Trong huyệt động, Thanh Tâm cầm bút lặng lẽ viết lên giấy.
Những người khác đều đứng im nhìn theo, thời gian chậm rãi trôi đi.
Đời này, nàng chưa bị người khác chất nghi như vậy bao giờ. Cư nhiên bắt nàng phải chứng minh thân phận, thật là hoang đường! Càng viết càng tức, đến sau, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Tận nửa canh giờ nàng mới viết xong toàn bộ khẩu quyết chừng hơn ngàn chữ.
Vội vã cuộn lại khẩu quyết vừa viết xong, đưa tay ném cho Thảo Tiểu Hoa, Thảo Tiểu Hoa vững vàng tiếp lấy.
Mở khẩu quyết ra, Thảo Tiểu Hoa nương theo ánh lửa tế chăm chú đọc từ chữ một.
Tiểu Thất ở bên rướn cổ nhìn theo.
Hồi lâu, tiểu Thất thấp giọng nói:
- Hình như không đúng lắm, xem ra nàng quả thật là giả mạo.
- Không, nàng viết như này mới đúng.
Thảo Tiểu Hoa lắc lắc đầu, cuộn lại khẩu quyết, nhàn nhạt nói:
- Khẩu quyết mà thánh mẫu đại nhân truyền cho chúng ta có mấy lần tu sửa qua. Lúc ta quản lý phủ khố từng được thấy bản gốc, đây mới đúng là pháp môn tu hành nguyên thủy của Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Thanh Tâm chớp chớp mắt, ngẩng đầu nói:
- Nếu đã xác định là thật, vậy có thể giải khai cấm chế được chưa?
- Không được.
Thảo Tiểu Hoa lập tức hồi đáp.
- Vì sao không được!
Thanh Tâm tức thì giận nói:
- Như thế mà còn không được, ngươi muốn ta phải chứng minh thế nào nữa?
Thảo Tiểu Hoa nhìn thẳng vào mắt Thanh Tâm, khẽ cười cười. Ý cười kia rơi vào trong mắt Thanh Tâm thực không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Thời này khắc này, Thanh Tâm giận điên lên rồi. Đáng tiếc thân hãm cấm chế, thành phận thịt cá trên thớt, nàng mới không tiện phát tác, chỉ biết siết chặt nắm tay.
Cứ thế nhìn nhau hồi lâu, Thảo Tiểu Hoa mới nhẹ giọng nói:
- Ta tin ngươi đúng thật là sư muội Đại Thánh gia, cho dù không phải, chí ít hẳn cũng là sư điệt, bằng không không thể có được khẩu quyết hoàn chỉnh như vậy. Điểm này, xem như ngươi đã chứng minh thành công. Có điều, chẳng có gì đảm bảo ngươi không phải phản đồ của Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Bởi thế... Tiếp theo điều ngươi cần chứng minh là bản thân không có ác ý. Hoặc, hai ngươi đeo cái này vào.
Nói rồi Thảo Tiểu Hoa tiếp lấy thứ gì đó từ trong tay tiểu yêu bên cạnh, ném cho hai người. “Leng keng” một tiếng, rơi ngay trước mặt Thanh Tâm.
Lúc Thanh Tâm thấy rõ ràng thứ đối phương ném tới. Lập tức lửa bốc ba trượng, kinh ngạc nhìn Thảo Tiểu Hoa.
Đây là hai đôi khóa tỳ bà, xuyên qua xương tỳ bà, có thể tạm thời khóa chặt tu vị. Đối phương làm vậy là muốn bọn họ tự phế tu vị, trực tiếp coi thành phạm nhân?
Khóe môi Thanh Tâm thoáng giật nhẹ, trong mắt bùng lên hỏa diễm hừng hực.
Lớn đến chừng này, nhưng nàng chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy!
Song Thảo Tiểu Hoa lại giống như nhìn mà không thấy, chỉ lẳng lặng đối diện với nàng, mỉm cười điềm tĩnh.
- Có mang pháp khí cận chiến không?
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Na Tra.
- Khắp người toàn là pháp khí cận chiến, để làm gì?
- Giết đi ra!
- Cái gì?
Không đợi Na Tra kịp phản ứng, một chiếc roi da màu vàng đã từ tay áo Thanh Tâm bay vọt ra như trường xà, vững vàng nắm ở trong tay.
Giận trừng Thảo Tiểu Hoa, Thanh Tâm quát:
- Giải khai cấm chế, bằng không đợi ta đi ra, các ngươi biết tay!
Thảo Tiểu Hoa vàn đám tiểu yêu vội lui ra sau một bước, lại có vẻ không quá lo lắng mà chỉ dõi mắt quan sát tình hình.
Na Tra khẽ nhích lại gần Thanh Tâm. Thấp giọng nói:
- Này... Chẳng phải ngươi nói cấm chế này rất lợi hại ư? Sao lại...
- Đoán là rất khó toàn thân mà lui. Chẳng qua, dù không cách nào toàn thân mà lui, thì cũng đỡ hơn là bị coi thành phạm nhân!
Nói xong, Thanh Tâm hơi cắn răng, hất roi trong tay quất quanh bốn phía.
Nháy mắt roi da đã biến dài trăm trượng, như một con mãng xà dán vào thạch bích điên cuồng quẫy động.
Thoáng chốc, toàn bộ cấm chế lập tức bị kích hoạt.
Tiếng nổ vang khủng bố từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến. Tất cả hết thảy tựa hồ đều chấn động, cát bụi nhỏ mịn từ đỉnh động vẩy xuống.
Mấy điểm phù văn ám hồng trên nham bích tấn tốc lan tràn, chỉ nháy mắt liền bò đầy từng tảng đá. Quang mang ráng hồng biến toàn bộ huyệt động dưới lòng đất thành màu đỏ như máu.
Trong khoảnh khắc, đủ loại công kích từ bốn phía ập tới.
Có tiếng gào thét như ngàn vạn đại quân chấn nhiếp tâm thần; có hộ thuẫn đỏ hồng hòa lẫn với không gian chung quanh, khó mà phân biện nổi bằng mắt thường lũ lượt ập tới, phân cắt không gian thành vô số mảnh tựa như mê cung; từng đạo thiểm điện xanh lam bắn ra tứ tung trên mặt hộ thuẫn, nhìn qua quỷ dị vô cùng... Ngay cả mặt đất cũng lồi ra từng cây cột đá nhọn hoắt!
Thanh Tâm trơ mắt nhìn roi da trong tay bị phong nhận lăng không bay lộn cắt thành mấy chục đoạn.
Na Tra ở bên nhìn mà trợn mắt há mồm.
Trong không gian không quá lớn này, có ít nhất hai mươi loại cơ quan pháp trận trở lên tương tác lẫn nhau, hơn nữa mỗi loại đều có uy lực cực mạnh, chỉ cần hơi không cẩn thận, lập tức sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Cơ quan pháp trận thì hắn gặp nhiều, nhưng trừ cái lần đêm trước đại hôn hầu tử, cha con hắn và thiên tướng Nam Thiên môn từng xông vào Hoa Quả Sơn, còn thì ngày thường không nghiên cứu mấy. Mà ở lần kia, bọn hắn cũng chỉ là xông qua ngoại vi, cách giải đất trung tâm Hoa Quả Sơn còn xa lắm.
Thời này khắc này, hắn không khỏi căng thẳng siết lấy Hỏa Tiêm Thương trong tay.
- Giờ đeo vào vẫn còn kịp, nếu các ngươi thật sự không có ác ý, thì có gì đâu mà phải sợ.
Thảo Tiểu Hoa cúi đầu nhìn hai bộ tỳ bà khóa dưới đất, lúc này tỳ bà khóa đã bị đẩy tới sát trước mặt hai người.
Hiện tại, tuy cơ quan pháp trận thanh thế to lớn, lại chỉ dừng ở uy hiếp, chứ chưa trực tiếp nguy hiểm tới tính mạng hai người.
Thanh Tâm cúi đầu nhìn hai bộ tỳ bà khóa tán phát ngân quang dưới chân, tròng mắt mở to, tức đến nghiến răng ken két.
- Đánh qua mới biết!
Khẽ vung tay, mấy chục đạo ngân quang từ trong tay áo thoát ra, lao vút tới Thảo Tiểu Hoa, nháy mắt liền bị hộ thuẫn do cấm chế dựng lên ngăn lại.
- Đàm phán thất bại.
Chỉ nhàn nhạt một câu, Thảo Tiểu Hoa và lũ yêu quái liền lui lại mấy bước, tan biến vào trong huyệt động u ám sau lưng.
Lập tức, toàn bộ công kích bổ nhào về phía hai người!
*****