- Ta... Muốn đi Hoa Sơn một chuyến.
Lúc nghe được câu này, Na Tra đột nhiên có cảm giác là lạ. Hệt như cô gái trước mặt đã biến thành một người khác, hoàn toàn không còn về ngông nghênh càn rỡ trước kia.
Chẳng lẽ bị ảnh hưởng từ vết thương?
- Ngươi muốn đi Hoa Sơn?
Thanh Tâm không trả lời, hai mắt khẽ khép lại.
- Ngươi muốn tới Hoa Sơn làm gì? Hoa Sơn nơi đó... Là địa bàn của nhị ca, dù có lệnh bài của Nam Thiên môn cũng chưa hẳn có thể tùy ý ra vào, còn khó hơn cả Quán Giang khẩu.
Thanh Tâm vẫn không đáp lời, mắt nhắm nghiền lại, tựa như đã ngủ.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Na Tra nói tiếp:
- Hoa Sơn thì có gì hay, khó tiến vào, bên trong lại chẳng có gì, hay là...
Na Tra im bặt mà dừng, bởi hắn nhìn thấy ngấn lệ lấp lánh trên vành mắt Thanh Tâm.
Nhất thời, hắn ngẩn ngơ, há há mồm, lại không biết nên mở lời thế nào.
Không khí trong phòng bỗng dưng trở nên cực kỳ đè nén.
Do dự mãi lúc lâu, hắn đành thấp giọng nói:
- Ngươi cứ nghỉ ngơi đi đã, tới Hoa Sơn cũng phải đợi khỏi hẳn mới đi được. Ta ra ngoài trước.
Nói xong, hắn lặng lẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Đợi lúc lui ra ngoài cửa, khép cửa phòng, hắn mới thở phào một hơi, vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy Thanh Tâm trước mắt này đã không còn là Thanh Tâm trước kia.
Thấu qua khe hở nơi song cửa, hắn nhìn thấy Thanh Tâm vẫn lẳng lặng nằm đó. Không hề nhúc nhích, hệt như đã ngủ, nhưng nước mắt vẫn thuận theo khóe mắt chảy xuôi từng giọt, thấm xuống gối đầu.
- Đây... Đây là chuyện gì?
Na Tra súc mày thành một đoàn, do dự nửa ngày, lại không biết như thế nào cho phải. Đành thì thào tự nhủ nói:
- Đi hỏi sư phó xem sao.
Ngoài sân, Na Tra quay đầu nhìn về phía chủ điện Kim Quang động, xoay người vội vã rời đi.
Trên tầng mây, hai lão đầu đang lẳng lặng dõi theo.
Lão Quân ngẩng đầu nheo mắt lại, hồi lâu mới thở dài nói:
- Một tâm kết được giải khai, chẳng qua, phiền hà còn ở đằng sau.
- Nàng muốn tới Hoa Sơn. Ngươi nói xem... Nàng tới Hoa Sơn làm gì?
- Chắc là đi gặp Dương Thiền. Lúc này hai lão già chúng ta đều không tiện hiện thân. Lúc muốn gặp chúng ta, tự nhiên nàng sẽ quay về.
- Gặp Dương Thiền làm gì mới được?
Lão Quân nghiêng mặt sang khẽ liếc Tu Bồ Đề một cái, vuốt râu nói:
- Ai biết, một người, đột nhiên mang trong mình ký ức của ba kiếp, ba loại tính cách hoàn toàn bất đồng, chuyện này, từ xưa đến nay chưa bao giờ có, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cả ngươi mà cũng không biết?
- Nếu Thiên Đạo thạch vẫn còn, ngược lại có thể trắc tính một phen, chứ giờ, sợ rằng ai cũng không dự liệu được.
Chân mày rủ xuống nhìn đăm đăm sân viện, Tu Bồ Đề nhẹ giọng thán nói:
- Nàng đã biết thân phận thực của mình, tuy không phải ái tình, nhưng con khỉ kia là thần hay quỷ, đều quyết định bởi một ý niệm của nàng.
- A ha ha ha, thế, ngươi muốn hắn là thần, hay là quỷ?
Lão Quân ý vị sâu xa nhìn Tu Bồ Đề, nói:
- Sớm biết ngươi khiến nàng trùng sinh, không chỉ đơn giản là muốn đền lại thiếu nợ. Đúng là lão hồ ly.
Tu Bồ Đề khẽ liếc Lão Quân một cái, vuốt râu dài nói:
- Con khỉ kia quá dã, lại bất tử bất diệt, giữa thiên địa này nào có thứ gì trói được hắn. Dù là pháp ấn Phật môn, kỳ thực cũng chỉ kiềm chế nhất thời thôi. Thiên Đạo Vô Cực, sáu trăm năm mươi năm, nếu đương sơ ở dưới Ngũ Hành sơn mà nghĩ thông, nghĩ thoáng ra, đừng nói là Chính Pháp Minh Như Lai, kể cả Thích Già Ma Ni cũng không trói được. Ta chỉ ưu tâm một khi nhỡ ra, nhỡ ra, Kim Thiền tử không cách nào độ hắn, như vậy, thanh đao này, tất cần phải có một chiếc vỏ đao. Bằng không nhất định đồ thán sinh linh. Để Thanh Tâm làm vỏ đao kia là thích hợp nhất.
Nghe vậy, Lão Quân đột nhiên cười lên ha ha, lặng lẽ gật đầu, trong ý cười đó, lại chất đầy cảm giác đành chịu.
Hồi lâu, Lão Quân khẽ thở dài:
- Đương sơ vì sao là ta tu ra Vô Vi, mà không phải là ngươi? Thấy thế nào, thì ngươi cũng đều thích hợp hơn ta.
Nói xong, Lão Quân nghiêng mặt nhìn sang Tu Bồ Đề.
Tu Bồ Đề không đáp lời, lẳng lặng cúi đầu nhìn xuống sân viện, tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì, lại tựa hồ chỉ đơn thuần không muốn trả lời câu hỏi của Lão Quân.
- Thanh Tâm thích hợp làm vỏ đao... Hắc, không phải có sẵn Dương Thiền đấy rồi ư?
Tu Bồ Đề chậm rãi lắc đầu nói:
- Dương Thiền giỏi tâm kế, có dã tâm, có thủ đoạn, loại người này, không làm vỏ đao được. Đặt cùng một nơi, thậm chí có thể thành thêm dầu vào lửa.
- A ha ha ha, nếu nói như vậy, thực ra thích hợp làm vỏ đao nhất chỉ có Phong Linh đương sơ, mà không phải Thanh Tâm hiện nay. Chính mình tự tay thả mãnh thú khỏi lao tù, giờ muốn nhốt lại, e rằng muộn rồi.
Lão Quân vuốt râu thong thả nói:
- Lão phu không biết Thanh Tâm sẽ trở nên thế nào, nhưng có thể khẳng định với ngươi một điều, nàng tuyệt sẽ không làm theo ý tưởng ngươi đâu. Từ quyết định đầu tiên khi biết chuyện, nàng không chọn đi tìm con khỉ kia, mà đi tìm Dương Thiền liền có thể nhìn ra một ít. Ha ha ha ha. Giữa lúc loạn cục thế này, tốt nhất là nên tiếp tục về lại Đâu Suất Cung làm nhàn vân dã hạc cho yên chuyện.
Nói xong, Lão Quân phất tay áo dương trường mà đi, nháy mắt đã biến mất phía chân trời, bỏ lại Tu Bồ Đề vẫn đang lẳng lặng nhìn đăm đăm sân viện, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, thoáng chốc đã ba ngày qua đi.
Trong ba ngày này, đan dược hay thức ăn mà Na Tra đưa tới, Thanh Tâm không đụng tới mảy may, chỉ dùng đan dược tùy thân mang theo khôi phục thương thế, càng không nói nửa lời với Na Tra, cũng chưa từng liên hệ sư môn, mà cứ một mình ngồi trên giường thẫn thờ.
Nhìn qua, diện dung càng lúc càng tiều tụy.
Trong ba ngày này, Thái Ất chân nhân có đến thăm nàng một lần, kết quả chẩn đoán ra là thân thể sớm đã chuyển tốt, nhưng mà nếu cứ tiếp tục điều trị như vậy, ngày sau sợ rằng sẽ lưu lại ẩn tật.
Nghe được chẩn đoán kia, Thanh Tâm không thốt tiếng nào, bất luận Na Tra khuyên nhủ ra sao, từ đầu tới đuôi, thậm chí nàng đều không ngước mắt nhìn Thái Ất chân nhân lấy một lần.
Bộ dạng như thể nhắm nghiền hai mắt, lấp lại lỗ tai, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề chịu can nhiễu từ ngoại giới.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, như thường lệ, Na Tra lại tới đưa cơm, trong lòng thầm nhủ, tuy Thanh Tâm không ăn, nhưng ăn hay không đó là chuyện của nàng. Việc mình nên làm thì vẫn cứ phải làm, nhỡ ngày sau xảy ra chuyện, truy cứu ra thì còn có cái để giải thích.
Nhưng mới vừa đẩy cửa, chợt nghe đầu óc ông lên một tiếng, hắn sợ đến nỗi thiếu chút thì hồn phi phách tán. Khay trong tay choang một tiếng, rơi rớt, thức ăn vãi đầy mặt đất.
Hắn nhìn thấy Thanh Tâm đánh nát bát, mím môi, tay cầm mảnh sứ nứt vỡ đặt trên cổ tay.
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.
Na Tra kinh hoảng nhìn Thanh Tâm, Thanh Tâm mặt không biểu tình nhìn đăm đăm cổ tay mình, mảnh sứ cứa đứt da thịt trên cổ tay, máu đỏ tươi thuận theo ngón tay nhỏ giọt xuống đất, giống như từng đóa hoa mai nở rộ.
Na Tra nhìn mà sửng sờ, cả người chết lặng. Nửa ngày không thốt được tiếng nào.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Na Tra cẩn thận nói:
- Ngươi... Ngươi đừng làm chuyện dại dột, muốn chết ngươi cũng nên đợi về lại Thiên Đình rồi hẵng chết. Không... Ý ta là, nhân sinh tươi đẹp, cần gì nghĩ quẫn?
Hồi lâu, Thanh Tâm khẽ buông tay, mảnh sứ p rơi rớt xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Na Tra mở to tròng mắt nhìn vết thương kia. Thẳng đến khi xác định vết thương tịnh không sâu mới thoáng thở phào một hơi.
Thanh Tâm lặng lẽ ngồi trên giường, im lìm như người mất hồn.
Lúc lâu sau, Na Tra mới từ từ nhấc chân bước lên trước một bước. Sau khi xác định Thanh Tâm không có phản ứng, hắn vội vàng bước nhanh đi tới bên cạnh Thanh Tâm, vươn tay ra muốn xử lý vết thương cho nàng.
Nhưng không đợi Na Tra kịp chạm vào cổ tay Thanh Tâm, Thanh Tâm đã thu tay lại. Na Tra vuột vào không khí, không khỏi thất thần.
- Ta không sao.
Thanh Tâm nói:
- Ngươi nói đúng. Nhân sinh thật tươi đẹp.
Nói lên, khóe môi Thanh Tâm thoáng nhếch lên, lần đầu phù hiện ý cười trong suốt mấy ngày qua.
Ý cười kia khiến Na Tra nhìn mà giật nảy mình.
Thời này khắc này, Na Tra thật chỉ muốn chết quách cho xong.
Đây là chiêu ai chọc ai? Vì sao một người đang yên đang lành, chỉ mới hôn mê mấy ngày liền đột nhiên biến thành thế này?
Tuy Na Tra tịnh không thích thái độ cao ngạo trước kia của Thanh Tâm, nhưng đột nhiên biến thành thế này. Giờ... Chuyến này ngay từ đầu đã thỏa thuận là Na Tra phối hợp Thanh Tâm, đồng thời kiêm luôn bảo tiêu, vạn nhất xảy ra chuyện thì biết làm sao?
Thanh Tâm nhìn đăm đăm vết máu đỏ tươi trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Thương thế của ta sắp khỏi rồi, sáng mai xuất phát thôi. Giờ ngươi đi ra trước, ta muốn ngủ một lát.
- Được, ngày mai xuất phát.
Na Tra một bên lau mồ hôi, một bên cười lên ha ha, xoay người, tức tốc thu lại mảnh sứ tán lạc dưới mặt đất đặt lên khay, chuẩn bị mang đi.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lắng, lỡ có gì không may, hắn bèn tấn tốc lấy đi toàn bộ đồ dùng trong phòng, từ bình hoa, vật sắc nhọn, ngay cả vài vật dụng có góc cạnh cũng bị hắn dùng thuật pháp mài tròn.
Nhìn quanh một vòng, vẫn chưa thể yên tâm.
Đồ vật trong phòng đều được xử lý, nhưng trên người Thanh Tâm có thứ gì hắn đều không biết. Nói không chừng, trong đống pháp khí của nàng có thứ nào đó đại loại như chủy thủ, hoặc là thuốc độc....
Vừa bước chân ra khỏi cửa, Na Tra lập tức ném hết đồ đạc trong tay ra ngoài sân, xoay người quay về trong phòng.
- Không phải ta bảo ngươi đi rồi ư?
- Hay là... Chúng ta tâm sự được không?
Na Tra nhếch môi cười bồi nói.
Thanh Tâm mặt không biểu tình nhìn Na Tra.
- Được, không tán gẫu cũng được, ngươi cứ việc ngủ, ta ngồi đây được rồi, không sao đâu.
Nói xong, Na Tra ngồi xuống trên ghế, mắt đăm đăm coi chừng Thanh Tâm.
Thanh Tâm vẫn mặt không biểu tình nhìn Na Tra.
- Được, hiểu rồi, ta đi ra.
Lắc đầu đành chịu, Na Tra lui ra ngoài, khép cửa lại. Khẽ quay đầu, hắn lại rón rén chạy đến bên song cửa, len lén ló đầu nhìn vào, tập trung mười hai thành tinh thần lưu ý nhất cử nhất động trong phòng.
Bên trong, Thanh Tâm vẫn lẳng lặng ngồi đó, nửa ngày không thấy có động tĩnh nào, ánh mắt trống rỗng khiến người nhìn mà lo lắng không thôi.
Thời này khắc này, đối với nàng, hết thảy bốn phía dường như đã không còn ý nghĩa gì nữa cả.
Thời gian dần trôi, hai người một kẻ ngồi ở trong phòng, một kẻ thủ ở ngoài cửa, cứ thế thẫn thờ, phảng phất hai pho tượng đá im lìm.
Ngày kế, trời còn chưa sáng hẳn, Thanh Tâm đã mở cửa phòng, nói với Na Tra thức nguyên một ngày một đêm ngoài cửa:
- Đi thôi, xuất phát, tới Hoa Sơn.