Đại Bát Hầu

Chương 595: Hóa duyên (2)



Con ngươi Na Tra đảo quanh liên hồi, vội vàng nói:

- Ai cũng bảo Hoa Quả Sơn là Thánh Địa Yêu tộc, ta từ bên ngoài hành hương tới đây, nghe nói Đại Thánh gia từ trong tảng đá chui ra. Rất là hiếu kỳ, muốn tận mắt trông thấy tảng đá kia.

- Vậy ư?

Thảo Tiểu Hoa búng tay một cái, lập tức pháp trận bị dây leo che khuất tứ phía sáng lên lấp lánh, một đạo chùm sáng màu vàng từ trên đỉnh động chiếu xuống.

Chướng Nhãn pháp của Na Tra lập tức thất hiệu!

Chỉ nháy mắt hắn liền khôi phục bản tướng, hai chỏm tóc cột bằng cánh sen, một thân khải giáp đỏ hồng điêu khắc đồ án lá sen.

Trừ Thảo Tiểu Hoa ra, quần yêu tại trường đều cả kinh. Vội vàng giật lùi ra sau hai bước.

Nhìn hai tay mình, Na Tra không khỏi kinh ngạc.

Trong pháp trận này, cư nhiên cũng có diệu dụng tương tự kính chiếu yêu tại Nam Thiên môn, có thể trực tiếp trừ đi Chướng Nhãn pháp.

Thanh Tâm thở dài một hơi, không nói nửa lời.

Thảo Tiểu Hoa khẽ cười cười, nói:

- Ngài chắc là Na Tra Nam Thiên môn rồi? Sao lại có rảnh hành hương tới Hoa Quả Sơn thế này?

Hoang ngôn bị vạch trần, Na Tra lập tức đỏ mặt, Thanh Tâm cũng không biết phải giải thích thế nào.

Đây đó thoáng trầm mặc phút chốc, Thảo Tiểu Hoa chợt trông hướng Thanh Tâm, nói:

- Ngươi thì sao? Lại là vị thần tiên nào nữa đây?

Thanh Tâm tránh ra ánh mắt của Thảo Tiểu Hoa. Ưỡn ngực nói:

- Thanh Tâm. Đệ tử hàng thứ mười một dưới gối Tu Bồ Đề tổ sư.

- Hả? Nếu là đệ tử dưới gối Tu Bồ Đề tổ sư, vậy cũng là sư muội của Đại Thánh gia. Chúng ta tự nhiên không dám thất lễ. Có điều, mấy trăm năm qua Tiểu Hoa chưa từng rời khỏi Hoa Quả Sơn, Tu Bồ Đề tổ sư có thu nhận vị nhập thất đệ tử thứ mười một hay không, Tiểu Hoa không hề biết. Chẳng hay… trên người ngươi liệu có bằng chứng?

- Ngươi muốn bằng chứng thế nào?

Na Tra hỏi ngược lại.

Thảo Tiểu Hoa khẽ cười, thoáng ngửa đầu nói với Thanh Tâm:

- Tuy Tiểu Hoa không phải môn nhân của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, nhưng lúc xưa từng quản lý phủ khố Tề Thiên cung, có chút liên hệ với chư vị thượng nhân Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Nếu ngươi đúng là sư muội của Đại Thánh gia, tự nhiên có thể lấy ra thứ gì đó để chứng minh thân phận.

Khẽ liếc Na Tra một cái, Thanh Tâm chớp chớp mắt nhìn quanh bốn phía.

Tuy luận tu vị hai người bọn họ đều mạnh hơn Thảo Tiểu Hoa không ít, nhưng tình thế hiện tại quả thực bất lợi cho bọn họ. Độ tinh diệu của pháp trận nơi này, so ra không hề kém Thiên Đình, bản thân lại hãm sâu trong đó, một khi động thủ, khó mà nói trước sẽ xảy ra điều gì.

Hơi trầm mặc một lúc, Thanh Tâm cúi đầu lấy xuống một chiếc nhẫn trên ngón tay, ném cho Thảo Tiểu Hoa.

Vươn tay tiếp lấy chiếc nhẫn, nương theo ánh lửa, Thảo Tiểu Hoa tử tế tra xem.

- Có thể tự động khống chế lớn nhỏ, khi đeo vào, có thể tùy tâm sở dục vận dụng linh lực, cũng có thể dùng để chế phục đối thủ tương đối yếu. Đây là di vật của tam sư huynh Đan Đồng tử. Nếu ngươi quen biết tam sư huynh, như vậy có lẽ từng gặp qua bộ Dụ Linh chỉ hoàn này.

Thảo Tiểu Hoa khẽ nhăn mày.

Thấy Thảo Tiểu Hoa nhìn đến nhập thần, tiểu Thất thấp giọng hỏi:

- Đan Đồng thượng nhân có đeo giới chỉ ư? Sao ta không nhớ?

Thảo Tiểu Hoa nhẹ giọng đáp nói:

- Có, là một bộ Dụ Linh giới chỉ gồm mười chiếc, xuất từ tay Thanh Vân thượng nhân.

- Dù có, không chừng cũng là giả.

- Đây là thật.

Ngẩng đầu lên, Thảo Tiểu Hoa nói với Thanh Tâm:

- Chỉ riêng thứ này thôi thì chưa đủ, ngươi còn thứ nào khác để chứng minh thân phận không?

- Ngươi có thứ nào đại loại như yêu bài của Tà Nguyệt Tam Tinh Động không?

Na Tra quay đầu hỏi.

- Ngươi tưởng Tà Nguyệt Tam Tinh Động là Côn Luân sơn chắc? Tổng cộng mới mấy người, cần yêu bài làm gì?

Thanh Tâm nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lại mãi mà chẳng nghĩ ra được gì.

Ngay như ra vào Nam Thiên môn nàng đều không cần phải đưa ra thủ lệnh, đâu cần tự dưng mang theo một đống thứ để chứng minh thân phận làm gì? Liền cả bộ Dụ Linh giới chỉ kia, cũng chỉ thỉnh thoảng mới đeo vào.

Pháp khí đặc thù thì đúng là có không ít, nhưng cả chuyện Tu Bồ Đề thu nhận đệ tử nhập thất thứ mười một đối phương đều không biết, lấy ra mấy thứ đó liệu có hữu dụng?

Nhất thời, song phương lại lâm vào giằng co.

Cứ thế cầm cự hồi lâu, Thảo Tiểu Hoa quay đầu ra hiệu cho tiểu yêu ở bên, tiểu yêu lập tức hiểu ý, trốn vào trong huyệt động đen kìn kịt sau lưng.

Na Tra thong thả nói:

- Bọn họ muốn làm gì? Nếu bọn họ muốn rời đi, chúng ta đành phải cường hành xông vào. Tốt xấu gì thì ta cũng là Thái Ất kim tiên, chắc không đến nỗi không vào được chứ.

- Chờ thêm một chút, xông vào là hạ hạ sách.

Thanh Tâm nói.

Không lâu sau, tiểu yêu kia liền đã trở về, trong tay cầm lấy giấy và bút mực, đưa tay ném từng thứ một cho hai người.

- Viết lại pháp môn tu hành cơ sở của Tà Nguyệt Tam Tinh Động đi. Nếu ngươi quả đúng là người Tà Nguyệt Tam Tinh Động, nhất định sẽ viết ra được.

Thảo Tiểu Hoa nói.

*****

Dưới màn đêm, trong một thôn trang không chút thu hút trên đường tây hành, Huyền Trang chính đang tới hoá duyên từng nhà từng nhà một.

Tuy đây đã nằm trong địa giới Tây Ngưu Hạ Châu, là nơi Phật giáo hưng thịnh, nhưng bách tính nơi này tịnh không tin Phật, thậm chí coi hòa thượng là loại vô lại hết ăn lại nằm.

Ngày thường, hương thôn hẻo lánh này cũng cơ hồ chưa thấy qua hòa thượng.

Lúc mới đầu, bọn họ rất sợ hãi hầu tử và Hắc Hùng tinh, Huyền Trang phải giải thích khô cả họng mới xóa bỏ băn khoăn của bọn họ. Nhưng mà, cũng chỉ gần gần là xóa bỏ băn khoăn thôi, bọn họ đều lấy lý do năm nay mất mùa, trong nhà không thừa lương thực để cự tuyệt Huyền Trang hoá duyên, thậm chí có nhà còn không nguyện ý mở cửa.

Nếu không phải sau lưng có Hắc Hùng tinh mặt mày hung ác đứng sừng sững ở đó, không chừng Huyền Trang đã bị đuổi ra khỏi thôn trang.

Tuy sự tình không thuận, nhưng Huyền Trang không bởi thế mà nản lòng, miệt mài gõ cửa từng nhà. Nháy mắt đã đi gần nửa số hộ ở đây, trong bát gỗ lại vẫn trống trơn chẳng có hạt gạo nào.

Hầu tử chống Kim Cô bổng thong thả nói:

- Ta thấy hay là thôi đi, bọn họ đều không tin Phật, còn hóa duyên gì nữa? Xem ra đêm nay lại phải ngủ ngoài đồng hoang.

Huyền Trang khẽ thở dài một hơi, vung tay áo ra, tiếp tục đi tới cửa nhà tiếp theo.

Lần này, đi tới cửa trước, Huyền Trang đặc ý dặn dò mấy người hầu tử không cần cùng theo, tự mình độc thân tiến vào sân.

Mấy người hầu tử lẳng lặng chờ đợi bên ngoài.

Tiểu Bạch Long ghé tới bên tai hầu tử, thấp giọng hỏi:

- Đại Thánh gia, nương tử nhà ta...

- Ở đây không có, vừa nãy ta đã thám tra rồi.

Hầu tử lập tức đáp nói.

Vừa nghe, trên mặt Tiểu Bạch Long lập tức chất đầy thần tình thất vọng.

Lần này thời gian có vẻ lâu hơn trước kia rất nhiều, mãi lúc sau mới thấy Huyền Trang từ trong nhà đi ra, lại trực tiếp bước tới chỗ hành lý, từ bên trong lật ra một ít thảo dược tùy thân mang theo.

Chủ nhân căn nhà này là một nam tử trung niên, chỉ chớp mắt, liền thấy hắn theo ra ngoài cửa.

Thấy thế, hầu tử vội kéo Hắc Hùng tinh vọt tới sau đại thụ gần đó.

Huyền Trang ngửa đầu suy nghĩ một phen, bắt ra ba phần thuốc, gói lại kỹ càng, xoay người đưa cho nam tử trung niên, nói:

- Không phải đại bệnh gì. Cứ theo phương thuốc mà bần tăng đưa cho thí chủ, một ngày hai lần, ba ngày chắc sẽ khỏi hẳn.

Vừa nghe, hầu tử lập tức cạn lời.

Chẳng phải nói đi hoá duyên ư? Sao lại biến thành xem bệnh cho người. Hóa ra Huyền Trang còn là thầy thuốc cơ đấy!