Ý gì đây… Lời còn chưa dứt, hầu tử đã hoảng nhiên đại ngộ, cười hừ nói:
- Thì ra là thế, ta còn đang thắc mắc, trong đám sư huynh đệ chúng ta không ai có tính cách như nàng, hóa ra là có hai sự phó. Khó trách ngang ngược không biết trời cao đất dày như vậy.
Thanh Tâm ngoài cửa nghe được lời này, mặt nhỏ chợt trướng đến độ bừng. Chẳng qua, cũng chỉ là cắn răng, tịnh không hề phát tác.
Lúc nói ra câu này, Tước Nhi khe khẽ chú ý phản ứng của hầu tử. Nhưng mà, hầu tử tựa hồ tịnh không nghĩ ngợi quá sâu về những lời của nàng.
Quay đầu lại, hầu tử thong thả hỏi Tước Nhi:
Rốt cục lúc nào Lão Quân mới trở về. Có thể cho ta biết thời gian đại khái không? Ta chẳng thể một mực chờ mãi đây được.
Để hắn chờ một chút, cũng sắp xong rồi.
Trong mật thất, Lão Quân miệng ngậm hai cay bút, trên tay lại cầm hai cây phi tốc vũ động.
Pháp trận phức tạp trên mặt đất đã dần dân thành hình, sắp sửa bước vào giai đoạn kết đuối.
Lúc này, Tây Ngưu Hạ Châu, đô thành Bảo Tượng quốc.
Từng lá cờ in hình Bạch Tượng tung bay trong gió, binh vệ trên thành lâu thổi lên từng hồi kèn lệnh.
Chim chóc đậu trên tầng ngói lưu ly kinh hãi bay lên thiên không.
Quần thể cung điện tầng tầng lớp lớp, quân sĩ trang bị vũ khí uy nghiệm lầm lẫm liệt trận trên quãng đường cự đại trong cung, văn y quan đứng hai bên triều đường.
Nhìn điêu khắc tinh trí bố đầy phòng xá, nhìn khải giáp dày nặng trên người, nhìn binh khí sáng loang loáng trong tay cầm quân, Tiểu Bạch Long kinh thán không thôi.
Thắng cho tới nay, hắn đều cho rằng ở phàm trần chỉ có đế vương động thổ mới uy nghiêm đến vậy, không ngờ tại Tây Ngưu Hạ Châu, ngay cách nhà hắn mấy ngàn dặm, không biết lúc nào đã mọc ra một quốc gia như thế.
Lúc vừa bước chân vào đô thành này hắn đã có phần kinh ngạc, không ngờ chuyện càng thêm chấn kinh còn ở phía sau.
Càng kỳ quái chính là, Hắc Hùng tinh nhất thời không cẩn thận hiện ra nguyên hình, vốn Huyền Trang tưởng rằng đám người bọn mình rất nhanh sẽ bị khu trục xuất cảnh, ai biết được, ngày thứ hai quốc vương của quốc gia này liền phát tới thiếp mời, mời đám người Huyền Trang vào cung diện kiến.
Tuyên Huyền Trang pháp sư lên điện!
Tuyên Huyền Trang pháp sư lên điện!
Tuyên Huyền Trang pháp sư lên điện!
Mấy tiếng thét to từ sau trong cung đình truyền ra, thị tòng đứng trên bậc thềm khẽ khom người nói:
Huyền Trang pháp sư, mời.
Huyền Trang thân mặc cà sa, đầu đội vạn Phật quan, tay nắm Phật châu, chậm rãi cất bước đi tới. Đồng thời với đó, thị vệ sau lưng liền chắn trường kích trước người đám Hắc Hùng tinh, Thiên Bồng, Tiểu Bạch Long đang muốn đi theo.
Tên thị vệ trưởng kia khom người chắp tay nói:
Mời chư vị đứng đợi ở đây, bệ hạ chỉ tuyển một mình Huyền Trang pháp sư, thế nên, chỉ mình Huyền Trang pháp sư được lên điện cận kiến bệ hạ.
Chúng ta là người bảo hộ Huyền Trang pháp sư.
Tiểu Bạch Long buột miệng mà ra, chỉ vào thị vệ chất vấn nói:
Nhỡ các ngươi làm chuyện gì bất lợi với Huyền Trang pháp sư thì phải làm sao?
Cái này…
Thị vệ trưởng khẽ nhìn sang Huyền Trang. Thị tòng tiến đến dẫn đường ở bên cũng nhìn đăm đăm Huyền Trang. Thoáng do dự một lúc, Huyền Trang thấp giọng nói:
Chư vị chịu khó đợi đây một lát, bần tăng gặp qua bệ hạ liền trở về.
Huyền Trang mở miệng, chúng nhân chỉ còn nước đồng ý.
Thị vệ cung đình dân Huyền Trang chậm rãi bước trên hàng lang thật dài, bốn phía, toàn bộ binh vệ võ trang lặng lẽ nhìn theo.
Trên đường, Huyền Trang dần dần nhăn mày Rốt cuộc hoàng cung Trường An Huyền Trang cũng từng đi qua.
Quốc gia này không nhỏ, cũng rất phồn hoa, So ra không kém động thổ Trường An chút nào, nhưng độ rộng lớn của vương cung lại có phần nhỏ hơn nhiều. Song thời này khắc này, nhìn qua thủ vệ trong hoàng cung lại nghiêm mật hơn xa hoàng cung Đại Đường.
Không chỉ như thế.
Từ vẻ ngoài của thị vệ đứng canh, từ mức độ hư tổn của khỏi giáp,...rõ ràng bộ đội thao luyện thập phần dồn dập, hiển nhiên đang trong trạng thái chiến bị cao độ. Nhưng, trước khi đi tới vương cung, Huyền Trang được biết Bảo Tượng quốc tịnh không có lẫn quốc nào đủ sức uy hiếp sự sinh tồn của nó. Vậy đây là bị chiến vì ai?
Nhấc vạt cà sa, Huyền Trang cúi đầu chậm rãi leo lên bậc đá cao cao, từng bước đi vào trong điện đường, trông thấy văn võ bá quan san sát hai bên, cũng trông thấy quốc vương Bảo Tượng quốc ngồi trên vương vị.
Quốc vương đầu đội hồ nhung quan, thân mặc trường bào màu trắng khảm vàng, để râu dài, vóc người khôi ngô, tuy năm tuổi quá ngũ tuần, nhìn qua vẫn có vẻ rất rắn rỏi.
Có điều, lúc này hắn hai mắt hãm sâu, nét mặt có phần tiều tụy.
Một đường đi tới chính giữa đại điện, Huyền Trang nhấc vạt cà sa, cung kính khuyu gối, hai tay hợp mười, khom người nói:
Bần tăng Huyền Trang, tham kiến bệ hạ. Chúc bệ hạ vạn phúc. Toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ.
Quốc vương Bảo Tượng quốc ngồi trên vương vị cao cao, cúi đầu nhìn xuống Huyền Trang, khẽ vuốt râu dài.
Trầm mặc hồi lâu hắn mới nhẹ giọng nói:
Bản vương nghe nói, ngươi tới từ động thổ Đại Đường, muốn hướng Tây Thiên thỉnh kinh, liệu có việc này?
Huyền Trang cung kính đáp nói:
Khải tấu bệ hạ, thật có việc này.
Quốc vương Bảo Tượng quốc gật gật đầu, hỏi tiếp: Nghe nói, bên cạnh người còn cùng theo mấy con yêu tinh?
Cái này… Huyền Trang thoáng do dự chốc lát, sảng giọng nói: Khải tấu bệ hạ, đúng là có mấy vị bằng hữu đồng hành, rốt cuộc chặng đường này rất gian nguy, cần có người hỗ trợ.
Hả? Nói như vậy, người hiểu được đạo hàng yêu?
Bần tăng, không hiểu.
Không hiểu, thế vì sao mấy con yêu tinh kia sẽ cam tâm tình nguyện đi theo người?
Huyền Trang hai tay hợp mười, khom lưng nói:
Bần tăng đã nói, mấy vị kia, đều là bằng hữu của bần tăng.
Lời này vừa ra, quốc vương Bảo Tượng quốc ngồi trên vương vị chợt cười lên, lập tức, tất cả văn võ đại thần trong đại điện đều cười theo, chớp mắt đã biến thành một trận cười ồ.
Huyền Trang lẳng lặng quỳ ở kia, không nói lời nào.
Hồi lâu, đợi tiếng cười dần dần lắng lại, quốc vương Bảo Tượng quốc mới thong thả nói:
Yêu và người, còn có thể làm bằng hữu? Hòa thượng nhà ngươi, nói chuyện đúng là thú vị. Bình thân đi.
Huyền Trang chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói:
Bần tăng tính không lừa dối bệ hạ, nói là bằng hữu, vậy chính là bằng hữu. Được, bản vương cũng không quan quan hệ giữa các ngươi rốt cục là gì.
Quốc vương Bảo Tượng quốc khoát khoát tay nói: Bản vương hỏi người lần nữa, ngươi có biết cách hàng yêu? Huyền Trang chậm rãi lắc đầu:
Bần tăng không biết.
Thế, mấy vị “bằng hữu” kia của ngươi? Bọn họ liệu có biết hàng yêu?
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
Chắc là biết một ít Thế là được rồi!
Quốc vương Bảo Tượng quốc trùng trùng gật gật đầu, siết chặt nắm tay cắn răng nói:
Bản vương hiện có một chuyện phó thác cho ngươi, nhờ ngươi thay mặt bản vương hàng phục một con yêu quái. Nếu thành, bản vương liền phong người làm quốc sư, vàng bạc tài bảo, muốn bao nhiêu thưởng bấy nhiêu. Còn có thể cho ngươi tùy ý chọn một khối đất trong vương đô, dựng lên một tòa chùa miếu mà phương viên vạn dặm không nơi nào có thể so. Chuyện Tây Thiên thỉnh kinh đường sá xa xôi, bản vương cũng có thể phái một chi quân đội đi mang kinh dùm. Ngươi cứ việc ở lại nước ta chờ kinh văn cầm về là được.