Từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống.
Chim hoàng yến khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.
- Ngươi gạt ta!
- Đấy là ngươi tận mắt nhìn thấy, sao lại nói bần tăng gạt ngươi?
- Là giả! Là giả! Mọi thứ đều là giả! Ngươi gạt ta!
Phật tổ lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào.
Chim hoàng yến khóc đến kiệt quệ, khóc đến chết đi sống lại.
Nàng tưởng thứ mình đang gìn giữ là ái tình, lại không biết, ái tình kia vốn không hề tồn tại.
Nàng nói với Phật tổ:
- Hắn không yêu ta, nhất định là bởi ta không tốt, nhất định là bởi ta chỉ là một con chim hoàng yến... Hắn nói hắn thích tiên tử, ta... Nếu ta có thể biến thành tiên tử mà hắn thích, nếu ta có thể biến thành bộ dạng mà hắn muốn, hắn nhất định... Hắn nhất định sẽ thực hiện lời hứa. Đúng không?
Nàng thẫn thờ nhìn Phật tổ, hi vọng được đến hồi đáp đồng tình.
Nhưng mà, Phật tổ vẫn cứ đăm đăm nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu.
- Hắn nhất định sẽ lấy ta! Đây là hắn đáp ứng ta! Đây là hắn đáp ứng ta! Hắn sẽ không gạt ta... Nhất định sẽ không...
- Ngươi là du linh, quy y Phật môn là kết cục tốt nhất dành cho ngươi, cũng là lối thoát duy nhất. Cự tuyệt, sẽ chỉ khiến ngươi hồn phi phách tán.
- Vậy ta tình nguyện hồn phi phách tán...
Nước mắt, đã chảy thành dòng.
Dưới bóng đêm, chim hoàng yến quật cường ngước đầu lên, nhìn thẳng Phật tổ, toàn thân run rẩy, dùng một sợi hồn phách còn sót lại, kiên định hãn vệ tia hi vọng vốn không hề tồn tại, không chút rút lui.
Không ai biết, là điều gì mang đến cho nàng dũng khí ấy.
*****
Lúc này, ở Tây Ngưu Hạ Châu xa xôi, hầu tử chính đang gối tay sau gáy, nằm trên mặt cỏ nhìn ngắm tinh không.
Trời đêm an tĩnh, trừ tiếng vang “tách tách” phát ra từ đống lửa, chỉ thừa lại tiếng hừ hừ của bạch mã ở bên.
Đây không phải lần đầu tiên hắn đi trên chặng đường mười vạn tám ngàn dặm này.... Lần hơn tám trăm năm trước kia, khi ấy trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, sợ hãi hết thảy những gì thuộc về thế giới này, cũng không rảnh đi nhìn ngắm phong cảnh quanh mình. Chỉ nghĩ sớm ngày đi tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Cái đêm đen băng lãnh hôm ấy, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia, đống vụn cốt sót lại, là mộng yểm bám theo hắn cả đời.
Khi đó, hắn chấp niệm sâu đậm. Có nằm mơ cũng muốn biến thành Tề Thiên đại thánh pháp lực thông thiên, hồi sinh Tước Nhi, hoàn thành lời hứa. Điều đó phảng phất trở thành mục đích sống sót duy nhất của hắn. Chống đỡ cho toàn bộ ý chí, thậm chí hắn chưa từng có dũng khí đi chất nghi xem đó rốt cục có phải ái tình hay không, bởi vì chỉ cần sự kiên trì trong lòng hơi khẽ dao động, hắn thật sự… thật sự không biết, rằng liệu mình còn sức lực để tiếp tục nhấc chân đi về hướng tây không.
Nhưng mà, lúc hắn thực sự đi tới điểm cuối. Lại phát hiện ở đầu bên kia chẳng có thứ gì.
Nhìn sao trời lấp lánh giữa thiên không, đầu óc hắn trống rỗng, cảm giác mệt nhọc ập tới.
*****
Trong mộng cảnh, Thanh Tâm thấy mình được chuyển thế như ý nguyện, bái nhập môn hạ Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Có sư phó hòa ái dễ gần, có sư huynh thương yêu nàng, hết thảy tựa hồ đều tốt đẹp đến nỗi khiến người mê say.
Ở nơi này. Nàng vô ưu vô lự trưởng thành.
Quang ảnh phi tốc lưu chuyển, cuối cùng hầu tử đã vượt qua mười vạn tám ngàn dặm, kéo lê thân xác chồng chất vết thương đi tới trước cửa son đỏ chót.
Hắn thật đã thành công, một con khỉ, cắn răng, gồng mình, xuyên qua nửa vòng thế giới mà đến.
Nhưng mà, hắn biến.
Trong mắt hắn, Thanh Tâm không còn thấy được huyễn tượng hoang đường xưa kia, có chăng chỉ là *** (txt thiếu), đó là một loại khát vọng lực lượng cực độ. Tay hắn run lên, hệt như một con ác lang, tùy thời đều sẽ bất chấp hết thảy nhào tới vật săn trước mắt.
Cái thế giới này cường hành bức hắn thành một con dã thú.
Có lẽ, cũng chỉ có một con dã thú như thế, mới đủ khả năng đi qua chặng đường dài lâu đến vậy, đi hãn vệ kiên trì của bản thân.
Cách biệt mười năm. Cuối cùng hai người gặp lại, chỉ đáng tiếc không còn nhận ra nhau nữa.
Lúc chứng kiến cảnh này, trong lòng Thanh Tâm không khỏi dâng lên cảm giác hiu hắt.
Đây là cuộc hội ngộ mà chim hoàng yến mong mỏi ư?
Một kẻ kiên trì thủ vững, một kẻ kiên trì chiếu cố, cuối cùng hầu tử vào được Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Ở trong mộng Thanh Tâm cực vui mà khóc.
Hắn trộm sách, nàng yểm trợ giúp hắn, cả ngày sống trong hốt hoảng.
Hắn thụ thương, nàng chăm sóc tận tình, khóc đến đỏ cả mắt.
Bắt đầu từ ngày hắn xuất hiện, hết thảy mọi thứ của nàng đều xoay chuyển quanh mình hắn, hết thảy tựa hồ tới rất tự nhiên, bất luận là hầu tử, hay chuyển thế của chim hoàng yến đều không cảm thấy có gì dị dạng.
Thanh Tâm lẳng lặng dõi theo đoạn nhân duyên ly kỳ đó.
Ngày từng ngày qua đi.
Hắn muốn tới Côn Luân sơn, kỳ thực nàng cũng muốn đi theo, lại không dám nói ra miệng, đến nỗi ngày tiễn đưa đều không xuất hiện.
Sinh hoạt mỗi ngày lại trở về với đọc kinh, đả tọa, tu hành, nàng lẳng lặng chờ đợi hắn đi về.
Từng ngày đợi trong mòn mỏi, từng ngày viết thư, đến cuối cùng lại chỉ đợi đến tin hầu tử rời khỏi sư môn.
Nhân duyên giao cắt, hai người lần nữa ly tán.
Thanh Tâm lẳng lặng mà nhìn, nhìn nàng rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động, nhìn nàng gặp được Thái Thượng Lão Quân, nhìn nàng vượt qua mười vạn tám ngàn dặm, đặt chân tới Hoa Quả Sơn, mang theo dũng khí không gì sánh nổi, đi theo đuổi ái tình tỉnh tỉnh mê mê kia.
Đó là ấn ký từ lúc sinh ra đã được khắc lên, cũng là chấp niệm tiền thế lưu lại.
Nhưng mà, hầu tử đã không phải hầu tử đương sơ, hắn đã là Yêu Vương, nắm giữ quân lực cường đại, phân đình kháng lễ với Thiên Đình. Bên người hắn, còn có Dương Thiền.
Lúc sánh vai nhau đi trên sơn đạo, hầu tử nói phu nhân nguyên phối của hắn là Tước Nhi, chẳng hiểu vì sao, Thanh Tâm chỉ biết cười khổ.
Nàng vẫn lẳng lặng mà nhìn, nhìn hầu tử vì thủ vững tín niệm mà xông về phía trước, chiến Thiên Quân, đấu Yêu Vương. Nhìn chim hoàng yến ở trong mộng miệt mài đuổi theo sau lưng, lại bất kể ra sao cũng không theo kịp bước chân hắn.
Vốn là người của hai thế giới, có lẽ bọn họ gặp nhau, ngay từ đầu đã là sai lầm.
Lên trời làm quan.
Lúc mình ở trong mộng gặp được Tước Nhi giả, Thanh Tâm có thể cảm nhận được sự bàng hoàng trong lòng nàng. Lúc mình ở trong mộng biết bản thân chính là Tước Nhi, Thanh Tâm cũng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng ngập tràn. Đến khi ba tấm thiệp mừng khuấy động tam giới... Thanh Tâm đã phân không rõ đây đến cùng là mộng cảnh, hay là ký ức chân thực.
Nàng chỉ lẳng lặng mà nhìn, nhìn mình giống như thiêu thân lao vào lửa, muốn dùng một loại phương thức đặc thù đặt dấu chấm hết cho toàn bộ chuyện này.
Một chiếc chuông gió...
Nàng khẽ nhếch môi, muốn cười, lại cười không ra.
Màn sau cùng trong mộng cảnh, Thanh Tâm nhìn thấy Lão Quân, Tu Bồ Đề, Trấn Nguyên Tử cùng hội tụ ở nơi nàng hồn phi phách tán, dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng hợp lực bố xuống pháp trận, thu hồi tàn hồn tán lạc khắp phàm trần của nàng...
Mộng cảnh kết thúc.
Nàng từ từ mở mắt ra, người đang nằm trên giường, mờ mịt nhìn lên tấm lót trần phía trước mặt.
Trời, đã sáng.
- Ngươi sao vậy, làm ta sợ muốn chết, đã hôn mê rồi mà còn khóc.
Khuôn mặt Na Tra chợt hiện ra trước mắt.
- Ta ở đâu?
Thanh Tâm ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.
- Nơi này là Kim Quang động. Ngươi hôn mê ba ngày, ta đành phải dẫn ngươi tới Côn Luân sơn, may mà sư phó nói ngươi chỉ là hư thoát mà thôi, tu dưỡng một thời gian là được. Muốn uống nước không?
Miệng môi Thanh Tâm khẽ mấp máy, chớp chớp mắt quay mặt qua chỗ khác, trông hướng vách tường.
- Ngươi có thể nói gì đó được không?
- Ta... Ta không sao.
- Bộ dạng này mà còn không sao.
- Ta... Thật không sao.
Thái Ất chân nhân từ ngoài cửa sổ tạt qua, thấu qua song linh khẽ nhìn trong phòng một cái.
- Sư phó, Thanh Tâm đã tỉnh!
Thái Ất chân nhân không nói lời nào, cứ thế mà đi.
- Đừng để ý, gần đây tâm tình sư phụ ta không tốt lắm. Hắc hắc, ngươi không sao là được rồi. Lỡ ngươi xảy ra chuyện, trách nhiệm này ta gánh sao nổi.
Nói xong, Na Tra liền xoay người đi múc thêm một chén nữa đưa cho nàng.
Thanh Tâm chậm rãi khép mắt, khẽ lắc lắc đầu.
Thời này khắc này, đầu óc nàng giống như một đoàn đay rối. Lúc thì phù hiện cảnh tang thương trên Hoa Quả Sơn, lúc thì phù hiện ngôi mộ lẻ loi trên sườn núi nhỏ, lúc lại biến thành cảnh sắc Hoa Quả Sơn thời còn hưng thịnh, cờ xí rợp trời...
Na Tra đành chịu phất phất tay, thả bát trong tay lên bàn.
- Kim Quang động không thiếu đan dược, ngươi trước cứ dưỡng thương cho tốt, đợi khỏe lại, ta sẽ cùng ngươi về Hoa Quả Sơn.
- Không... Không cần về nữa.
- Không cần về nữa? Ngươi đã tìm được thứ muốn tìm?
Thanh Tâm nuốt khô ngụm nước bọt, khẽ gật đầu.
- Vậy là chúng ta có thể về Nam Thiên môn?
Thanh Tâm lại lắc đầu.
- Ý gì đây? Còn có chỗ nào muốn đi? Rốt cục thì ngươi muốn tìm cái gì?
Trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm nhướng mắt lên, nhẹ giọng nói:
- Ta... Muốn tới Hoa Sơn một chuyến.