Đại Bát Hầu

Chương 598: Lần theo (1)



Mãi đến rạng sáng hôm sau Thanh Tâm mới chậm rãi mở mắt ra, trông thấy trời mờ tối. Lập tức, trong lòng cả kinh, chợt ngồi bật dậy.

Lúc nhìn thấy Na Tra vẫn đang sừng sững bất động nơi xa mới khẽ thở phào một hơi.

Vừa thả lỏng, vết thương trên vai tức thì truyền đến cảm giác đau đớn. Trong cơn kịch đau, sắc mặt càng thêm trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy xuôi trên trán.

- Không sao chứ?

Na Tra khẽ nhìn nàng, nói:

- Trừ ngoại thương ra còn có nội thương, nhất thời nửa khắc sợ là khó mà lành được, hay là về Thiên Đình trước đi?

- Ta không sao.

- Tạm thời yêu hầu cũng đâu gây sự, chuyện này chỉ hơi mất mặt chút thôi, đi về tu dưỡng thời gian...

- Ta nói ta không sao!

Giọng điệu Thanh Tâm lập tức cao tám độ, ngay sau đó, là một trận ho khan kịch liệt.

Na Tra lặng lẽ nhìn nàng, không nói tiếp.

Gió nhẹ lướt qua trên đầu.

Hơi hoãn một lúc, Thanh Tâm ôm lấy vai từ từ đứng dậy, nhìn Hoa Quả Sơn mờ mờ trước mặt, không khỏi có phần mờ mịt.

- Tối qua bọn họ dạ tập tám lần, theo ta thấy là vậy.

- Tối qua?

- Rạng đáng đi ra hét hai câu, ta mới vừa có động tác, bọn họ liền luồn vào trong động. Ngươi ở đây, ta không tiện đuổi theo.

Nhìn triều dương chậm rãi thăng lên phía chân trời, Na Tra nói:

- Chỉ cần không vào trong huyệt động, bọn họ không làm gì được ta. Nhưng ngươi có thương tại thân, bộ dạng này thật sự có hơi nguy hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện, ta biết ăn nói thế nào với Lão Quân.

Thanh Tâm dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhẹ giọng nói:

- Lão đầu tử dám ngầm đồng ý để ta tới đây, nhất định sẽ không có chuyện đâu.

Na Tra vẫn đứng thẳng lưng, tay chống Hỏa Tiêm Thương hệt như binh sĩ đứng gác, khe khẽ liếc Thanh Tâm một cái, nói:

- Thế... Tiếp theo phải làm gì?

- Ta cũng không biết.

Từ trong tay áo, Thanh Tâm lấy ra hạt châu, đặt dưới dương quang buổi sớm mai, đưa lên bờ môi hà hơi, lại dùng tay áo lau chùi. Hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Dạo quanh một lượt xem sao, kiểu gì cũng sẽ thấy thứ mà bọn họ muốn ta thấy.

Nhìn Thanh Tâm, Na Tra không khỏi thở dài một hơi đành chịu.

Lần này chắc là lần nhếch nhác nhất trong đời Thanh Tâm. Nhưng nàng đang kiên trì cái gì? Nơi này có thứ mà nàng tất phải tìm đến ư?

Thân phận tôn quý như nàng, một đại tiểu thư cuồng ngạo như thế. Vì sao phải mạo hiểm đi tới cái nơi cơ hồ không có nổi nửa tấc cỏ này?

Na Tra thực sự không hiểu.

Không vào được huyệt động. Yêu quái lại đều có cảnh giác, đừng nói là hỏi, dù có tìm chắc cũng không tìm được.

Hết cách, Thanh Tâm đành cầm theo hạt châu bắt đầu dạo quanh tứ xứ, nương theo ánh sáng buổi bình minh, nàng chăm chú quan sát, nhìn đến nhập thần.

Họa diện trong hạt châu phi tốc lưu chuyển.

Nàng chứng kiến rất nhiều yêu quái tả tơi như là nạn dân. Tay cầm đao kiếm nhuốm máu từ bốn phương tám hướng chạy tới, đến trước thành bang to lớn kia trật tự xếp đội đăng ký.

Nhìn thấy đủ loại yêu quái với thể hình, năm tuổi bất nhất chen trong học đường lắng nghe tiên sinh thấp hơn mình cả thước giảng bài, chăm chú đọc sách tập viết.

Nhìn thấy hầu tử dẫn đại quân kịch chiến cùng Thiên Hà thuỷ quân, giết đến thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông.

Nhìn thấy một nữ tử thân mặc váy tím khôn khéo đứng bên cạnh hầu tử, hầu tử mở miệng gọi nàng.

Thanh Tâm cả kinh, vội vàng buông xuống hạt châu, chớp mắt liên hồi.

Tron hạt châu chỉ có họa diện, không có thanh âm. Nhưng Thanh Tâm biết đọc môi ngữ.

- Vừa nãy hắn gọi nữ tử kia là... Phong Linh?

Lúc cầm lại hạt châu, Thanh Tâm không thể tìm được họa diện nào tương tự như vậy nữa.

Hoa Quả Sơn quá lớn, Hoa Quả Sơn có vô số yêu chúng, trong mấy trăm năm quang âm ngắn ngủn, trải qua vài lần biến thiên. Trong khi Thanh Tâm lại không biết gì về cách cục của nơi này. Đừng nói tìm về họa diện vừa nãy, ngay như tìm lại nữ tử mới rồi, cũng giống như biển rộng tìm kim.

Huống hồ. Mãi đến nay nàng vẫn chưa thể sử dụng hạt châu một cách thuần thục.

Dày vò nguyên một ngày, có lẽ là bởi thương thế có phần ác hóa, có lẽ là bởi không thể tìm về khung cảnh đột nhiên phát hiện lúc trước, cũng có lẽ là nhớ tới sự quỷ dị trong cách ám thị của hai vị sư phó, dần dần, Thanh Tâm không khỏi chán nản.

Nàng khom gối ngồi dựa trên cột đá gãy đổ, thẫn thờ.

- Sao vậy? Nếu không muốn tiếp tục tìm, thì nghỉ ngơi một lát đi.

Thanh Tâm chậm rãi lắc đầu.

Na Tra phất phất tay, tung mình nhảy lên tảng đá, tầm nhìn trải ra bốn phía, tiếp tục lặng lẽ đảm nhận trách nhiệm thiếp thân thị vệ cho nàng.

*****

Ở đầu bên kia Tây Ngưu Hạ Châu.

Hàng người sơm sớm xuất phát, đi dọc theo sơn đạo nguyên một ngày, trên đường không kinh không hiểm, đến xế chiều, liền dừng lại nổi lửa bên một dòng suối nhỏ trong núi.

Đám người vừa dừng lại, Huyền Trang bắt đầu bận rộn, chép chép viết viết, một khắc đều không ngừng.

Hầu tử nhàm chán đến độ ngáp dài liên hồi.

Riêng thể lực mà luận, hầu tử mạnh hơn Huyền Trang vô số lần. Nhưng đối với hắn dày vò lớn nhất trên đường tây hành, kỳ thật là không có chuyện để làm.

Huyền Trang đi để biện (biện luận) pháp chứng đạo, đối với hắn mà nói, tây hành chính là khảo nghiệm lớn nhất của đời này kiếp này, trước khi thành công, hắn có cơ man bao nhiêu việc để làm. Dù là đang cỡi ngựa trên đường, thần tình đều có vẻ như đang không ngừng tự hỏi gì đó.

Đối với hầu tử, tây hành lại chỉ đơn thuần là làm bảo tiêu. Bảo tiêu mà, có người tới gây sự mới có việc để làm, không ai gây sự thì chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Vốn lúc trước khi còn ở dưới Ngũ Hành sơn hắn càng nhàm chán hơn cả bây giờ. Song lúc đó, hầu tử học được cách đi ngủ. Ngủ rồi, liền sẽ nằm mơ, không còn quá nhàm chán nữa. Nhưng hiện tại thì không được.

Có đôi lúc, thậm chí hầu tử hi vọng mỗi ngày đều có người tới gây sự, thần tiên cũng tốt, yêu quái cũng được, dù có là Phật đà cũng không sao. Như thế, ít nhất không cần phải ngày ngày ngáp dài trương mắt ngắm nhìn phong cảnh.

Nhìn đăm đăm dòng suối, nhìn mãi nhìn mãi, tới lúc đếm đến con cá thứ hai mươi năm ngoi lên mặt nước, hầu tử chịu hết nổi, đành phải đứng dậy đi qua đi lại, để gió mát xua tán bớt buồn chán trong lòng.

Quay đầu nhìn lại, Huyền Trang vẫn đang dày vò tới lui, Hắc Hùng tinh ngồi thẫn thờ, Tiểu Bạch Long đã ngáy như sấm, Thiên Bồng thì đang ngồi ngay ngắn bên đống lửa, thỉnh thoảng cho thêm củi vào.

Ánh lửa rọi lên mặt hắn, nhìn qua hệt như một pho tượng gỗ. Không biết đang suy nghĩ điều gì.

Suy xét hồi lâu, hầu tử quyết định tìm chút chuyện để làm.

Tìm Tiểu Bạch Long?

Thôi đi, hắn trừ nương tử ra thì còn gì để nói? Bây giờ chỉ cần nghe đến cái tên kia thôi hầu tử đã đau đầu.

Tìm Thiên Bồng?

Cái đó... Hình như cũng được, chẳng qua hầu tử không muốn.

Tìm Hắc Hùng tinh?

Gia hỏa này còn buồn bực hơn cả mình lúc bị áp dưới Ngũ Hành sơn, có tìm hắn cũng chẳng ích gì.

Chẳng lẽ phải đi tán gẫu với con ngựa kia?

Quanh đi quẩn lại. Hầu tử đi tới bên cạnh Huyền Trang, rướn cổ nhìn ngó.

- Ngươi làm gì đấy?

- Tại kiểm kê lại số thuốc đã dùng hết lúc trước, chặng đường tiếp theo chắc phải lưu tâm sưu tập thêm mới được.

Nói rồi, Huyền Trang vươn tay sờ soạng bàn tính bên cạnh.

- Ngươi còn biết tính sổ sách?

Hầu tử cười cười, nói:

- Trước kia ngươi nói công phu là được vũ tăng trong chùa dạy, thế tính sổ sách chắc phải có trướng phòng tiên sinh dạy chứ?

Huyền Trang cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đáp:

- Kim Sơn tự là đại tự. Tất nhiên phải có trướng phòng.

Hầu tử thoáng nhíu mày, thán nói:

- Vừa biết tính sổ sách, vừa biết xem bệnh, còn có thể đánh nhau... Còn có điều gì mà ngươi không biết không?

Huyền Trang ngẩng đầu nhìn hầu tử một cái, tựa hồ không hiểu hầu tử định nói gì.

Co tay trước ngực, hầu tử thong thả nói:

- Ta thấy, trừ tu tiên, thành Phật ra, chẳng có gì mà ngươi không hiểu. Người như vậy mà làm hòa thượng thì quả thật đáng tiếc. Nếu là cam tâm xông vào phàm trần, phong quan bái tước, hẳn là chuyện trong lòng bàn tay.

Nói rồi, hầu tử nhìn Huyền Trang một cái.

Huyền Trang khẽ cười cười, cúi đầu tiếp tục bận rộn.

- Hay là ngươi giảng giảng ta nghe về phổ độ chi đạo? Chúng ta nghiên cứu một lúc, coi như giết thời gian?

- Phổ độ không phải cứ giảng là có thể hiểu được.

- Thế tiếp theo ngươi tính làm thế nào? Một đường đưa tin?

- Thư, nhất định là phải đưa. Đưa thư, tá túc, hoá duyên, những cái đó đều phải làm. Bằng không, còn chưa tới được Đại Lôi Âm tự, bần tăng đã biến thành một bộ xương khô rồi.

Nhìn Huyền Trang hồi lâu, cuối cùng hầu tử chỉ biết bật ra hai chữ:

- Dày vò.

- Cái gì?

Huyền Trang ngửa đầu hỏi.

- Không có gì?

Chắp tay sau lưng, hầu tử quay đầu bỏ đi, thong thả nói:

- Ta đi tán gẫu với ngựa vậy. Hắc, ngươi nói xem, nó theo chúng ta một đường đi tới, có khi nào còn chưa tới Đại Lôi Âm tự liền đã thành tinh?

Nhìn theo lưng ảnh hầu tử dần đi xa, Huyền Trang trầm tư hồi lâu, rồi lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.

*****