Trên đường tây hành, dưới trời chiều, hàng người chính đang chậm rãi đi qua sơn đạo uốn lượn quanh co.
Leo lên ngọn núi cao vót, Huyền Trang xuống ngựa ngắm nhìn cảnh sắc bên dưới, trông thấy khói bếp lượn lờ thăng lên từ thôn trang nơi xa.
- Hôm nay nghỉ chân ở thôn trang kia thôi. Đi liền mấy ngày, lương khô mang theo đã thừa không mấy, bần tăng phải đi hoá duyên mới được.
Hầu tử ở bên thong thả nói:
- Muốn đồ ăn thì có gì đâu mà phức tạp? Chúng ta tự tìm là xong, sơn hào hải vị thứ nào chả có?
Huyền Trang lắc lắc đầu, nói:
- Chặng đường này, vừa là tây hành, vừa là chứng đạo, cũng là tu hành. Hoá duyên, tụng kinh, đả tọa, tham thiền không thiếu được thứ gì. Hoá duyên, cũng là một dạng trải nghiệm, không hòa mình vào trong chúng sinh, thì sao có thể hóa giải được nỗi khổ của chúng sinh?
Nói xong, Huyền Trang quay đầu khẽ cười cười với hầu tử.
- Được rồi, dù sao ba thứ của Phật môn kia ta đều không hiểu, ngươi nói thế nào thì làm thế ấy.
Hầu tử đành chịu lắc lắc đầu.
Quay người, Huyền Trang vươn tay dắt ngựa, chậm rãi bước tới.
Đường xuống núi khá dốc, đành phải đi bộ.
Hầu tử đang muốn đuổi theo, quay đầu bắt gặp Tiểu Bạch Long đứng ở sau lưng đang nghểnh cổ nhìn hướng thôn trang, vẻ mặt trông mong.
Thiên Bồng và Hắc Hùng tinh đã vượt qua hai người đuổi theo Huyền Trang, Tiểu Bạch Long lại vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Hầu tử nhìn không được, mở miệng thúc giục nói:
- Còn không đi, muốn đợi thôn trang kia bay tới đây chắc?
- Đại Thánh gia, ngươi nói xem, nương tử ta liệu có ở trong thôn trang kia?
- Cái đó phải đi qua mới biết.
Hầu tử có phần mất kiên nhẫn, tức giận nói:
- Hỏi mãi câu này. Ngươi có hết hay không? Nhìn bộ dạng ngươi kìa, chỉ là một nữ nhân thôi mà.
Nghe vậy, Tiểu Bạch Long lập tức lườm hầu tử một cái, nói:
- Ngươi thì có khác gì ta? Chẳng phải vì một nữ nhân mà lật tung cả Thiên Đình.
- Ngươi!
Hầu tử đưa tay làm bộ muốn đánh, Tiểu Bạch Long vội vàng lui ra sau một bước. Hai mắt mở to tùy thời chuẩn bị tránh né.
Hai người thoáng giằng co một lúc, hầu tử thả tay xuống, trừng Tiểu Bạch Long một cái liền xoay người bỏ đi:
- Đó là vì ta từng hứa hẹn, một lời đáng ngàn vàng! Mẹ nó, ngươi nói chuyện càng lúc càng không biết lớn nhỏ, nghĩ chắc ta sẽ không đánh ngươi đúng không? Quả nhiên với loại như ngươi không thể quá thân quen. Lúc ở Hoa Quả Sơn ta hẳn phải nhìn ra điểm này rồi mới đúng.
Tiểu Bạch Long thở phào một hơi. Vui vẻ cùng theo, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia, lát nữa vào thôn, ngươi nhớ phải giúp ta tìm, xem nương tử ta có ở trong thôn hay không.
- Biết rồi, nói mãi.
- Hắc, tạ tạ Đại Thánh gia.
Đi một đoạn ngắn. Tiểu Bạch Long lại hỏi:
- Đại Thánh gia, ngươi nói chúng ta sẽ gặp được nương tử nhà ta trên đường tây hành, chuyện này liệu có chuẩn không? Đã đi tận mấy ngàn dặm rồi.
- Vấn đề này ngươi hỏi qua bao nhiêu lần? Thái Thượng Lão Quân nói chẳng lẽ ngươi còn không tin, nếu hắn mà không chuẩn, trong tam giới còn ai chuẩn nữa?
- Không phải tu vị Thiên Đạo của Thái Thượng Lão Quân đã bị phá?
- Thuyền nát còn có ba cân đinh, nếu hắn đã nói thế, tự nhiên là có nắm bắt.
- Được rồi, Đại Thánh gia, vậy Bàn Đào... Quá hạn mất.
- Biết rồi, đợi khi tìm được nương tử nhà ngươi, ta sẽ đi đòi thêm mấy trái!
Hầu tử tức giận nói.
Từ sau khi rời khỏi Bảo Tượng quốc, trên đường, Tiểu Bạch Long cứ quấn lấy hầu tử, không có việc gì đều muốn sáp lại nói hai câu, điều này khiến hầu tử rất không quen.
Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Thái Thượng Lão Quân đã khẳng định như vậy, muốn tìm được Bạch Cốt tinh hẳn không thành vấn đề. Nhưng Quyển Liêm thì sao? Nếu trên đường tây hành mà không có hắn, rốt cục vẫn không quá yên tâm.
Hay là về Hoa Quả Sơn dựng cờ, sau đó trực tiếp phái người đào sâu ba thước khắp tam giới để tìm?
Nhìn mây trôi trên đầu, hầu tử không khỏi nghĩ.
*****
Lúc này, dưới huyệt động rộng thoáng trong lòng đất Hoa Quả Sơn, song phương chính đang lặng lẽ giằng co.
Nữ tử đứng ở trước mặt Thanh Tâm chính là gốc tiên thảo đương sơ trong Thủy Liêm động -- Thảo Tiểu Hoa.
Chỉnh chỉnh hơn sáu trăm năm qua đi, vô luận là bề ngoài hay quần áo, nàng nhìn qua đều không có khác biệt gì. Ở trên người nàng, sự tẩy lễ của năm tháng dường như mất đi hiệu quả vốn có.
Đứng bên cạnh là mười mấy tên yêu quái, ai nấy nhìn qua đều như ăn mày. Không chỉ tu vị thấp, ngay như quần áo trên người cũng đều rách nát chắp vá. Ánh mắt nhìn Thanh Tâm và Na Tra mang theo vài phần thấp thỏm.
Tiểu Thất từ trong huyệt động đen nhánh chạy ra, tay chân lanh lẹ thuận theo dây leo trên nham bích bò xuống, hạ mình bên cạnh nữ tử, ghé tới bên tai nàng nhỏ giọng nói mấy câu.
Thảo Tiểu Hoa khẽ gật đầu, sảng giọng hỏi Thanh Tâm:
- Vì sao các ngươi muốn tìm tảng đá mà Đại Thánh gia xuất thế?
Na Tra hừ lạnh, bước lên trước một bước. Vừa muốn mở miệng, lại nghe “bành” một tiếng, tảng đá dưới chân nổ tung, tức thì hất lên một trận cát bụi.
Hắn vội cả kinh rụt cước lại.
Trong cơn hoảng loạn, Na Tra hất lên Hỏa Tiêm Thương định động thủ, lại bị Thanh Tâm sau lưng kéo ngừng tay.
Đám người Thảo Tiểu Hoa vẫn lẳng lặng đứng đó, không hề nhúc nhích, tựa hồ không chút đề phòng cử động của Na Tra.
- Đừng động.
Thanh Tâm ngẩng đầu tử tế đánh giá bốn phía.
Cây đuốc trên nham bích cháy lên xì xèo, sương khói nhàn nhạt tản ra.
Dưới ánh lửa ráng hồng, nguyên cả huyệt động có vẻ âm sâm tựa như một lăng mộ khổng lồ dưới đất.
- Sao vậy?
Na Tra nói:
- Chẳng qua chỉ là hai tên Luyện thần cảnh cộng thêm một đám tiểu yêu nhãi nhép thôi, đừng nói hai chúng ta, bằng mình ta, dù trong tay bọn họ có pháp bảo thông thiên thì cũng chỉ có đường chết?
- Pháp bảo hẳn là không có.
Thanh Tâm cúi đầu lấy lại bình tĩnh, thán nói:
- Chẳng qua, nơi này có cấm chế rất mạnh. Chắc sót lại từ mấy trăm năm trước.
Nói xong, Thanh Tâm trông hướng Thảo Tiểu Hoa nơi xa.
- Trước kia nơi này là Chiêu Hồn điện của Hoa Quả Sơn, tất nhiên là phải cấm chế sâm nghiêm.
Thảo Tiểu Hoa sắc mặt hờ hững nói:
- Đừng nói hai ngươi, dù có tới vài vạn Thiên Quân thì cũng thế thôi. Bất luận xông vào, hay rời đi, đều không hề là chuyện dễ dàng. Vừa nãy sở dĩ các ngươi có thể đi đến chỗ này, là bởi ta giải trừ cấm chế, bỏ mặc các ngươi tiến vào. Hiện tại, chúng đã lần nữa được khởi động.
Nghe thấy lời này. Na Tra lập tức cả kinh, vội vàng nhìn quanh bốn phía.
Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện sau lớp dây leo quấn quanh nham bích, cư nhiên lấp lánh từng tiêu ký pháp trận sáng tối bất định.
- Vừa nãy lúc ta tiến vào, cư nhiên không hề phát giác ra?
- Có gì lạ đâu!
Thanh Tâm cười khổ nói:
- Đương sơ thực lực Hoa Quả Sơn hùng hậu tới mức nào chúng ta đều đã kiến thức qua, tạo ra một pháp trận có khả năng vây khốn ngươi ta cũng là điều bình thường.
Trên mặt Thảo Tiểu Hoa thoáng hiện ý cười điềm tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Thế... Hiện tại các ngươi có thể nói rốt cục mình là ai rồi chứ?