Vừa thu, Tiểu Thất lập tức kêu lên, tròng mắt mở to, lại vẫn nằm nghiêng không dám động, kinh hãi nhìn Thanh Tâm.
- Tảng đá kia ở nơi nào? Có thể dẫn chúng ta tới đó không?.
Tiểu Thất từ từ đứng thẳng dậy, xoa nắn tay chân bị trói siết đến đau rát, nói:
- Các ngươi rốt cục là ai? Thần tiên, hay yêu quái?
- Ngươi còn dám hỏi?
- Các ngươi không nói, ta không dẫn các ngươi tới chỗ tảng đá.
Thanh Tâm thoáng cúi đầu nhìn hắn.
Vừa nhìn. Tiểu Thất lập tức dịch ra sau, cảnh giác nhìn Thanh Tâm.
- Ngươi còn dám mặc cả với ta?
Nói rồi, Thanh Tâm lại cầm ra Khốn Tiên tác.
Tiểu Thất cắn răng, tròng mắt mở to, thần kinh tức thì banh đến cực trí, có phần thấp thỏm nói:
- Ngươi... Ngươi mà không chịu nói, có chết ta cũng không dẫn các ngươi đi!
Nói xong liền nhắm mắt lại, nắm tay siết chặt, bộ dạng “mặc ngươi xâu xé”.
Cứ thế giằng co hồi lâu, thấy tiểu Thất kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Thanh Tâm mới thở dài một hơi, nói:
- Ta là sư muội Đại Thánh gia, đứa này là tùy tùng của ta.
Tiểu Thất mở mắt ra, cẩn thận nhìn Thanh Tâm nói:
- Ngươi thật sự là sư muội Đại Thánh gia, ngươi gọi là gì?
- Thanh Tâm.
- Đại sư huynh ngươi gọi là gì?
- Thanh Phong tử.
- Ngũ sư huynh?
- Thanh Vân.
- Bát sư huynh?
- Lăng Vân tử.
- Tứ đệ tử của Thanh Phong thượng nhân gọi là gì?
Vừa nghe, Thanh Tâm không khỏi sửng sốt, quay đầu trông hướng Na Tra.
Na Tra nhấp môi nói:
- Phong Linh.
Nghe được lời này, tiểu Thất lập tức thở phào một hơi.
Tuy Linh Đài cửu tử đã vẫn lạc nhiều năm, nhưng người nghe qua danh hiệu của bọn họ không hiếm . Chẳng qua, tên họ Phong Linh lại không phải ai cũng biết.
Cúi đầu trầm tư một lúc, tiểu Thất lại hỏi:
- Vậy ta hỏi các ngươi một vấn đề sau cùng, được không?
- Hỏi đi.
Thanh Tâm đã có phần mất kiên nhẫn, bực mình nói.
- Các ngươi tìm Đại Thánh gia... tảng đá mà Đại Thánh gia chui ra, rốt cuộc có mục đích gì? Ta nghe nói Đại Thánh gia đã đào thoát khỏi tay Phật môn, chuyện này, hắn biết không?
Thanh Tâm và Na Tra lập tức ngẩn ngơ, đối mặt nhìn nhau.
Hồi lâu, Na Tra thong thả nói:
- Bảo ngươi dẫn đường thì ngươi cứ dẫn đường là được, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi. Hỏi nhiều như vậy, cẩn thận ngay cả mạng sống cũng không còn.
Nói xong, Na Tra xách lấy Hỏa Tiêm Thương muốn đi về phía tiểu Thất, lại bị Thanh Tâm vươn tay ngăn cản.
Tiểu Thất cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Tâm.
- Làm sao, không định tiếp tục uy bức?
Na Tra hỏi.
Thanh Tâm nhíu mày nhìn tiểu Thất, hồi lâu, nhẹ giọng thở dài một hơi, xoay người liền đi.
Thấy thế, Na Tra một mặt nghi hoặc, chỉ biết bước nhanh đuổi theo.
- Làm sao, vứt bỏ?
- Hắn không muốn nói thì cũng không cần miễn cưỡng, dù sao tự chúng ta cũng có thể tìm được, chỉ là mất chút thời gian thôi.
Nháy mắt hai người đã biến mất không tung tích. Trên đống đá vụn chỉ thừa lại tiểu Thất ngơ ngác ngồi đó, hai hàng chân mày cau chặt, không hiểu là chuyện gì.
Gió nhè nhẹ thổi qua, đá vụn lăn động phát ra từng hồi tiếng vang lách cách.
- Bọn họ tìm tảng đá kia làm gì? Chẳng lẽ tảng đá đó có tác dụng đặc thù?
Nghĩ tới đây, tiểu Thất vội vàng đứng lên, chạy tới sơn đạo gần đó.
Lúc này, ngay sau nham thạch nơi không xa, Thanh Tâm và Na Tra chính đang theo dõi hắn.
- Vừa nãy ngươi không nghe ra điều gì ư? Tảng đá kia vẫn còn ở Hoa Quả Sơn, hơn nữa tựa hồ không ai cảm thấy nó có gì đặc biệt. Mới rồi chúng ta hỏi vậy, chí ít hắn sẽ tới đó xem sao. Chỉ cần bám theo hắn là lần ra thôi.
Thanh Tâm nói.
- Đây cũng là ý tưởng hay.
Nói rồi, hai người khe khẽ bám theo.
Trên đường, tiểu Thất hành tẩu vô cùng cảnh giác, hai người đều phải tận lượng áp chế nhịp bước dưới chân.
Lúc vượt qua một khối núi đá cự đại, Thanh Tâm thấp giọng hỏi:
- Ngươi biết chuyện về Phong Linh?
- Biết.
Na Tra một bên rướn cổ âm thầm giám thị tiểu Thất nơi xa, một bên nói:
- Lúc nàng chết, ta và cha ta ngay tại hiện trường... Đương thời nếu thoát thân chậm chút, nói không chừng đã bị giận lây, chết dưới côn của hầu tử rồi. Sau đó đi điều tra, mới biết nàng là đồ đệ Thanh Phong tử, xếp hàng thứ tư.
- Nàng... Sao mà chết ?
- Có can hệ tới Lão Quân, cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng. Tựa hồ là bởi pháp trận kia, làm cho hồn phi phách tán.
Nháy mắt, bọn họ đã theo chân tiểu Thất đi vào trong một sơn động.
Từ bên ngoài sơn động này nhìn không khác gì sơn động bình thường, nhưng đi được một đoạn ngắn, bọn họ đột nhiên phát hiện bên trong có đại lượng vết tích tạo hình. Càng đi sâu vào trong, quy mô càng lớn, tưởng chừng như kéo dài vô tận.
Trong cái thế giới dưới lòng đất vươn tay không thấy năm ngón này, bọn họ cần nhờ tới thuật pháp mới có thể nhìn rõ hết thảy chung quanh.
- Chẳng lẽ đám yêu quái giấu tảng đá trong huyệt động?
Thanh Tâm hỏi.
Ngẩng đầu nhìn giá vũ khí trống trơn hai bên lối đi, Na Tra đưa tay sờ sờ gạch đá trên vách tường cứng rắn, thấp giọng nói:
- Đây chắc là những thứ di lưu lại từ thời kỳ Hoa Quả Sơn phát triển đến đỉnh cao. Lúc đầu khi thực lực bọn họ còn khá yếu, không dám trực tiếp dựng kiến trúc trên mặt đất, vài chục vạn yêu quái đều chui mình dưới lòng đất, ngày đêm đào móc sâu xuống dưới. Toàn bộ địa cơ Hoa Quả Sơn cơ hồ bị đào rỗng. May mà trình độ kỹ thuật của bọn họ tương đối tốt, bằng không nhiều năm như vậy sớm đã nên sập.
- Các ngươi cũng thật kém cỏi. Bằng thực lực cách xa như vậy, cuối cùng lại bị đánh tới nỗi trốn mình trong Nam Thiên môn không ra được?
Na Tra trừng Thanh Tâm một cái nói:
- Ngươi không biết thứ chúng ta phải đối mặt là gì đâu.
Cứ thế một đường theo gót, bọn họ theo chân tiểu Thất trong huyệt động dưới đất gần hai canh giờ. Ven đường nhìn thấy vô số thiết bị bỏ hoang, từ phòng công tượng đến thư viện, giáo trường, hết thảy mọi thứ đều đủ cả.
Toàn bộ những thứ kia sớm đã phủ đầy trần ai theo năm tháng dài lâu. Nhưng mà, lại vẫn có thể khiến cho người xem cảm thụ được ngày xưa nơi này đã từng diễn ra những gì.
Trong năm tháng Thiên Đình hoàn toàn áp chế Yêu tộc đó, một quần yêu quái đi đầu không đường ẩn núp trong cái nơi ánh mặt trời không vươn tới được này, bọn họ tu hành, luyện binh, dã luyện, tận lực vũ trang chính mình.
Vỗ về từng đạo vết tích do đao búa bổ ra trên vách tường, nàng phảng phất có thể tưởng tượng ra được tình cảnh náo nhiệt ngày xưa.
Tất cả yêu quái đều dồn tận toàn lực dựng lên nơi này. Bắt đầu từ những yêu quái to xác không biết nửa chữ, cường hành sáng tạo ra hết thảy những công trình hùng vĩ nàng chứng kiến trong hạt châu.
Ngay giây phút trước, Thanh Tâm mới giễu cợt Na Tra, giờ nàng mới hiểu năm đó Thiên Đình đã phải đối mặt với điều gì.
Trên cái thế giới này, đáng sợ nhất không phải là dã thú phát cuồng bổ nhào về phía ngươi, mà là dã thú có lý trí, biết cách tiềm phục, tử tế tính toán xem nên xé ngươi thành mảnh vụn bằng cách nào.
Rất hiển nhiên, những yêu quái kia, hoặc nói cách khác những yêu chúng ở thời kỳ đỉnh cao của Yêu tộc, dưới sự lãnh đạo của sư huynh mình, chính là một con dã thú như thế. Hắn dùng quyết tâm không gì có thể so sánh xây dựng nên hết thảy.
- Ngươi có cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp không?
Thanh âm của Na Tra đột nhiên kéo tâm tư Thanh Tâm về với thực tại.
- Sao vậy?
Lấy lại bình tĩnh, Thanh Tâm lập tức hoảng nhiên đại ngộ, kinh nói:
- Hắn đang tăng tốc?
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “bành”, một tiếng nổ vang, trên khung sắt hỏa bồn tưởng như vứt bỏ quanh bốn phía chợt sáng lên hỏa quang, chiếu sáng hết thảy quanh mình.
Thanh Tâm và Na Tra vội vàng tựa lưng vào nhau, bày ra tư thái nghênh chiến.
Lúc này, bọn họ đang đứng ở một không gian dưới đất cao chừng mười trượng, chính giữa là một tòa giáo trường trống trải. Mà ngay phía tiền phương hai người là một huyệt động đen kìn kịt, sâu không thấy đáy.
Đúng lúc này, trong huyệt động từ từ đi ra mười mấy tên yêu quái. Chính giữa quần yêu quái là một nữ tử.
- Các ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào Hoa Quả Sơn? Nếu không nói rõ ràng, đừng hòng rời khỏi chỗ này.