lập tức Đa Văn thiên vương liếc khẽ nhị thập bá tủ quanh bốn phía. Trì Quốc thiên vương hiểu ý gật gật đầu.

Hai người như không có việc gì xoay người dạo bước, đi tới mép thuyền khuất xa tầm mắt chúng nhân.

Trì Quốc thiên vương thấp giọng nói:

Chuyện gì?

Khuê Mộc Lang mất tích.

Hả?

Hạ lạc bất minh.

Đa Văn thiên vương chậm rãi dựa đến bên cạnh Trì Quốc thiên vương, một mặt dùng hai mắt giả bộ điềm nhiên nhìn chung quanh, một mặt áp thấp giọng nói:

Giác Mộc Giao vừa nãy phái người tìm khắp tứ xứ, nghe nói bế quan tu hành hơn mười ngày, kết quả mở cửa, phát hiện sớm đã chẳng thấy bóng dáng đầu.

Thiên Đình chỉ lớn chừng đó, có thể chạy đi đâu được?

Thiên Đình không lớn. Nhưng ra khỏi Nam Thiên môn liền biển rộng trời cao. Vừa nãy ta có phải người tới Nam Thiên môn tra xem đăng ký ra vào, trong đó có tên của Khuê Mộc Lang. Mười ba ngày trước xuống phàm, tay còn cầm lệnh bài công vụ của nhị thập bát tú.

Nói rồi, Đa Văn thiên vương vươn tay vỗ vỗ vai Trì Quốc thiên vương, thấp giọng nói:

Đừng công khai. Chuyện này, bọn họ không nói, ta cứ làm bộ không biết gì. Để xem chính bọn họ xử lý thế nào.

Nói xong, Đa Văn Thiên vương xoay người quay trở về chỗ đám thiên tướng lúc nãy.

Nhìn Giác Mộc Giao còn đang gấp vòng vòng nơi không xa, Trì Quốc thiên vương xoa xoa cằm thong thả thán nói:

Không ngờ Khuê Mộc Lang này còn chấp nhất hơn cả Thiên Bồng ngày xưa. Giác Mộc Giao vướng phiền hà to rồi.

Lúc này. Trong đình viện vẫn là một mảnh ấm áp.

Dương quang nghiêng nghiêng chiếu xuống nền đất trước mặt hầu tử. ” Quang ảnh chậm rãi dời dần về hướng đông.

Thanh Tâm đã từ ngoài cửa lớn chuyển vào trong định viện, lại không trực tiếp bước tới sảnh đường, mà cách qua cửa bên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vào.

Tước Nhi không mở miệng nói chuyện mà chỉ lẳng lặng pha trà, một chén tiếp một chén, chỉ cần nước trong chén đầu tư hơi vơi đi một lúc. Nàng liền lập tức châm đầy.

Động tác ấy, phối hợp với trang dung, với khí chất, hệt như một cành hoa mai e ấp nở rộ trong góc, kham xứng với vẻ phong hoa tuyệt đại.

Nhưng mà, hầu tử không có nửa điểm tâm tư để hận thưởng cảnh sắc này.

Hắn khẽ nghiêng mặt trông hướng đình viện trống rỗng, im lìm trầm mặc, trong lòng đột nhiên có cảm giác hiu quạnh.

Cô gái trước mắt này, có cùng một hình một dạng ký ức với Tước Nhi, cũng có một hình một dạng tính cách như thế. Lại cũng không phải nàng. Nếu Tước Nhi còn sống, nhiều năm qua đi vậy rồi, chẳng biết có trưởng thành như này không?

Nếu là Phong Linh thì sao?

Trong đầu vô số họa diện hỗn tạp vào nhau, đến nỗi tâm tư hầu tử có phần mông lung.

Hồi lâu, hắn chỉ đành cười khổ.

Đối với hắn, Tước Nhi, Phong Linh đều là thương sẹo vĩnh viễn không cách nào lành lại, là sai lầm vĩnh viễn không cách nào bù đắp. Nếu không phải nhìn thấy cô gái “Tước Nhi trước mặt, có lẽ hắn đã không dám nghĩ tiếp.

Đấy hắn cũng là nỗi khổ? Một trong bát khổ.

Hồn phi phách tán…

Thiên Bồng còn đang “cầu bất đắc”, mà mình, sớm đã chỉ còn “phóng bất hạ”.

Loại khổ này, không biết Huyền Trang có độ nổi không?

Về phần Thái Thượng Lão Quân, hắn sớm đã không hận nổi nữa rồi. Nếu Thái Thượng Lão Quân là hung thủ giết chết Phong Linh, vậy chính mình lại là gì?

Ngay cả nỗi hận với Như Lai, lúc này nghĩ lại, kỳ thực cũng chỉ thừa lại chấp niệm đơn thuần thôi.

Trong tâm tự hỗn loạn, hai mắt hầu tử khẽ nheo lại, nhìn đăm đăm quang ảnh long lanh trong định viện.

Có cảm giác như đã trải qua cả vạn năm.

Trong mật thất, Thái Thượng Lão Quân lặng lẽ cảm giác nhất cử nhất động trong sinh đường, hai hàng lông mày từ từ súc thành hình chữ bát, tựa hồ đang nghi hoặc điều gì. Hồi lâu, lại từ từ giãn ra.

Hắn thoáng bật cười, cái khẽ cười ấy, hiếm hoi, lại nhẹ nhàng.

Cúi đầu, hắn dùng cây bút chu sa tiếp tục về pháp trận trên mặt đất.

Nháy mắt, nguyên một ấm nước đã dùng hết, Tước Nhi mở miệng gọi đạo đồng ngoài cửa tiến vào, để đối phương đổ thêm ấm khác. Đạo đồng cung kính gật đầu, hai tay nâng ấm nước, bước chân ra ngoài.

Giờ ngươi có thân phận gì ở đây?

Hầu từ đột nhiên mở miệng hỏi.

Chủ sự.

Tước Nhi nhẹ giọng đáp nói.

Chủ sự?

Chủ sự Đâu Suất Cung, đây là chức vụ phụ trách sắp xếp ăn ở cho toàn bộ trên dưới Đầu Suất Cung. Vốn là không có chức vụ này, nhưng sự phó cường hành khiến bệ hạ phế thị, coi như là bổ sung, còn nhập tiên tịch, có được lệnh bài tự do ra vào Nam Thiên môn. Chẳng qua, nhiều năm vậy rồi, ta còn chưa từng bước qua Nam Thiên môn nửa bước.

Hầu tử khẽ gật đầu, cười thản nói:

Lão thất phu Thái Thượng Lão Quân kia, đối xử với ngươi đúng là tốt thật.

Sư phó là người tốt.

Hắn tính là người tốt?

Hắn vốn là người tốt, không cần phải tính gì cả.

Hai mắt hầu tử chậm rãi khép lại, khoanh chân mà ngồi, giống một lão đầu phàm trần ngủ gật dưới cây cổ thụ, thong thả thán nói:

Đây là lần đầu tiên có người nói với ta rằng Thái Thượng Lão Quân là người tốt, lạ thật đấy. Sư phó luôn luôn là người tốt.

Ánh mắt đang cúi thấp của Tước Nhi khẽ nghiêng hướng vị trí đầu tư đang ngồi, nháy mắt chạm đến hầu tử, lại từ từ thu về, nhẹ giọng nói

Sư phó đối tốt với tất cả mọi người, không, chuẩn xác mà nói, hắn đối tốt với thiên địa vạn vật.

Hắc. Tốt thế nào, ngươi nói ta nghe xem.

Hai mắt hầu tử vẫn nhắm chặt, ngoài cửa, Thanh Tâm lặng lẽ lắng nghe.

Lúc này, đạo đồng đã nâng ấm chứa đầy nước sạch đi vào trong sảnh. Đặt lên bếp lò, liền khe khẽ lui ra ngoài.

Tước Nhi nhìn đăm đăm bếp lò, nhẹ giọng nói:

Phàm trần có cầu cách ngôn, “dạy cách câu cá chứ đừng cho cá”. Đạo lý trị lý tam giới cũng tương tự. Nếu không cách nào cải biến thực tế, như vậy cách tốt nhất là vô vị mà trị. Bằng không, nghịch thiên mà đi chỉ sẽ dẫn tới khổ nạn càng lớn, đến cuối cùng, hối hận thì đã muộn.

Lời này giống hệt cách nói của hắn, xem ra, ngươi quả thật là đồ đệ giỏi của hắn. Bởi thế ta mới nói, sư phó đối tốt với tất cả mọi người, chỉ là, đối với ta và Thanh Tâm có hơi yêu chiều nhiều hơn một chút.

Lúc nói đến hai chữ Thanh Tâm, Tước Nhi hơi hơi thêm nặng âm điệu.

Hầu tử thoáng sửng sờ, ánh mắt chợt quét ra ngoài cửa.

Thanh Tâm lập tức quay mặt qua chỗ khác, làm bộ như không nghe được gì.

Người và Thanh Tâm? Thanh Tâm chẳng phải là tiểu sư muội của Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Làm sao, nàng thường xuyên chạy lên Đâu Suất Cung?

Tước Nhi nhẹ giọng nói:

Nàng là sự muội của người, cũng là sự muội của ta.