Đại Bát Hầu

Chương 574: Yêu quái phò mã gia (1)



Phủ phò mã tọa lạc ngay cạnh vương cung, hiện tại sớm đã bị vài ngàn quân lực vây khốn bao quanh.

Quân sĩ được vũ trang tận răng chen chúc đầy trong ngõ hẻm, từng đội kỵ binh giá ngự chiến mã tuần thị tới lui bốn phía, thỉnh thoảng thấy mặt cũng chỉ lặng lẽ gật gật đầu.

Trên nóc nhà dân, bên cửa sổ, thống thống đứng đầy xạ thủ kéo căng dây cung. Từng mũi tên lấp lánh hàn quang chỉ thẳng vào cửa lớn khép chặt của phủ phò mã.

Toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa nghiêm mật. Một cơn gió thổi qua hất lên lá rụng đầy trời, tất cả cư dân đều bị ghì lệnh ngẩn ở trong nhà, không cho ra ngoài, không cho đàm luận, càng không cho truyền đưa tin tức với ai.

Không khí căng thẳng ngập tràn.

Trong phủ phò mã, bên cửa sổ tòa lầu các cao ba tầng, một nam tử mày rậm mắt to, tướng mạo tuấn tú chính đang khe khẽ vén lên màn trúc, thông qua khe hở nhỏ chăm chú quan sát bên ngoài.

Nam tử thân mặc một áo lụa khảm vàng, trên búi tóc gắn một viên bảo thạch màu tím to lớn. Tuy ăn vận như là văn sĩ, nhưng vóc dáng khôi ngô lại không hề thua kém võ tướng.

Hồi lâu, hắn khẽ thở dài một hơi, hạ màn trúc xuống.

Thế nào rồi?

Trên giường sau lưng, một vị phụ nhân mỹ diễm đang ngồi.

Nước da trắng như tuyết, một thân váy dài phấn hồng phảng phất như đóa bách hợp nở rộ, mái tóc dài búi lên cao cao được gài bằng trầm bạch ngọc. Khí chất ung dung hoa quý khó mà diễn tả bằng lời. Chỉ có điều diện dụng hơi vẻ tiều tụy, ưu uất giữa mi mục khó mà xua đi được.

Bên người nàng còn có hai đứa trẻ.

Đứa lớn nhìn qua chừng hơn mười tuổi. Đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi.

Trong lòng nữ nhân còn có một đứa đang nằm trong tã lót.

Lúc này, phụ nhân và mấy đứa trẻ đều đang mỏi mắt mong chờ nhìn nam tử anh tuấn.

Nam tử kia thoáng do dự một phen, hồi lâu mới khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:

Vẫn thế, toàn bộ phủ phò mã đã bị vây như nêm cối. Ngay cả bộ đội biên cương cũng được bệ hạ điều về.

Nói rồi, hắn xoay người đi tới ngồi xuống ghế dài ở bên, nâng ấm trà lên, tự rót cho mình một chén, đưa lên bên mồm, lại chi nhấp môi, tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì. Hai mày nhíu lại sít sao.

Thế… Tiếp theo phải làm thế nào? Hay là. Thiếp thân vào cung nói chuyện cùng phụ vương. Vô dụng thôi, nên nói trước kia đều đã nói rồi, hắn sẽ chỉ cho rằng nàng bị yêu pháp của ta làm cho mê hoặc. Nàng vừa vào cung, quá nửa sẽ bị bệ hạ cấp giam lỏng lại, đến lúc đó, cả nhà chúng ta liền bị chia tách.

Nói rồi, nam tử một hơi cạn sạch chén trà.

Nữ tử thẫn thờ chớp chớp mắt. Cúi đầu, phát hiện ba đứa trẻ đều đang đăm đăm nhìn mình, đứa lớn còn vươn tay gắt gao kéo lấy chéo áo mình.

Nữ tử vội cười cười, ôm cả ba đứa vào lòng, thấp giọng nói:

Yên tâm, mẹ sẽ không đi, một nhà năm người chúng ta tuyệt sẽ không phân ly. Vì sao ngoại công muốn đuổi bắt phụ thân? Đứa bé nhỏ hơn thấp giọng hỏi. Ngoại công bị sàm thần mê hoặc thôi, qua mấy ngày, nhất định sẽ tỉnh ngộ.

Hai người này. Nam là tam phò mã Bảo Tượng quốc Trang Lang, nữ là tam công chúa Bảo Tượng quốc Bách Hoa Tu, về phần ba đứa trẻ, đều là con của hai người.

Thoáng trầm mặc một lúc, ngoài nhà truyền tới một trận móng ngựa, phò mã gia liền đứng dậy đi tới bên cửa sổ, xốc màn trúc lên đưa mắt quan sát.

Thế nào?

Công chúa lại hỏi.

Không có gì. Binh vệ tuần tra thôi.

Công chúa nhẹ giọng nói:

Cứ tiếp tục thế này, ngày nào cũng phải sống trong lo âu, rốt cục không phải cách hay.

Cách thì không thiếu, chỉ là không thể dùng thôi.

Không thể dùng?

Phò mã gia quay đầu nhìn công chúa một cái, cười hừ nói:

Muốn đánh, toàn bộ quân lực của Bảo Tượng quốc tập kết lại cũng không phải đối thủ của ta. Dù không dùng thuật pháp, chỉ cần ta viết một phong thư đưa tới quân doanh, ngày mai, tự nhiên sẽ có binh biến. Ngay cả Tây Duẩn tướng quân chỉ huy đợt vây khốn phủ phò mã lần này, cũng sớm len lén viết mật hàm cho ta trước khi hành động, hỏi dò phải nên ứng đổi thế nào với ý chí của bệ hạ.

Nói rồi, phò mã lắc đầu cười khổ, tiếp tục nói:

Những tướng soái này đều do ta một tay cất nhắc, làm sao có khả năng chỉ bằng mấy câu của bệ hạ liền tin ta là yêu quái, binh nhung tương kiến với ta? Nếu ngày đó không phải ta gật đầu, bệ hạ sao điều được binh mã tới vây khốn phủ phò mã, thủ hộ cho vương cung?

Công chúa khẽ cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó.

Yên tâm đi, ta sẽ không làm vậy đâu.

Nghe được lời này, công chúa gượng cười. Do dự hồi lâu, nàng lại thấp giọng nói:

Ngươi… Thật là yêu quái?

Làm sao, đến giờ ngươi còn không tin? Chẳng phải lần đầu tiên gặp mặt ta đã nói cho ngươi rồi ư?

Khi đó… Ta tưởng là người đang đùa. Trên thế giới này làm gì có yêu quái nào tốt như vậy.

Nhìn đăm đăm công chúa, phò mã nhẹ giọng nói:

Kỳ thực nghiêm cách mà nói thì ta cũng không tính là yêu, ta hắn được tính là… thần tiên lén hạ phàm. Yêu quái bị Thiên Đình chiếu an liền không còn là yếu. Trong trận chiến hơn sáu trăm năm trước, Thiên

Đình nguyên khí đại thương, tiền vị để trống rất nhiều, không thể không dùng yêu quái chiêu an được dưới phàm trần bổ vào. Mà tiền thế của người, chính là thị nữ Phi Hương điện trên Thiên Đình. Người bị đày xuống Trích Tiên tỉnh, ta liền lên xuống trần gian theo.

Công chúa không nói gì thêm.

Cúi đầu, nàng dùng tay nhè nhẹ vỗ về vầng trán đứa con cả.

Trên vầng trán, có mọc một chiếc sừng nhỏ nhắn.

Không chỉ thế, lỗ tai đứa trẻ cũng dài ra như sói, chỉ là được che phủ bởi mái tóc dài, bình thường khó mà thấy rõ thôi.

Hai đứa trẻ còn lại, bao gồm cả đứa trong tã lót cũng đều như thế.

Hơn mười năm trước, Bảo Tượng quốc chẳng qua chỉ là một quốc gia nhỏ không chút tiếng tăm ở Tây Ngưu Hạ Châu, thậm chí còn cần phải tiến công cho các vương quốc chung quanh mới được an thân lập mệnh.

Nhưng mà, vị nam tử đột nhiên xuất hiện này, mang đến cho quốc gia biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

Hắn trước là gia nhập bộ đội Bảo Tượng quốc giữa lúc nguy nan, trong vạn quân lấy thủ cấp tướng địch, lấy sức của một người ngăn cơn sóng dữ, cường hành kéo quốc gia này khỏi nguy cơ phúc diệt cận kề.

Ngay sau đó, tên tướng lĩnh tuổi trẻ vừa vặn thụ phong hướng quốc vương đề ra cho hắn năm ngàn binh mã, hắn liền có thể đánh thắng tới độ thành địch quốc. Điều kiện là sau khi sự thành, hắn muốn lấy tam công chúa làm vợ.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn bị thắng lợi làm cho váng đầu. Muốn làm phò mã đến điên rồi.

Đừng nói năm ngàn binh mã, dù có năm vạn, trên dưới toàn quốc đều không có tướng lĩnh nào dám gánh lấy nhiệm vụ này.

Cũng như tất cả mọi người, quốc vương Bảo Tượng quốc tịnh không hề tin tưởng tên tướng lĩnh trẻ măng ăn nói càn rỡ kia, uyển cự thỉnh cầu của hắn.

Kết quả, hắn cả đêm dần theo năm trăm thân bình, tự mình xuất kích xuất kích.

Không có hậu viện, không có lương thảo, không có truy trọng, hắn cô quân xông vào địch cảnh, nhưng mà, hắn thật sự thành công. Ba vạn đại quân địch quốc bị đánh cho trở tay không kịp, vỡ tan ngàn dặm.

Gần gần chỉ mất một tháng, hắn liền kết thúc trường chiến tranh kéo dài đằng đằng suốt mười lăm năm, đưa về đầu lâu của toàn bộ thành viên vương thất địch quốc. Từ đó về sau, phương viên vạn dặm không ai dám xem thường Bảo Tượng quốc nữa.