Lúc này, ở một ngóc ngách nào đó của Tây Ngưu Hạ Châu, Huyền Trang đang bận đến xoay vòng vòng.
Không thể không nói. Ở cái nơi hẻo lánh không tin thần phật này, hòa thượng thì không được hoan nghênh, nhưng thầy thuốc lại cực được đón chào, đặc biệt là loại thầy thuốc không nhận tiền còn phát thuốc miễn phí như Huyền Trang.
Tin tức truyền ra. Không lâu sau, rất nhiều thôn dân đều dìu bệnh nhân trong nhà tới chẩn trị, nhất thời trường diện náo nhiệt vô cùng, Huyền Trang càng bận đến bất diệt nhạc hồ.
Những người khác đều đứng ở một bên xa xa mà nhìn.
Thôn trang không lớn, chẳng bao lâu, Huyền Trang liền thăm hỏi qua bệnh nhân cần chẩn trị một lần. Do không thu tiền, các thôn dân bèn tự phát bố thí. Vấn đề hoá duyên được giải quyết tức thì, vấn đề tá túc đêm nay cũng được giải quyết luôn.
Hầu tử vốn cho là Huyền Trang xem bệnh cho đám người xong liền hết chuyện, không ngờ chẩn đoán còn chưa kết thúc, Huyền Trang lại bắt đầu nghiệp vụ mới -- viết thư.
Thôn trang hẻo lánh này không chỉ thiếu thầy thuốc, ngay cả người biết chữ cũng thiếu. Trường tư thục cách nơi này gần nhất phải đi qua mấy chục dặm sơn đạo. Đương nhiên, đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là Huyền Trang chịu phụ trách đưa tin.
Cái thôn trang này thiếu người biết chữ. Thôn trang khác cũng tương tự. Thỉnh thoảng có một hai nữ nhân gả ra ngoài, vài ba nữ tế nhập chuế, hoặc giả có thân thích họ hàng gì đó, dù tìm được người biết chữ viết thay một phong thư nhà, đưa sang người ta chưa hẳn đã có thể tìm được người biết chữ để đọc.
Huyền Trang thì hay rồi, phục vụ tận tình chu đáo, dù sao hắn còn phải tây hành, viết thay bức thư, thuận đường đưa sang, rồi lại thuận tiện đọc giúp người ta là được.
Cứ thế dày vò bận rộn rất lâu, thẳng đến đêm khuya, Huyền Trang mới xử lý xong xuôi, kiếm đủ lương thực cho mấy tháng sau này.
Hầu tử có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại cùng một hòa thượng xem bệnh, viết thư, viết xong còn kiêm chức bưu tá cho một thôn trang nhỏ đến tên còn không biết. Không khỏi nhếch môi cười khổ.
Có lẽ, đây là phổ độ chi đạo. Phổ độ, có thể rất lớn, cũng có thể rất nhỏ, nhỏ đến ba việc tí ti như này.
Thật không dễ dàng mới được nghỉ ngơi, Huyền Trang lại vẫn điểm lên đèn dầu, nương theo ánh đèn tử tế quy hoạch lộ tuyến tiếp theo, để tiện đưa toàn bộ tín hàm tới nơi cần đến.
Hầu tử nhìn mà ngao ngán, vươn tay nói:
- Đưa thư cho ta, ta để Ngao Liệt chuyển cho, xong ngay trong đêm. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.
Huyền Trang ngẩng đầu nhìn hầu tử một cái, lắc lắc đầu nói:
- Đây cũng là một bộ phận của tu hành.
Cúi đầu, hắn lại tiếp tục chăm chú nghiên cứu địa đồ trong tay.
Hầu tử đành chịu nói:
- Đây là tu hành kiểu gì?
- Đấy gọi là nhập thế.
Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:
- Bần tăng là người xuất gia, lục căn thanh tịnh, trên người không có gì vướng víu, lại chẳng làm gì để kiếm sống. Một đường đi tới, bàn triền trước kia mang theo từ Kim Sơn tự đã tiêu tốn sạch, chặng đường tiếp theo tất cần nhờ hoá duyên. Nhưng nếu bần tăng không làm gì, không nhập thế, thì lấy đâu ra duyên để hóa? Mỗi khi Đại Đường gặp hạn hán lũ lụt, ngạ biễu khắp đồng, kẻ chết sao mà nhiều. Nếu bần tăng không chút pháp môn, có lẽ đã thành một xác khô trong đó rồi.
- Chúng ta có thể để ngươi chết đói chắc?
- Nếu không có các ngươi thì sao?
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Bần tăng chỉ là người đầu tiên tham ngộ phổ độ chi đạo, sau này còn có ngàn ngàn vạn vạn người theo gót. Bên cạnh bọn họ, liệu cũng có các ngươi ư?
Thoáng trầm mặc một lúc, Huyền Trang nói tiếp:
- Bởi thế, trừ phi gặp chuyện can hệ tới thần phật yêu, sức người phàm không làm gì được, những chuyện còn lại, bần tăng tất phải tự lực mà làm, không thể dựa vào các ngươi. Một đường đi tới, bách tính rất nhiều nơi đều không tin Phật, cho rằng hòa thượng chẳng qua là hạng hãm hại lừa gạt, bần tăng làm chút chuyện thực tế, có lẽ, có thể khiến bọn họ cải quan.
Xem ra, làm hòa thượng, đặc biệt là hành tăng, thật phải hội đủ thập bát ban võ nghệ mới được.
Cứ vậy mà nhìn, nếu quả thực thế giới này không có yêu ma quỷ quái, không có thần tiên trên trời, không có tây phương chư Phật, hầu tử đúng thật tin tưởng hòa thượng trước mắt có thể một thân một mình từ đông thổ đi tới Đại Lôi Âm tự.
Nói thế nào thì hắn cũng mạnh hơn mình lúc đương sơ rất nhiều. Đói khát, bệnh tật, thậm chí là cường đạo đánh cướp dọc đường, trên cái thế giới này, dường như không có chuyện gì có thể ngăn trở Huyền Trang hoàn thành lý tưởng của bản thân.
Phất phất tay, hầu tử không hỏi nữa.
*****
Hoa Quả Sơn, đêm tối.
Một tiếng nổ vang, mặt đất bung ra một hố sâu cực đại. Trong khói bụi đầy trời, hai thân ảnh từ trong phi tốc lủi ra, hạ xuống vách dốc nơi xa.
Thanh Tâm một bước loạng choạng, thiếu chút thì ngã ngồi xuống.
Thời này khắc này, quần áo trên người nàng xuất hiện nhiều chỗ rách nát, vai trái đã thụ thương, máu tươi nhuộm đỏ váy áo. Hình tượng nhếch nhác vô cùng.
Bịt lấy ngực, nàng khẽ khựng lại, một búng máu tươi tràn ra khóe miệng, sắc mặt trắng bệch.
Thấy thế, Na Tra vội vàng bước tới dìu đỡ, lại bị nàng vươn tay ngăn cản.
So ra, Na Tra rốt cục là hãn tướng thường niên chinh chiến của Thiên Đình, tuy pháp khí trong tay không nhiều bằng Thanh Tâm, cũng không quá quen với các loại trận pháp, nhưng may nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, phản ứng linh mẫn, thời này khắc này nhìn qua chỉ chịu chút thương nhẹ, trạng thái đỡ hơn Thanh Tâm rất nhiều.
- Không sao chứ?
Thanh Tâm chậm rãi lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền, hồi lâu mới hoãn thần lại được.
- Ta đi giết bọn họ!
Nói rồi, Na Tra xoay người muốn bay tới hố sâu. Thanh Tâm vội vươn tay kéo lại.
- Ngươi... Điên à? Thông đạo dưới kia phức tạp thế nào ngươi ta đều không rõ ràng, nói không chừng còn có cấm chế ở nơi khác... Hơn nữa, bọn họ quen thuộc tình cảnh dưới đó, nếu muốn tránh, ngươi tìm sao được?
Thanh Tâm gắt gao nhíu mày, mặt lộ vẻ đau đớn, khẽ thở dài:
- Đừng... Đừng thêm loạn.
Na Tra cắn răng, đành phải hừ lạnh một tiếng, xoay người hỏi:
- Vậy giờ làm thế nào? Ngươi đã thương thành dạng này, hay là chúng ta về trước đi?
Thanh Tâm lắc đầu nói:
- Không sao, ngươi giúp ta hộ pháp, ta tự điều trị một lúc là ổn thôi.
Nói rồi, Thanh Tâm khoanh chân ngồi xuống, cầm ra hai viên đan dược uống xuống, nhắm mắt điều tức.
Na Tra cũng lấy ra mấy viên đan dược nhét vào mồm, chống Hỏa Tiêm Thương đứng cảnh giới.
Trong mảnh núi đá đen nhánh nơi xa, Thảo Tiểu Hoa lặng lẽ quan sát hai người, lông mày thoáng súc lại.
- Đã thế rồi, bọn họ còn không chịu đi
- Đáng ra vừa nãy không nên thả bọn họ ra.
Tiểu Thất ở bên nhẹ giọng nói.
- Na Tra là Thái Ất kim tiên, cấm chế của chúng ta chỉ có khả năng trọng thương hắn, chứ không giết được. Một phần bởi hắn là Hành giả đạo, phần khác, bản thân hắn cũng có không ít pháp khí. Cả Thanh Tâm kia nữa... Kinh nghiệm tuy hơi nông cạn, hiện tại cũng chưa làm rõ động cơ của nàng, nhưng tốt xấu gì cũng là môn nhân Tu Bồ Đề tổ sư, điều này là không nghi ngờ. Nhỡ thật chết ở chỗ này, ngày sau Đại Thánh gia hỏi tới, ngươi ta biết ăn nói sao đây.
- Vậy tiếp theo phải làm thế nào? Cứ vậy canh chừng bọn họ?
Thảo Tiểu Hoa thoáng trầm mặc một lúc, dặn dò nói:
- Ngươi đi Đông Hải Long cung một chuyến, hướng tứ công chúa nghe ngóng xem, có phải Tu Bồ Đề tổ sư thu nhận đệ tử nhập thất thứ mười một, nếu có, thì đệ tửu nhập thất thứ mười một kia gọi là gì, nam hay, vẻ ngoài có đặc trưng nào không. Thuận tiện hỏi xem tình hình gần đây của Đại Thánh gia, cùng với... quan hệ hiện tại giữa Đại Thánh gia và Nam Thiên môn rốt cục là như thế nào, liệu Nam Thiên môn có khả năng phái người ra tay với chúng ta không.
- Được!
Không lâu sau, Thanh Tâm đã hoàn toàn hấp thu xong dược lực, thương thế tấn tốc được khống chế, chỉ là thể lực vẫn chưa hồi phục. Hết cách, đành phải nằm nguyên tại chỗ nghỉ ngơi giây phút. Nhưng trong lòng có chuyện, có làm cách nào cũng đều không ngủ được.
Na Tra ẩn ước nghe được tiếng thì thào như mê sảng của Thanh Tâm.
- Hai lão đầu chết tiệt kia... Lần này cư nhiên không đi ra giúp ta...