Trên đỉnh núi hoang vu cơ hồ không thấy được nửa điểm sắc xanh, gió từ từ thổi qua.
Hầu yêu lông xám bị dùng Khốn Tiên tác trói thành bánh ú, ném lên trên đống đá vụn.
Đôi mắt trợn trừng như chuông đồng, kinh hoảng nhìn Thanh Tâm đang đi qua đi lại ở bên, không dám hó hé nửa lời. Lấy tu vị của hắn, ở trước mặt Thanh Tâm căn bản hoàn toàn không có sức kháng cự.
Hình như là cố ý đợi hầu yêu trấn định lại, mãi lúc sau, Thanh Tâm mới chậm rãi khoanh tay trước ngực nói:
- Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, cấm không được nói nhảm. Chỉ cần ngươi nói ra hết những gì mình biết, tự nhiên ta sẽ thả ngươi đi, không thương hại gì đâu. Nhưng nếu ngươi dám nói dối, hậu quả thế nào, ta không dám nói trước. Hiểu chứ?
Hầu yêu trùng trùng thở dốc, ánh mắt liếc sang Na Tra trong bộ dạng Lão Thử tinh ở bên, tựa hồ muốn cầu trợ vị “đồng bào” này.
Đáng tiếc, Na Tra không phản ứng chút nào, lẳng lặng mà nhìn, phảng phất chuyện trước mắt không liên can tới mình.
Cuối cùng hầu yêu tuyệt vọng, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy thế, Thanh Tâm nhè nhẹ lay động mười ngón.
Sau một hồi linh lực ba động, hầu yêu lập tức cảm thấy mình lại có thể nói chuyện. Hắn kịch liệt ho khan hai tiếng, há mồm liền nói:
- Các ngươi đến cùng là...
Lời còn chưa dứt, thần tình trên mặt tức thì cứng lại, thanh âm nghẹn trong cổ họng, không chỉ vậy, lần này, ngay cả hô hấp đều không thở nổi.
Từng đạo gân xanh gồ lên trên trán, ánh mắt nhìn Thanh Tâm chất đầy sợ hãi.
- Ta nói rồi, cấm không được nói nhảm, đây là cơ hội sau cùng của ngươi. Hiểu chưa?
Khốn Tiên tác từ từ siết chặt. Thẳng đến siết vào trong thịt, hắn thống khổ há hốc mồm, lại không phát ra được tiến vang nào.
Na Tra ở bên nhìn mà sững sờ, nhẹ giọng thán nói:
- Ra tay với một con khỉ tép riu như vậy, cần gì? Rốt cục ngươi muốn thế nào?
- Ta muốn biết lai lịch cụ thể của Ngộ Không sư huynh.
- Biết lai lịch hắn thì ích gì? Muốn biết cái đó, đi hỏi hai sư phó kia của ngươi chẳng phải là xong?
Thanh Tâm khẽ liếc sang Na Tra.
Thoáng dừng một chút, Na Tra nói tiếp:
- Ta nghe nói hắn bật ra từ trong tảng đá.
- Tảng đá còn có thể bật ra hầu tử? Đùa chắc. Điều ta muốn biết là chân tướng, không phải loại truyền thuyết vu vơ kia.
Nói rồi, mười ngón của Thanh Tâm lại khẽ chấn động.
Khốn Thiên tác và linh lực trói buộc trên người hầu yêu hơi giảm yếu một chút. Miệng hầu yêu lập tức tựa như nổ tung, há ra thật to, liều mạng hít thở.
Hồi lâu mới hoãn thần lại được.
Ngay sau đó, cả người như hư thoát ngồi bệt trên tảng đá.
- Ngươi... Ngươi là sư muội của Đại Thánh gia?
Lời còn chưa dứt. Chỉ thấy Thanh Tâm khẽ nhăn mày, tay lại giơ lên, hắn vội vàng đổi giọng kêu nói:
- Đừng! Đừng! Ta nói... Ta nói hết!
Lúc này Thanh Tâm mới thu tay về, mặt không biểu tình nhìn hầu yêu.
Hầu yêu nuốt khô ngụm nước bọt, vô lực nhìn lướt qua hai người, cúi đầu nói:
- Đại Thánh gia... Đại Thánh gia đúng thật là bật ra từ trong tảng đá.
Vừa nghe, Thanh Tâm và Na Tra lập tức sửng sốt.
Thanh Tâm nhìn hầu yêu nhẹ giọng nói:
- Xem ra lại là một đứa tin vào tin đồn vớ vẩn. Người ta nói gì ngươi cũng tin hả?
Nói rồi, tay lại giơ lên.
- Là thật... Là thật.
Hầu yêu vô lực lắc lắc đầu, nói:
- Người khác nói vậy đều là nghe đồn, nhưng ta tận mắt nhìn thấy. Thế nên... Là thật.
- Vậy ư?
Thanh Tâm trợn tròn mắt với hầu yêu, trong mắt chớp động ngân quang, lập tức, sắc mặt khẽ biến.
Thần tình vốn đang trào phúng chợt tan biến, một tia kinh ngạc thoáng hiện trên mặt.
- Sao vậy?
Na Tra thong thả hỏi.
- Con khỉ này... Cư nhiên có hơn tám trăm...tuổi? Sao thế này? Luyện thần cảnh hơn tám trăm tuổi, không có Bàn Đào hắn làm sao sống được. Lại còn tu Ngộ giả đạo.
Na Tra ở bên nghe vậy cũng ngẩn ngơ. Tựa hồ đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức giật nảy mình.
- Đừng có... Đừng có xem thường người khác, Bàn Đào thì có gì ghê gớm? Ta không chỉ ăn qua, hơn nữa còn ăn hai trái.
Nói rồi hầu yêu ngã vật ra nằm nghiêng trên đất, đôi mắt mông lung, tựa hồ vừa nãy bị dày vò không nhẹ.
Thanh Tâm mím môi, quay đầu nhìn Na Tra một cái. Nói:
- Hai trái Bàn Đào, vậy ngươi nói ta nghe xem hai trái Bàn Đào kia ngươi làm sao có được?
- Hắc, một trái là Đại Thánh gia cho, một trái... Không thể nói cho ngươi.
- Năm xưa Hoa Quả Sơn còn có thể trồng được Bàn Đào? Ngươi lừa ta?
- Không tin thì thôi!
Nói rồi hầu yêu nghiêng mặt đi không nhìn Thanh Tâm.
- Vậy ư?
Thanh Tâm đưa tay chuẩn bị hành hình. Đúng lúc này, Hỏa Tiêm Thương của Na Tra chợt chắn ngang trước người Thanh Tâm.
- Làm sao?
- Hắn nói thật đấy.
Na Tra chỉ chỉ hầu yêu nói:
- Hắn không nói lừa ngươi. Hoa Quả Sơn xác thực không trồng được Bàn Đào, nhưng tám trăm năm trước đúng là hầu tử từng được đến một nhóm Bàn Đào. Chuyện này là nợ cũ năm xưa... Không tiện công khai ra ngoài. Đến sau, nghe nói hắn luận công hành thưởng, phân Bàn Đào cho yêu quái mặt dưới.
Nói xong, Na Tra đành chịu phất phất tay.
Thanh Tâm tuy tịnh không tiếp xúc trực tiếp với sự vụ Thiên Đình, nhưng thường niên ra vào Nam Thiên môn, nhìn thái độ kia của Na Tra liền đại khái biết được rốt cuộc sự thể ra sao.
Lườm Na Tra một cái, Thanh Tâm cười khổ, hỏi tiếp:
- Nếu đã là luận công hành thưởng, ngươi lại tu Ngộ giả đạo, tám trăm năm trước tu vị đến đâu?
- Ngưng thần cảnh.
- Ngưng thần cảnh đã được phân Bàn Đào? Hoa Quả Sơn có tận mấy trăm vạn yêu chúng, dù phân thế nào cũng không đến mức rơi tới trên đầu yêu quái Ngưng thần cảnh chứ?.
- Ta có quân công.
- Vậy ngươi nói ta nghe xem, ngươi lập được quân công gì?
- Ta cứu mạng Đại Thánh gia.
- Ngươi cứu hắn?
Thanh Tâm lập tức cười hừ.
Hầu yêu trừng Thanh Tâm, hỏi:
- Ngươi không tin?
- Ta đâu có nói là không tin.
Thanh Tâm xoa xoa nhẫn trên ngón tay, từng bước đi tới bên cạnh yêu hầu, ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nói:
- Chỉ là, ngươi nói thực sự quá kỳ quặc. Lấy tu vị của hắn, còn cần ngươi tới cứu?
- Đại Thánh gia đâu phải mới đầu liền có tu vị kia.
Hai mắt hầu yêu nhắm nghiền, mặt không biểu tình nói:
- Lúc mới bật ra từ trong tảng đá, Đại Thánh gia chẳng có tu vị gì cả, thậm chí còn không biết leo cây. Khi đó trên núi có con hổ già. Lúc hắn bị lão hổ đuổi, chúng ta ném trái cây cứu hắn. Đến sau Đại Thánh gia ra biển mười lăm năm tu thành tiên mới trở về, lúc luận công hành thưởng có nhắc lại chuyện này, bởi thế ta mới được phong thưởng.
- Hả? Nói như vậy, lúc hắn bật ra từ trong tảng đá ngươi đã có sống ở Hoa Quả Sơn?
Hầu yêu khẽ gật đầu.
- Ngươi gọi là gì?
- Tiểu Thất.
Thanh Tâm giơ tay lên, Khốn Tiên tác tức thì lỏng ra, lăng không cuốn thành một đoàn, bị Thanh Tâm thu lại.