Đại Bát Hầu

Chương 591: Trên Hoa Quả Sơn



Không lâu lắm, Thanh Tâm liền ra khỏi Nam Thiên môn, bên cạnh còn mang theo Na Tra vẻ mặt mịt mờ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai người cứ thế mà đi xuống phàm trần, không phải bay về hướng tay nơi đám người hầu tử, mà một đường bay về hướng đông nam.

- Rốt cục ngươi muốn đi đâu?

Trên đường, không chỉ một lần Na Tra hỏi vậy. Nhưng mãi mà không thấy Thanh Tâm đáp nửa câu, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu trầm tư nhìn hạt châu trong tay, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Trong mấy trăm năm quang âm, nàng một mực theo bên cạnh hai vị sư phó, thậm chí chưa từng rời xa tầm mắt hai người. Dù thỉnh thoảng có mấy lần len lén chuồn ra, thì một khi xảy ra chuyện, bọn họ luôn sẽ lập tức xuất hiện. Có lẽ là Tu Bồ Đề, có lẽ là Thái Thượng Lão Quân, có đôi lúc là vị đồng môn sư điệt tu vị đạt tới tầng thứ nhất định nào đó, tóm lại, vô luận lúc nào chỗ nào, trong bọn họ sẽ có một người đăm đăm nhìn mình.

Trước kia nàng chỉ cảm thấy sư phó quản thúc mình rất nghiêm, quan tâm mình một cách đặc biệt, cho nên mới sẽ chăm lo từng li từng tí như vậy.

Đương nhiên, Thanh Tâm cũng từng chất nghi về nguyên nhân của việc này, rốt cuộc nàng tịnh không có tư chất quá xuất sắc, trừ hai vị sư phó ra, cũng không có bối cảnh ghê gớm gì. Một cô gái xuất thân bình phàm, sao có thể vừa ra đời đã được hai vị đại năng để ý, đồng thời thu làm đệ tử nhập thất?

Đây thực sự là chuyện tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, cơ hồ mỗi một vị tiên gia vừa nghe nói việc này đều cảm thấy không thể tưởng tượng, thậm chí tỏ thái độ hoài nghi. Có điều, sự hoài nghi ấy thủy chung không nhận được câu trả lời, ngay cả bản thân Thanh Tâm cũng không biết nguyên nhân vì sao.

Thời gian lâu dần, liền cũng thành quen.

Nhưng ngay vừa nãy, nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề... Đó chính là, tình trạng ấy, tựa hồ đang thay đổi.

Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

Hình như là từ lúc Tu Bồ Đề sai nàng đưa đồ cho Trấn Nguyên Tử.

Thẳng đến cách đây không lâu, nàng đột nhiên phát hiện không còn ai đi theo mình nữa. Ngay cả môn nhân Tà Nguyệt Tam Tinh Động hoặc Đâu Suất cung vốn nên ở bên cạnh đều chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nàng tịnh không khắc ý lẩn tránh bất cứ người nào, song bọn họ lại đều không đi theo. Loại cảm giác ấy khác hẳn bình thời. Đúng vào lúc này, xuất hiện hạt châu kỳ diệu trong tay...

Ẩn ẩn, nàng đã biết người đưa hạt châu tới cho mình là ai.

Nhưng rốt cục vì sao hắn lại đưa hạt châu ngay lúc này? Khi mình động tâm tư điều tra chuyện hơn sáu trăm năm trước, khi cảm thấy không biết bắt tay từ đâu, lại dùng phương thức dị thường đưa tới hạt châu quái lạ này.

Sự tình vốn đang mông lung không biết phải điều tra thế nào. Đột nhiên liền xuất hiện manh mối.

Đây là có ý muốn thúc đẩy mình tiếp tục tiến về phía trước?

Chẳng lẽ điểm cuối con đường có thứ gì đó mà mình tất phải biết, trong khi hai người sư phó kia lại không tiện trực tiếp nói rõ?

Thanh Tâm nghĩ không rõ ràng, bởi thế, nàng chỉ có thể thuận thế men theo con đường ấy mà đi.

Dần dần, nàng rõ ràng cảm giác được, hai người sư phó chính đang khe khẽ chỉ dẫn mình hướng tới chân tướng bị chôn vùi bấy lâu. Đáng tiếc là, lúc nàng ý thức được điểm này, cảm giác hiếu kỳ, kích động mới rồi, đột nhiên không sót lại chút gì. Thừa lại, chỉ là sự hờ hững.

Không lâu sau, hai người băng qua vạn dặm đi đến Đông Thắng Thần Châu.

Nhìn Thanh Tâm lầm lũi bay về phía trước, Na Tra đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng khựng người lại, kinh hoảng hỏi:

- Ngươi muốn tới Hoa Quả Sơn?

Thanh Tâm cũng khựng người, quay đầu nhàn nhạt nhìn Na Tra. Hỏi ngược lại:

- Không được ư?

- Đã mấy trăm năm Thiên Đình không đặt chân lên Hoa Quả Sơn, nơi đó là cấm địa.

- Ai quy định?

- Cái đó...

Na Tra gãi gãi đầu, nhíu mày nói:

- Đúng là không có quy định cụ thể, nhưng Yêu tộc coi nơi ấy là Thánh Địa, một mình đặt chân tới Hoa Quả Sơn, khả năng sẽ chọc tới tai họa. Điểm này, tất cả mọi người trên Thiên Đình đều biết.

Thanh Tâm ngẩng đầu trầm tư một phen, nói:

- Trước kia ngươi từng tới Hoa Quả Sơn?

- Có đi qua.

- Mang binh, hay trực tiếp tiến vào?

- Cả hai đều từng làm qua.

- Có từng gặp hầu tử ở Hoa Quả Sơn không?

- Cái đó thì chắc rồi, bằng không ta tới làm gì?

- Thế là được, Lý Tĩnh không giới thiệu sai người.

Nói xong, Thanh Tâm xoay người tiếp tục bay về phía trước.

Thấy Thanh Tâm một đường lao về phía đông nam không hề có ý quay đầu nhìn lại, Na Tra thoáng do dự một lúc, đành phải bay theo.

Rất nhanh, hai người liền hạ xuống ngoại vi Hoa Quả Sơn.

Đứng trên vách dốc, Thanh Tâm đón gió mà đứng, có phần thất thần quan sát hết thảy trước mắt.

Lệnh cấm mưa được giải trừ, khiến cho phiến thổ địa này nghênh tới dòng nước mát lâu nay không được hưởng dụng, cũng khiến gió cát tứ ngược giảm bớt không ít. Nhưng mà, điều đó tịnh không khiến mảnh đất này nhìn tươi đẹp hơn chút nào.

Cát bụi vốn tứ ngược tan biến không còn, toàn bộ những thứ được che đậy dưới phong sa đều hiện ra, giống như một vết sẹo che lấp bấy lâu đập vào mắt, xúc mục kinh tâm.

Phế khu bị cát vàng đất đỏ chôn vùi không bờ không bến, cột đá ngổn ngang, tường ngói cũ nát, sơn thể bị nện cho tan nát, phù thạch khổng lồ ngã nhào xuống lộ ra một đoạn địa biểu...

Thương tích mà trận chiến sáu trăm năm trước đem tới cho mảnh đất này, đến tận ngày nay, vẫn chưa thể hoàn toàn lành lại.

- Đây chính là Hoa Quả Sơn?

- Ừ!

- Sao khác xa tưởng tượng như vậy!

Thanh Tâm khẽ thở dài.

- Trước kia không phải thế này.

Na Tra nhàn nhạt nói:

- Xưa kia nơi này là một mảnh sơn lâm, tứ quý như xuân, chim thú thành quần. Đến sau, Yêu tộc quật khởi ở đây, biến nó thành Yêu quốc. Đến sau nữa... Đại chiến kết thúc, Thiên Đình cấm mưa, yêu quái tứ tán, nơi này mới thành như vậy. Lệnh cấm mưa mới giải trừ không lâu, nếu là một hai năm trước, e rằng không có nổi nửa điểm cành cây ngọn cỏ.

Hai con chim sẻ kêu hót quay qua đỉnh đầu.

Ngó xuống, Thanh Tâm chú ý tới khe hở trong núi đá, có chút ít cây xanh ngoan cường sinh trưởng, chỉ là thời gian ngắn ngủi, trên mảnh thổ địa bày đầy khí tức tử vong này, nhìn qua tịnh không thu hút.

Hơi dừng một lát, Na Tra nói tiếp:

- Nơi này còn sót lại một ít yêu quái. Nếu muốn tiến vào, bộ dạng này của chúng ta không thích hợp lắm, tốt nhất nên biến thành yêu quái.

Nói rồi, Na Tra quay đầu nhìn Thanh Tâm, phát hiện nàng đã đằng không mà lên, tung mình hạ xuống dưới vách dốc.

Na Tra lập tức cả kinh. Vội vàng hóa thành một con Lão Thử tinh đi theo.

Vừa rơi xuống đất, Na Tra tức tốc gầm lên:

- Ngươi làm vậy kiểu gì cũng có chuyện!

- Có chuyện gì mới được?

Thanh Tâm vẫn cứ điềm nhiên tiến về phía trước.

Da đầu Na Tra không khỏi tê rần.

Bà cô này rốt cục muốn làm gì đây?

Hắn nghĩ không thông, lại không thể bỏ mặc không quản, đành phải đề cao cảnh giác, duy trì bộ dạng Lão Thử tinh gắt gao cùng theo.

Gió từ từ thổi qua, lướt giữa phế khu, phát ra từng hồi tiếng vang quỷ dị.

Hai người một kẻ nhàn nhã dạo trong phế khu, một kẻ rón rén như tiến vào trận địch, cẩn thận quan sát bốn phía chung quanh.

Nhìn bộ dạng khẩn trương của Na Tra, Thanh Tâm thong thả nói:

- Đừng căng thẳng quá, trước kia Thiên Đình không dám bước vào nơi này, là bởi thế cục đương thời nó thế. Tuy đám Yêu Vương đều đã rời đi, thậm chí giữa đây đó còn thường xuyên phát sinh tranh chấp, nhưng không ai trong bọn họ dám tuyên bố triệt để thoát ly Hoa Quả Sơn. Hoa Quả Sơn chính là một mặt đại kỳ của Yêu tộc. Cũng tức là, Thiên Đình không bước vào đây, kỳ thật vì không muốn bọn họ có cớ để lần nữa đoàn kết lại. Bây giờ hầu tử đã trở về, loại băn khoăn ấy, không chút ý nghĩa.

- Sao ngươi biết? Ngươi nghiên cứu qua?

- Ta đoán thôi.

Thanh Tâm cười khanh khách nói.

- Đoán... Loại chuyện này có thể đoán được ư?

Quai hàm Na Tra không khỏi phồng lên, ngay khi hắn quay đầu qua chuẩn bị trừng Thanh Tâm, đột nhiên phát hiện nàng chính đang nhìn chằm chằm hạt châu trong tay.

Khẽ thả chậm bước chân, Na Tra đợi Thanh Tâm bước qua, cẩn thận nhìn lén hạt châu trong tay nàng.

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa cho nhảy dựng.

Trong hạt châu kia, Na Tra nhìn thấy đường phố phồn hoa của Hoa Quả Sơn ngày xưa. Nhìn thấy quần yêu nườm nượp tới lui.

- Đây là cái gì?

- Một mặt gương có thể nhìn về quá khứ.

Thanh Tâm nói:

- Xem ra đương sơ quy mô Hoa Quả Sơn đúng thật không như bình thường. Khó trách khi đó Thiên Đình bị bức phải quy súc trong Nam Thiên môn, hoàn toàn không làm gì được Hoa Quả Sơn. Chẳng phải ngươi nói từng đi qua nơi này? Đương thời ngươi gặp hầu tử ở vị trí nào?

Na Tra nhíu mày hồi tưởng một lúc lâu, chỉ vào ngọn chủ phong Hoa Quả Sơn nơi không xa:

- Giờ sợ rằng những chỗ khác đều không quá dễ tìm, chẳng qua có một nơi không trật đi đâu được, chính là tòa núi kia. Lần đầu tiên ta gặp hắn là trong một căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi.

Thanh Tâm gật gật đầu, đằng không bay hướng chủ phong Hoa Quả Sơn. Trong quá trình bay, nàng lại lăng không xoay người, lợi dụng khoảng thời gian thoáng chốc, dùng hạt châu trong tay tử tế quan sát khung cảnh của Hoa Quả Sơn hơn sáu trăm năm trước.

Đứng dưới mặt đất dùng hạt châu chiêm ngưỡng tòa thành bang yêu tộc sáu trăm năm trước, cảm giác đầu tiên trong lòng nàng là sự nhỏ bé của mình, đến khi thấu qua hạt châu từ không trung nhìn xuống toàn cảnh thành bang Hoa Quả Sơn, thứ nàng cảm giác được, là sự chấn hám.

Thành bang kéo dài trăm dặm, phù thạch che rợp bầu trời, cung điện nguy nga huy hoàng, hạm đội khổng lồ không ngừng tới lui, kiên thuyền lợi pháo không biết bao nhiêu mà kể. Quy mô ấy, so với Thiên Đình hiện tại đều mạnh hơn mấy lần.

Lúc chứng kiến cảnh đó, Thanh Tâm ngây người.

Nàng thực sự không dám tin tưởng vào mắt mình.

Từng nghe Vu Nghĩa và Vũ Huyên nhắc qua, nói Hoa Quả Sơn dưới thời đại của Tề Thiên đại thánh đã sáng tạo ra một nền văn minh Yêu tộc cực cường thịnh, thậm chí hỏa khí dùng trong chiến tranh bây giờ chính là do yêu quái Hoa Quả Sơn chế ra đầu tiên. Văn minh được sáng tạo trong trăm năm quang âm ngắn ngủn, Hoa Quả Sơn đang ở thời kỳ phát triển, trong tam giới không một thế lực nào có thể đem ra so sánh. Nhưng khi ấy, nàng chỉ cho rằng đó là chuyện cười.

Hiện nay Yêu tộc sống như dã thú, sinh hoạt ăn lông ở lỗ. Nếu Yêu tộc từng có cuộc sống văn minh, vì sao không tiếp diễn tới hiện tại?

Nhưng mà, nàng sai rồi. Yêu tộc đúng thật đã từng văn minh vô cùng, những gì được chứng kiến trong hạt châu chính là chứng minh.

Bọn họ không chỉ biết phá hoại, chỉ cần điều kiện cho phép, bọn họ cũng có thể sáng tạo văn minh, thậm chí còn huy hoàng hơn nhân loại.

Nhưng mà, nếu hơn sáu trăm năm trước bọn họ đã đi tới bước kia, vì sao lại biến thành bộ dạng như giờ?

Về điểm này, Thanh Tâm thực nghĩ không ra.

Từ từ, hai người hạ xuống trên chủ phong Hoa Quả Sơn.

Cầm hạt châu tra xem bốn phía một lúc, Thanh Tâm hỏi:

- Đại khái thì ngươi gặp hắn ở đây vào lúc nào?

- Nhớ không rõ nữa, khoảng chừng hơn bảy trăm năm trước. Thời gian cụ thể thật sự không nhớ được...

Đang nói chuyện, đột nhiên Na Tra nhìn thấy ngay tiền phương cách bọn họ không xa, một con Hầu yêu lông xám đang cảnh giác nhìn chăm chăm bọn họ, tay đã án lên chuôi đeo giữa eo, lông tơ khắp người dựng thẳng lên.

Nhất thời, Na Tra, Thanh Tâm đều ngưng lại động tác, tròng mắt mở to cảnh giác nhìn đăm đăm hầu yêu.

Hồi lâu, hầu yêu lông xám hơi lui ra sau một bước, khẽ nhe răng gầm nhẹ:

- Các ngươi là ai? Tới Hoa Quả Sơn làm gì?

- Luyện thần cảnh?

Thanh Tâm thở phào một hơi, thẳng lưng lên, bước tới trước một bước.

Hầu yêu lông xám cả kinh, vội lui ra sau thêm một bước.

- Các ngươi rốt cục là ai? Đến Hoa Quả Sơn làm gì? Nếu còn không đáp, đừng trách ta động thủ!

Nói rồi, hầu yêu đang muốn rút đao.

Nhưng không đợi hắn kịp hoàn toàn rút xong đao giữa eo, chỉ thấy Thanh Tâm vươn ra năm ngón về phía hắn, năm chiếc nhẫn trên đầu ngón tay hô ứng lẫn nhau, tán phát ra quang mang nhu hòa.

Yêu hầu tức thì như bị định thân, kinh hãi trợn tròn mắt.

Hắn đột nhiên phát hiện mình không thể động đậy được. Trên dưới toàn thân giống như bị vô số cánh tay sít sao giữ lấy, đứng im không nhúc nhích nổi. Ngay cả miệng cũng bị lấp kín, muốn nói mà không được.

Đao từ từ tra vào vỏ.

- Ta đang lo không có dẫn đường, nếu ngươi là yêu quái sống ở đây, vậy thì vừa khéo.

Thanh Tâm nói.