Đại Bát Hầu

Chương 585: Di ngôn trước lúc lâm chung (1)



- Các ngươi... Rốt cục là ai?

Câu nói này, đến sau cùng, âm đuôi cơ hồ là hét ra. Hiển nhiên, Khuê Mộc Lang nhiều ít đã có phần hoảng thần.

Hắc Hùng tinh vẫn im lìm đứng đó, lại sớm đã âm thầm truyền lời kể rõ tiền nhân hậu quả mà mình biết cho hầu tử, lúc kết thúc không quên bổ sung một câu:

- Nguyên soái dặn, tốt nhất đừng nói cho hắn biết thân phận của ngươi, bằng không, sợ hắn làm liều.

Hầu tử vẫn mặt không biểu tình lẳng lặng nhìn Khuê Mộc Lang, hồi lâu, hắn nhíu mày, tựa hồ không cho là đúng, nhẹ giọng nói:

- Ngươi ngay cả chúng ta là ai đều không biết, cư nhiên còn dám bắt người?

- Các ngươi rốt cục là ai?

Khuê Mộc Lang lần nữa lặp lại câu hỏi.

Hít một hơi thật sâu, hầu tử thong thả nói:

- Nói thế này đi, ta dù đứng yên ở đâu, ngươi cũng vĩnh viễn không giết được. Đủ hiểu rồi chứ?

- Đứng yên cũng không giết được?

Khắc này, đầu óc Khuê Mộc Lang cấp tốc xoay chuyển, rất nhanh, tròng mắt chợt mở to, kinh hãi nhìn trân trối hầu tử.

Hành giả đạo còn cường hãn hơn cả Nhị Lang thần Dương Tiễn, lại là hầu yêu... Nói đứng yên cũng không giết được là bởi hắn sớm đã đột phá tu vị Thiên Đạo, cơ hồ là bất tử bất diệt, có là Như Lai Phật Tổ cũng không làm gì nổi, đành phải chọn dùng phương thức phong ấn.

Đủ loại điều kiện kết hợp cùng một nơi, cuối cùng chỉ có thể đưa đến một đáp án:

- Ngươi... Ngươi là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không?

Đúng vậy, chỉ có thể là hắn.

Hắc Hùng tinh bị dọa nhảy dựng, có vẻ bất an trông hướng hầu tử.

Hầu tử vẫn mặt không biểu tình, không biết là áp chế lửa giận, hay là sau khi đến nơi này phát hiện được thân phận đối thủ, căn bản không thèm để một trong nhị thập bát tú kế nhiệm sau này như Khuê Mộc Lang vào mắt.

Tuy năm đó không đếm kỹ, nhưng trong nhị thập bát tú thượng nhiệm, bao gồm cả Giác Mộc Giao, có quá nửa số đều chết trong tay hắn.

Cúi đầu. Hầu tử không chính diện trả lời câu hỏi của Khuê Mộc Lang, mà khẽ gạt gạt móng tay, thong thả nói:

- Hoặc là buông hắn ra, hoặc là giết hắn, chọn một trong hai.

Nói rồi, lông tơ trên người từ từ thẳng đứng lên, từng đạo thiểm điện tí ti nhảy động trên đó.

Thời này khắc này. Không khí bốn phía đều bị linh lực tung trào cuốn thành vòng xoáy. Tầng mây giữa thiên không cũng chậm rãi tụ thành vòi rồng.

Tuy hầu tử chưa có động tác mang tính thực chất nào, nhưng hắn biết, đây là gồng sức, chuẩn bị đánh một trận.

Tay đặt lên yết hầu Huyền Trang không khỏi mềm xuống.

Tròng mắt bày đầy tơ máu trợn trừng, trong đầu Khuê Mộc Lang bắt đầu điên cuồng tính toán.

Hắn không biết đến cùng thì hòa thượng trong tay mình có quan hệ gì với hầu tử, thời này khắc này, hắn cũng không tâm tư đâu mà tra xét chuyện này. Giờ hắn chỉ minh xác một điều. Đó chính là, hầu tử đang gây áp lực với hắn, hơn nữa hai lựa chọn mà hầu tử đưa ra, đều là lời thật.

Tay hắn đặt lên yết hầu Huyền Trang, muốn vặn gãy cổ Huyền Trang chỉ là chuyện trong nháy mắt, hầu tử nhất định không kịp ngăn trở. Nhưng mà vặn gãy rồi thì sao? Hắn còn thời gian để hủy diệt hồn phách Huyền Trang ư?

Đủ loại dấu hiệu trước mắt chứng tỏ rằng, thực lực hầu tử vẫn vô cùng cường đại, căn bản sẽ không cho hắn đủ thời gian.

Chỉ cần giữ được hồn phách Huyền Trang, như vậy dù Huyền Trang có chết, hầu tử hoàn toàn có năng lực hồi sinh.

Thậm chí lui một bước mà nói. Khuê Mộc Lang căn bản không nắm bắt giết được Huyền Trang.

Nếu là người bình thường, vặn gãy cổ khẳng định sẽ chết. Nhưng trên thực tế vặn gãy cổ tịnh không đồng nghĩa với tử vong. Từ vặn gãy cổ đến tử vong, còn có một khoảng thời gian. Dù chỉ là nháy mắt, nhưng nó xác thực tồn tại. Không có gì đảm bảo hầu tử không khả năng ổn định thương thế của Huyền Trang trong thời gian ngắn ngủn ấy.

Rốt cuộc... Cảnh giới đối phương đã đạt tới độ cao mà Khuê Mộc Lang hoàn toàn không cách nào hiểu được. Hành giả đạo Đại La Hỗn Nguyên đại tiên. Trong thiên hạ, chỉ một kẻ này thôi... Trời mới biết lực lượng hắn có thể đạt tới trình độ nào.

Tóm lại, ở trước mặt hầu tử, Khuê Mộc Lang đột nhiên phát hiện lá bài trong tay mình, căn bản không được tính là lá bài.

Nhất thời, hắn ngây người.

Đúng lúc này, nơi xa, Thiên Bồng cũng đã từ từ bay tới, vẫn đang duy trì trạng thái pháp thiên như địa, công chúa Bách Hoa Tu và ba đứa trẻ bị hắn nắm trong cánh tay khổng lồ.

Nhìn thấy Bách Hoa Tu và ba đứa nhỏ, Khuê Mộc Lang lập tức bước lên trước một bước, lại do dự không dám buông tay đang đặt trên yết hầu Huyền Trang.

Ánh mắt thấp thỏm đảo quanh trên người hầu tử và Hắc Hùng tinh.

Thiên Bồng từ từ hạ xuống đất, vươn tay thả hai đứa lớn và Bách Hoa Tu đang ôm đứa nhỏ xuống. Bản thân thì giải trừ pháp thiên như địa khôi phục bộ dạng bình thường, đứng ở bên cạnh hầu tử.

Hai đứa lớn vừa rơi xuống đất liền muốn chạy tới chỗ Khuê Mộc Lang, Bách Hoa Tu vội vàng kéo chúng lại. Thiên Bồng cũng khẽ vươn tay, giữ lấy Bách Hoa Tu.

Quay đầu, Bách Hoa Tu thấp thỏm nhìn Thiên Bồng, lại chuyển mắt trông hướng hầu tử đứng ở một bên.

Nhất thời, ánh mắt chúng nhân đều chuyển hướng hầu tử, tựa hồ đang chờ đợi hầu tử lên tiếng.

Hầu tử thở dài một hơi, thong thả nói:

- Ta dặn các ngươi bảo hộ hắn cho kỹ, các ngươi bảo hộ thành thế này đấy hả?

- Chuyện xảy ra quá đột nhiên.

Thiên Bồng nhàn nhạt nói.

- Nhỡ ta không về kịp, các ngươi có xử lý được không?

Thiên Bồng không trả lời.

Cười khổ, hầu tử nói tiếp:

- Đổi người, thế nào?

Khuê Mộc Lang thẫn thờ gật đầu, buông tay đang chế trụ yết hầu Huyền Trang ra.

Huyền Trang đưa tay sờ sờ cổ họng, ho khan hai tiếng, ôm ngực bước chậm tới chỗ hầu tử.

Lúc này Thiên Bồng mới buông tay.

Hai đứa lớn một đường cuồng chạy, lao vào trong ngực Khuê Mộc Lang, cả hai đều khóc đến đứt hơi. Nhìn bộ dáng kia hẳn đã chịu không ít đau khổ trong tay quốc vương.

Bách Hoa Tu cũng ôm lấy tã lót, từ từ bước hướng Khuê Mộc Lang, thần sắc rất phức tạp, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Huyền Trang đang đi tới trước mặt.

Một đêm gió lửa, đến bình minh, rốt cục cả nhà cũng được đoàn tụ.

Khuê Mộc Lang một ôm lấy hai đứa trẻ, một tay nắm Bách Hoa Tu, có phần thấp thỏm ngẩng đầu nhìn hầu tử mặt không biểu tình ở nơi xa.

Chỉ với sắc mặt kia, Bách Hoa Tu đã biết chuyện này còn chưa xong.

Biết nhau đến bây giờ đã mười mấy năm. Nàng chưa từng thấy thần sắc như vậy xuất hiện trên mặt Khuê Mộc Lang. Hắn luôn tự tin, bất luận điều gì, ở trong mắt hắn tựa hồ đều không đáng nhắc tới. Song hiện tại, trong mắt hắn lại chất đầy một loại cảm xúc... Sợ hãi.

Kéo lê Kim Cô bổng, hầu tử từng bước đi về hướng một nhà năm người.

- Ngươi muốn làm gì?

Thiên Bồng vội vươn tay kéo lại. Nhưng bị hầu tử gạt phắt đi.

Thẳng đến đứng cách Khuê Mộc Lang năm bước, hầu tử mới dừng chân, ngước đầu, nhìn từ trên xuống dưới Khuê Mộc Lang đang khuỵu gối dưới đất một lượt, nói:

- Tuy người không biết không có tội, nhưng không giết ngươi, sau này chẳng phải ai cũng đều có thể vuốt râu hùm?

Sắc mặt Khuê Mộc Lang và Bách Hoa Tu tức thì trắng bệch.

*****

Lúc này, Thanh Tâm chính đang dạo tới dạo lui trong Đâu Suất Cung. Vẻ mặt không vui, hai con ngươi đảo quanh. Tựa hồ nghĩ đến điều gì, từ xa nhìn lại, hệt như đang bĩu môi khinh thường người nào đó.

Lão Quân mới vừa chạy mất, nàng liền đi tìm Tử Bào truy hỏi. Đáng tiếc Tử Bào cũng biết không nhiều, vừa nghe nói Lão Quân mượn trà độn, lại càng không chịu nói, nàng cũng hết cách không biết làm sao.

Kỳ thực kể ra thì chuyện này không can hệ gì tới nàng lắm. Tuy mang danh là sư muội, nhưng nói đến cùng, chỉ mới gặp qua một lần. Từ tận đáy lòng, Thanh Tâm chẳng có bao nhiêu kính ý với cái tên gọi là sư huynh kia.

Nhưng cảm giác bị người dấu diếm rất không tốt, thực sự rất rất khó chịu. Đối với phàm nhân là như thế, đối với một tu giả có lẽ có được thọ mệnh vô hạn, áo cơm vô ưu, lại không trải nghiệm đủ lâu để ma luyện ra tâm tính như đại năng, thì càng là như thế.

Quan trọng nhất là. Nàng sớm bị hai người sư phó chiều hư, cơ hồ không biết kính sợ điều gì. Râu mép Tam Thanh còn có thể tùy ý lôi kéo, thì có thứ gì mà không thể làm?

Lúc này Đâu Suất Cung sớm đã khác hẳn trước kia. Trước kia Đâu Suất Cung là một tòa cung điện to lớn, hiện tại Đâu Suất Cung lại thành một lâm viên khổng lồ, những kiến trúc như phòng luyện đan, chủ điện, thậm chí cả nơi ở của đạo đồng đều tán lạc giữa rừng.

Khẽ liếc mắt về hướng chủ điện, Thanh Tâm đang muốn nhấc chân bước đi, lại chợt sửng sốt.

Nàng đột nhiên nhớ ra năm đó Đâu Suất Cung từng bị san bằng, dù có manh mối nào, chắc đều đã biến thành tro bụi?

- Không lẽ phải đi tìm hầu tử để hỏi? Hắn sẽ nói ư?

Thanh Tâm đột nhiên cảm thấy suy nghĩ này của mình có phần ấu trĩ.

Thăm dò tiền nhân hậu quả của trận đại chiến thay đổi vận mệnh tam giới, chuyện này chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng kích động không thôi.

Mỗi ngày sống trong tu hành đúng thật khiến người chán ngán, khó được mới có chuyện hiếu kỳ để tìm hiểu, xác thực là ý tưởng hay. Nhưng cứ thế tự dưng chạy tới, liệu có bị coi thành bệnh thần kinh?

Càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này còn hoang đường hơn cả kế hoạch vân du tam giới lúc trước.

- Hay là... Hay là bỏ đi. Ta thấy sư huynh kia cũng đâu xấu như từng nghĩ ban đầu.