Hoa Quả Sơn, trăng sao lấp lánh.
Thanh Tâm cũng đang vô cùng buồn chán, gối tay sau gáy nằm trên tảng đá, tay còn lại giơ lên hạt châu, nương theo hạt châu ngưỡng vọng phồn tinh trên trời.
- Dùng hạt châu ngắm trời đêm, đúng là thấy được một phiên cảnh sắc khác lạ. Mấy trăm năm vận đổi sao dời, toàn bộ biến hóa của tinh bàn đều tận hết trong này.
Na Tra ở bên thoáng nhíu mày, không cất tiếng.
Trên sườn núi cách đó hơn hai dặm, trong dư huy buổi hoàng hôn, Thảo Tiểu Hoa và tiểu Thất đang lẳng lặng quan sát hai người.
Tiểu Thất thấp giọng hỏi:
- Hạt châu kia dùng để làm gì?
Thảo Tiểu Hoa không trả lời, hít một hơi thật sâu, quay sang hỏi:
- Ngươi xác định nàng đúng thật là đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư?
- Ừ... Cũng không thể nói là xác định. Chỉ nghe tứ công chúa bảo, Tu Bồ Đề tổ sư xác thực có thu nhận đệ tử nhập thất thứ mười một, chuyện này xảy ra đã hơn hai trăm năm rồi, là một nữ nhân, tên gọi Thanh Tâm. Trong Bàn Đào hội đợt trước, tứ công chúa từng gặp một lần, theo như mô tả thì tướng mạo có vẻ tương tự. Còn nữa...
- Còn nữa cái gì?
- Còn một chuyện, nàng đồng thời cũng là đệ tử nhập thất của Thái Thượng Lão Quân.
Thảo Tiểu Hoa từ từ đưa mắt nhìn thẳng tiểu Thất.
- Chuyện này không chỉ ngươi cảm thấy kỳ quái, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Liền cả tứ công chúa, cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tuy mấy năm nay quan hệ giữa hai người được cải thiện không ít, nhưng hẳn chưa tới mức cùng nhận một đệ tử. Hơn nữa nghe nói là vừa sinh ra liền được bọn họ thu làm môn hạ, ngay cả môn nhân của hai người đều không biết nguyên nhân cụ thể.
Nói rồi, tiểu Thất nhấp nhấp môi, nói:
- Thì ra là đại tiểu thư an nhàn sung sướng quen rồi, khó trách tính tình cứng rắn như vậy. Thế nào, có muốn đi gặp nàng không?
Thảo Tiểu Hoa lắc lắc đầu nói:
- Bên người còn kè kè thiên tướng thế kia. Bất kể như nào, Na Tra chắc không đứng về phía chúng ta đâu?
Tiểu Thất gãi gãi đầu nói:
- Tứ công chúa nói gần đây Lý Tĩnh bị Đại Thánh gia dày vò cho sứt đầu mẻ trán, theo lý hẳn không dám để mặc nhi tử giở trò gì sau lưng Đại Thánh gia mới đúng.
Thoáng thu thần, Thảo Tiểu Hoa nói:
- Vẫn nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất là dẫn dụ Na Tra tránh đi rồi bắt nàng lại, hỏi cho rõ ràng.
- Để lát nữa trời tối hẳn ta thử xem có dụ được Na Tra không.
Tiểu Thất nói.
*****
Lúc này. Trên tầng mây, có hai người đang lặng lẽ nhìn xuống phía dưới .
Nhìn vết máu đã hong khô trên người Thanh Tâm, hồi lâu, Lão Quân súc mày thành một đoàn, sách sách thán nói:
- Cấm chế Hoa Quả Sơn này đúng là hung hiểm thật. Cư nhiên... Ai yêu, không phải ngươi nói Hoa Quả Sơn không nguy hiểm ư?
- Ta chỉ nói không nguy hiểm tới tính mạng.
Tu Bồ Đề vuốt râu cười nói.
Lão Quân quay đầu liếc Tu Bồ Đề một cái, lại lắc đầu, hừ nói:
- Đương sơ ngươi nói để chính nàng đi tìm hiểu, đáng ra lão phu đừng nên tán thành.
- Làm sao? Đau lòng?
- Cùng làm sư phó, nhưng lão phu không lòng dạ sắt đá được như ngươi.
- Thôi đi, ngươi có để tâm tới đồ đệ khác như thế bao giờ đâu. Đối với môn hạ đệ tử, ta luôn đối xử bình đẳng.
Nói xong. Tu Bồ Đề cười lên ha hả.
Lão Quân mấp máy môi liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói:
- Đương sơ không biết là ai, mà ngay cả đồ tôn của mình đều muốn dìm chết, cư nhiên còn không cho đồ đệ ra tay cứu người. Vi sư bất nhân, thế thái nóng lạnh a.
- Khi đó chẳng phải đã biết ngươi sẽ ra tay?
- Vậy lần này thì sao?
- Mài dũa một chút cũng tốt, nha đầu này từ nhỏ bị ngươi chiều hư, ăn chút khổ. Không xấu.
Tu Bồ Đề nói:
- Lần này ta cùng đi qua là đặc ý tới ngăn trở ngươi ra tay cứu nàng.
Ngay khi đang nói chuyện, Thanh Tâm đột nhiên ngồi dậy, chớp chớp mắt, sững sờ nắm lấy hạt châu.
- Sao vậy?
- Hình như ta tìm được cách để sử dụng hạt châu này? Có thể khống chế thời gian dài ngắn của cảnh tượng bên trong!
Nói rồi, Thanh Tâm vội vàng đứng dậy, gắng chịu đựng thương thế và mệt nhọc, cầm hạt châu bắt đầu tra xem bốn phía.
Na Tra bước nhanh đi theo.
Nhất thời, Thảo Tiểu Hoa ở nơi xa cũng phải vươn dài cổ ngóng theo, không hiểu là chuyện gì.
Tuy Thanh Tâm đã bị thương. Nhưng có Na Tra ở kia, trên mặt đất này, vô luận Thanh Tâm làm gì, yêu chúng Hoa Quả Sơn chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Gắng chịu đựng thương thế, Thanh Tâm khoái tốc hành động, Na Tra theo ngay sát gót, yêu chúng Hoa Quả Sơn thì đứng ở nơi xa quan vọng, không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.
Một đường đi tới, cảnh tượng trong hạt châu tùy theo tâm ý Thanh Tâm mà khoái tốc biến hóa.
Quanh đi quẩn lại, không lâu sau, dựa vào cảnh tượng trong hạt châu, thời gian rất nhanh liền bị kéo lùi đến tám trăm năm trước. Dưới chân núi Hoa Quả Sơn, Thanh Tâm tận mắt chứng kiến một khối cự thạch đột nhiên nứt vỡ, từ bên trong bò ra một con khỉ non nớt, con khỉ kia kinh hoảng nhìn bốn phía, mặt mày ngơ ngác.
- Đúng thật bật ra từ trong tảng đá... Nói như vậy, hắn còn là hầu yêu ư?
- Cái đó... Chắc cũng được tính là hầu yêu. Nhưng mà hắn là cái gì có trọng yếu vậy không?
Na Tra đáp nói.
Hạt châu trong tay khoái tốc diễn hóa cảnh tượng ngày đó, Thanh Tâm chứng kiến con khỉ vừa xuất thế kia bắt đầu tứ xứ dày vò, nói nhảm một trận, lừa hạt bầy khỉ, leo lên dây thừng tự mình đan dệt, tiến vào Thủy Liêm động làm Hầu vương, từ trong Thủy Liêm động đi ra, còn chưa ăn no, thì bị lão hổ đuổi đến không đường để chạy, may được một con chim hoàng yến chỉ dẫn mới giữ được tính mạng.
Sau đó, con khỉ thương tích còn chưa khỏi hẳn đã bắt đầu phát điên lên, liều mạng với lão hổ.
Nhìn hắn trên người chỉ buộc vài mảnh lá cây, giơ côn gỗ nhếch miệng gầm gào, Thanh Tâm không khỏi bật cười.
Một con khỉ như thế, ai có thể liên tưởng tới vạn yêu chi vương Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không hùng bá tam giới nhiều năm sau này? Dù là so với tiểu yêu vừa hóa hình cũng đều kém xa.
Lúc nhìn thấy hầu tử nhắc tới chuyện ra biển cầu đạo với chim hoàng yến, nhắc tới Tây Ngưu Hạ Châu Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm khẽ nhíu mày, lại chỉ hơi thắc mắc chứ không nghĩ ngợi quá sâu.
Một đường lần theo bước chân hầu tử, rất nhanh, nàng nhìn thấy hầu tử dẫn theo chim hoàng yến bước lên bè gỗ ra biển, nhìn bè gỗ gió bão lật tung, nhìn một chim một khỉ sống dựa vào nhau trên cọc gỗ lênh đênh giữa biển, hứa hẹn với nhau về một tương lai hoang đường.
Quang ảnh tấn tốc biến hóa.
Nàng nhìn thấy một chim một khỉ lần lượt mất đi tri giác, nhìn thấy một con cá chép vàng xuất hiện bên cạnh bọn họ. Có lẽ xuất phát từ hảo tâm, con cá vàng kia đưa hai người sang bờ bên kia, sau đó rời đi.
Lúc hầu tử mang theo chim hoàng yến thoi thóp một hơi run rẩy nấp trên nhánh cây, tựa hồ Thanh Tâm có thể cảm nhận được sự chua xót và đành chịu của con khỉ trong cảnh tượng đó.
Một đường lần theo.
Thẳng đến khi một chim một khỉ bị vây trong hoang mạc, đứng tránh trên ngọn cây khô. Từ trong miệng hầu tử, Thanh Tâm đọc ra được hai chữ --“Tước Nhi”.
Khắc ấy, Thanh Tâm giật mình.
- Tước Nhi... Con chim hoàng yến kia gọi là Tước Nhi?
Hai mắt mở to, Thanh Tâm chợt nhớ tới Tử Bào trên Đâu Suất Cung từng nói một câu có liên quan tới Tước Nhi tỷ tỷ trước giờ vẫn một mực chiếu cố mình.
Rằng cái tên “Tước Nhi”, vốn không thuộc về nàng!