Bản thân bị thương, còn phải gượng chống lần theo bước chân hầu tử từ Hoa Quả Sơn tới Nam Chiêm Bộ Châu, lúc này, Thanh Tâm tay nắm hạt châu, sắc mặt trắng bệch.
Trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cả người lung lay muốn ngã.
Na Tra ở bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội thấp giọng hỏi:
- Hay là nghỉ ngơi một lát, dưỡng thương đã rồi hẵng tính. Dù sao hạt châu nằm trong tay, sớm hay muộn rồi ngươi cũng biết cả thôi. Nếu lỡ xảy ra chuyện ta gánh không nổi trách nhiệm đâu.
Hai mắt Thanh Tâm từ từ khép lại, có vẻ mệt mỏi lắc lắc đầu nói:
- Na Tra, ngươi nghe qua cái tên “Tước Nhi” bao giờ chưa?
- Tước Nhi? Người trên Đâu Suất Cung, hay ai khác?
- Ngươi còn biết ai gọi bằng Tước Nhi?
- Ừ!
Na Tra gật gật đầu nói:
- Trừ vị kia trên Đâu Suất Cung, ta còn biết tiền thế của Phong Linh mà ngươi từng nhắc cũng gọi là Tước Nhi, khi còn sống là một con chim hoàng yến. Đêm trước đại chiến, bệ hạ từng phái chúng ta lén lẻn vào Hoa Quả Sơn gặp nàng. Nhưng hầu tử mãi đến thời khắc nàng thần hình câu diệt mới biết thân phận thực sự của Phong Linh.
Nghe vậy, Thanh Tâm ngẩn ngơ.
Dưới ánh trăng, hai mắt nàng mở to. Trên khuôn mặt trắng bệch dần dần phù hiện một tia kinh ngạc.
- Tiền thế của Phong Linh... Gọi là Tước Nhi?
Tay nắm hạt châu khe khẽ run lên.
- Tước Nhi là Phong Linh, Phong Linh là Tước Nhi, Tước Nhi là Phong Linh, Phong Linh là Tước Nhi...
Thanh Tâm không ngừng mặc niệm, thần tình có phần hoảng hốt.
Lời hứa tưởng như chơi cười mà hầu tử nói với chim hoàng yến chợt hiện lên trong đầu nàng, tựa hồ nàng đã hiểu rốt cuộc năm xưa chuyện gì từng xảy ra.
Một mảnh manh mối hỗn độn đan chéo vào nhau, dần hình thành nên viền khuếch đủ để nàng hình dung tất cả.
Tước Nhi trong Đâu Suất Cung, Tước Nhi chim hoàng yến, hầu tử, khởi nguồn của đại chiến hơn sáu trăm năm trước. Phong Linh hồn phi phách tán, và cả câu nói kia của Lão Quân.
Lúc hầu tử đề ra điều kiện trả lại Kim Cương trác là tất phải hồi sinh Phong Linh, Lão Quân trả lời nằng:
- Chính là ngươi nói đấy nhé.
Thần tình khi ấy, sao mà tự tin, hệt như Phong Linh sớm đã sống lại.
Vì sao hai vị đại năng nhất đẳng giữa thiên địa lại đồng thời thu nhận một nữ tử không chút bối cảnh làm đồ đệ, còn yêu chiều như thế?
Vì sao mặc nàng quậy phá Lão Quân đều không tức giận?
Vì sao lúc hỏi Lão Quân chuyện về Phong Linh. Lão Quân một mực tránh mà không đáp?
Vì sao hạt châu quý giá rõ ràng là xuất từ thủ bút của Lão Quân lại từ trời giáng xuống, vừa khéo rơi rớt bên cạnh mình?
Tất cả vấn đề được nối liền, bỗng chốc, đáp án hiện ngay trước mặt.
Khóe môi nàng khẽ giật nhẹ, tựa hồ muốn cười, lại cười không ra.
Dần dần, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nghe nói đương sơ Lão Quân đối xử rất tốt với Phong Linh. Cuối cùng lại chọn cách khiến Phong Linh hồn phi phách tán... Thanh Tâm không biết ở cái thời khắc ấy cảm thụ của Phong Linh như thế nào, nhưng lúc này, cảm thụ của nàng...
Một cỗ chua xót từ sâu tận đáy lòng tràn khắp tâm can.
Loại cảm giác ấy, hệt như sương mù nồng nặc dần tán đi, cuối cùng cũng nhìn thấy được cảnh sắc mong đợi bấy lâu, lại chợt nhận ra nó tàn khốc đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Mắt nhòe đi, mọi thứ dần mơ hồ.
- Vì sao... Vì sao lại thế..
Thời khắc này, tất cả sức lực trong người như bị rút đi, trời đất quay cuồng.
Thoáng chốc, nàng nghe được tiếng kinh khiếu của Na Tra, nhìn thấy Na Tra kinh hoảng vọt tới bên mình.
Trời sao lấp lánh, là cảnh tượng sau cùng nàng nhìn thấy được.
*****
Trên tầng may, hai lão đầu nhíu mày. Đối mặt nhìn nhau.
- Bỗng dưng biết hết hết sự thật, xung kích... Có vẻ quá lớn?
Lão Quân nhẹ giọng thán nói.
- Nên biết, rồi cũng phải biết. Có tránh cũng tránh không thoát. Đấy cũng là điều mà chúng ta nợ nàng, nói đến cùng, mấy năm nay chúng ta đều đang cố gắng trả nợ.
Nói rồi, Tu Bồ Đề lăng không chỉ tới, nhắm thẳng Thanh Tâm:
- Nếu bắt buộc phải biết. Không bằng để nàng biết càng tỉ mỉ một chút, cũng tiện giải khai tâm kết trong lòng ngươi ta nhiều năm nay.
*****
Trong hoang mạc, Na Tra luống cuống tay chân lấy đan dược ra nhét vào trong miệng Thanh Tâm, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
- Ngươi không thể chết a, ngàn vạn không thể chết! Ngươi chết rồi ta biết giải thích sao đây!
Giữa lúc hoảng loạn, một đạo linh lực chợt vô thanh vô tức từ trời giáng xuống, chìm vào giữa hai hàng mi Thanh Tâm.
Trong cơn mê man, Thanh Tâm mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Nàng mơ thấy mình biến thành một con chim, vô ưu vô lự chao liệng giữa thiên không, thẳng đến khi gặp được một con hầu tử quái dị trong sơn lâm.
Đó là một con hầu tử xui xẻo, rất dã, rất quái, rất hoang đường, rất hiếu chiến, cư nhiên còn có suy nghĩ viển vông là ra biển cầu đạo.
Chẳng lẽ hắn không biết một con khỉ băng qua nửa vòng thế giới, trừ phi kỳ tích, bằng không căn bản là điều không thể?
Thanh Tâm không thích con khỉ này, trực giác nói cho nàng, hẳn nên rời xa đối phương. Nhưng thân thể trong mộng tịnh không chịu sự khống chế của nàng. Cuối cùng, nàng vẫn theo chân con hầu tử kỳ quái kia bước lên con đường cầu đạo.
Bè gỗ bị gió bão đánh lật, bọn họ lênh đênh vô định trên biển, chờ đợi tử vong hàng lâm.
Một ngày nào đó, dưới yêu cầu của nàng, con khỉ kia tựa hồ xuất phát từ hổ thẹn, hứa hẹn nếu tu thành tiên, liền lấy nàng.
Lúc nói lời này, thần thái trên mặt hầu tử như đang chơi cười.
Ái tình giữa một con khỉ và một con chim hoàng yến, bất luận nhìn nhận thế nào cũng thấy đầy vẻ hoang đường. Thanh Tâm không tin, hầu tử nhìn qua cũng không quá để tâm, bởi vì hắn đáp ứng rất miễn cưỡng. Nhưng mà, nàng ở trong mộng, lại ngây thơ tin tưởng.
Chặng đường tiếp theo, rất khổ, rất mệt, rất bàng hoàng. Một chim một khỉ nương tựa vào nhau, bước lên cuộc viễn hành rất dài rất lâu.
Thanh Tâm hiểu, không có hầu tử, chim hoàng yến liền không có gánh vác, có thể tiếp tục tự do tự tại chao liệng giữa thiên không. Nhưng nếu không có chim hoàng yến, hầu tử sẽ rất thảm, có thể trở thành bữa ăn cho dã thú bất cứ lúc nào. Trên chặng đường ấy, kỳ thực đều là chim hoàng yến chiếu cố hầu tử, dùng hết tất cả tâm lực trợ giúp hắn hoàn thành mộng tưởng xa không thể chạm kia.
Nàng nhìn ra được, hầu tử càng lúc càng hổ thẹn, đến nỗi hắn liên tục nhắc lại lời hứa hẹn kia, nói rất nhiều rất nhiều lần, khiến chim hoàng yến rất vui vẻ.
Dần dần, Thanh Tâm có phần tin tưởng. Có lẽ hầu tử cũng dần tin tưởng như nàng.
Nhưng mà, không đợi đến lúc tu thành tiên, nàng liền “chết rồi” . Chết ở trong tay một tên thợ săn, chết mà thi cốt mất hết.
Hết thảy tới quá đột nhiên, không có chút chuẩn bị tâm lý nào cả.
Lúc hầu tử quỳ trước vụn cốt chim hoàng yến ngao ngao khóc lớn, nàng ở trong mộng đã mất đi toàn bộ cảm giác.
Nhưng khắc này. Thanh Tâm và hầu tử, đều triệt để tin tưởng, rằng giữa hai người là ái tình. Rằng những lời hứa hẹn kia, lại biểu hiện chân thực của ái tình.
Hầu tử vành mắt đỏ heo, nói chim hoàng yến chờ hắn, nhất định hắn sẽ trở về thực hiện lời hứa.
Dưới dư huy trời chiều, mộ kia khắc ghi hàng chữ “Tề Thiên đại thánh phu nhân chi mộ”, nhìn qua hệt như một tờ giấy nợ vĩnh viễn không cách nào đền trả.
Hầu tử độc thân bước lên con đường tây hành.
- Đó là giấc mơ thôi. Rất nhanh rồi sẽ tỉnh.
Thanh Tâm tự an ủi chính mình.
Nhưng mà, giấc mơ tịnh không kết thúc ở đó. Hoặc nói cách khác, giấc mơ mới chỉ vừa vặn bắt đầu.
Hầu tử đi rồi, kim sắc cự Phật lấy đi hồn phách nàng, dẫn nàng tới tây phương, hứa hẹn chỉ cần nàng quy y Phật môn, liền hồi sinh nàng.
Một sinh linh bé nhỏ trong phàm trần, cư nhiên lại được Phật tổ ra tay ban cho cơ hội trùng sinh. Đó là vinh dự cỡ nào.
Nhưng mà, ở trong mơ, chim hoàng yến hỏi lại cự Phật:
- Quy y Phật môn, ta còn có thể gả cho hầu tử không?
Nàng chỉ để ý điều này.
- Tây phương cực lạc, tứ đại giai không, không dính phàm trần, tất nhiên là không thể.
Cự Phật đáp.
- Vậy ta không quy y.
Chim hoàng yến cố chấp nói:
- Ta phải đợi hầu tử hồi sinh, hắn đáp ứng ta, nhất định hắn sẽ làm được.
Cự Phật trầm mặc, lẳng lặng nhìn nàng.
Chim hoàng yến kiêu ngạo ngước đầu đối diện cự Phật.
Thời này khắc này, nàng tin chắc rằng ái tình của mình sẽ có ngày đơm hoa kết trái.
Hồi lâu. Cự Phật hỏi:
- Ngươi thật sự… xác định vậy ư?
- Hầu tử sẽ không gạt ta.
- Nếu thế, chúng ta cùng nhau đi hỏi hắn.
Mang theo hồn phách chim hoàng yến, Phật tổ bay vùn vụt qua mười vạn dặm.
Lúc đi tới bên người hầu tử cũng là lúc hắn đang ngủ say, vết thương đầy người, tựa hồ gặp ác mộng, tay siết lấy dây mây, cơ thịt căng cứng.
Dù đang nằm mơ, hắn vẫn không ngừng chiến đấu với cái thế giới này, hệt như một thanh trường cung kéo căng, banh chặt, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cảnh đó, không biết vì sao, đột nhiên Thanh Tâm có cảm giác chua xót.
Cự Phật vươn tay xuyên qua thân thể hầu tử, rút “trái tim” hắn ra đưa tới trước mặt chim hoàng yến , từ từ bóc tách, từ từ phân loại. Bên trong, có hổ thẹn, có y luyến, có chấp nhất, có kiên trì, có hứa hẹn... Lại chỉ riêng không có ái tình.
Khắc ấy, Thanh Tâm phảng phất nghe được tiếng tim mình nứt vỡ.