Rời khỏi Côn Luân sơn, bọn họ bắt đầu bay về hướng đông.
Ánh mắt Thanh Tâm thủy chung nhìn thẳng tiền phương, một đường trầm mặc mà đi.
Loại trầm mặc ấy, chừng như bóng mờ khổng lồ, có thể bao trùm mọi thứ chung quanh. Chỉ cần kề cận nàng trong phạm vi một trượng, Na Tra lập tức cảm nhận được sự đè nén kinh khủng, trong lòng không khỏi bất an.
Nếu chỉ đơn thuần là giúp đỡ, có lẽ Na Tra sớm đã tìm cớ chạy mất dạng rồi. Đáng tiếc, hắn có quân lệnh tại thân, hết cách, đành phải cắn răng tiếp tục đi theo.
Có lẽ là bởi loại cảm giác đè nén ấy mà trên đường Na Tra nhiều lần muốn nói lại thôi, chuẩn bị cất lời, cuối cùng lại không thốt ra được. Cứ thế lặng lẽ bay vùn vụt qua ngàn vạn dặm, chẳng mấy chốc hai người liền đặt chân tới ngoại vi Hoa Sơn, trông thấy núi cao chót vót, cây cối xanh um.
- Chờ một chút!
Thanh Tâm lăng không khựng người, từ từ quay đầu lại.
Na Tra nuốt khô ngụm nước bọt, nói:
- Kỳ thực... Muốn tiến vào Hoa Sơn, tốt nhất phải đi Quán Giang khẩu trước. Bên này do quân lực Quán Giang khẩu canh giữ, thế nên...
- Dẫn ngươi theo cũng không được?
- Cái đó..
Mặt Na Tra đỏ lên, ấp a ấp úng nói:
- Dẫn ta theo thì ích gì? Ta là người Nam Thiên môn chứ đâu phải người Quán Giang khẩu.
Thanh Tâm quay lưng, đầu không ngoảnh lại, tiếp tục bay về phía trước.
Na Tra thoáng do dự một chút, đành phải cùng theo, hai hàng lông mày súc chặt vào nhau.
Một đường bay vùn vụt qua núi non sông suối, rất nhanh liền tiến vào nội vi Hoa Sơn.
- Tam thánh mẫu bị giam ở đâu?
Na Tra cơ hồ là phản xạ vô điều kiện vươn tay chỉ hướng vách dốc nơi xa. Lại bất chợt cả kinh, tay khẽ run lên, vội rụt về.
Thanh Tâm quay người bay tới nơi mà Na Tra vừa chỉ.
Na Tra hết cách, nhíu mày bay theo.
Hạ xuống vách dốc mà Na Tra vừa chỉ, rất nhanh, bọn họ liền bắt gặp một trạch viện tựa bên vách đá, như ẩn như hiện trong rừng cỏ cây tươi tốt, sương khói lượn lờ. Trong trạch viện có người thân mặc quân phục Thiên Quân tuần thị tới lui.
- Chính là nơi này?
Na Tra đã triệt để đầu hàng, khẽ gật đầu, thán nói:
- Đó là nơi ở của binh tướng canh giữ, được nối liền với sơn động. Đừng thấy trạch viện không lớn, kỳ thực binh lực trong đó không hề ít, chỉ là số nhân loại không nhiều. Đại bộ phận thủ hạ của nhị ca đều là Thụ Yêu, đặt ở đây liền vừa khéo.
- Ngươi đi qua mấy lần?
- Đi qua...
Na Tra nhíu mày, mím môi, có vẻ không thoải mái đáp nói:
- Vấn đề này có thể không trả lời được không? Nếu để cha ta biết thì ta chết chắc.
Không đợi Na Tra kịp phản ứng, Thanh Tâm đã nhún người nhảy xuống vách dốc. Na Tra cả kinh, vội vàng bay theo.
Nháy mắt, thân ảnh hai người đã chìm trong lớp sương mù.
Khống chế thân mình giữa không trung, Thanh Tâm hàng nhẹ nhàng hạ xuống trước cửa lớn trạch viện.
- Kẻ đến là ai, mau mau báo danh ra --!
Một thanh âm hồn hậu chợt vang lên.
Không đợi nàng kịp đứng vững. Từ bốn phương tám hướng đã tuôn hiện mấy chục binh tướng Quán Giang khẩu, ai nấy đều tay cầm binh khí chỉ hướng nàng. Rừng cây rậm rạp nhất thời sa vào rối loạn, vô số chim chóc cả kinh lao vút lên trời.
Cảm giác ấy, tưởng như nguyên cả cánh rừng vây tới bên người.
Đúng lúc này, Na Tra cũng hạ xuống bên cạnh Thanh Tâm.
Thanh Tâm khẽ liếc Na Tra một cái.
Hết cách, Na Tra cắn răng kêu nói:
- Ngô Long đại ca, là ta, Na Tra! Ta tới thăm Dương Thiền tỷ.
- Na Tra?
Trong sương mù, một thân ảnh thon dài từ từ xuyên qua đám binh vệ đang vây quanh hai người, trực tiếp đi tới trước mặt Na Tra.
Ngô Long là một con Ngô Công (rết) tinh. Tuy hóa thành nhân hình, nhưng trên trán vẫn còn sợi râu dài. Vóc người gầy gò, tròng mắt lại lớn một cách khác thường.
Cúi đầu nhìn Na Tra một cái, Ngô Long liền phất phất tay, nói:
- Người mình.
Nghe vậy, binh vệ bốn phía lập tức thu lại vũ khí, tản ra các ngả. Thậm chí đám Thụ Yêu như ẩn như hiện cũng đều từ từ quay về chỗ cũ. Thoáng chốc, bốn phía liền khôi phục trạng thái như khi bọn họ còn đứng trên đỉnh nhai.
Nhìn Thanh Tâm, Ngô Long có vẻ kiêng dè chắp tay nói:
- Tại hạ Mai Sơn Ngô Long, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh đạo hữu?
Thanh Tâm lẳng lặng đối thị với Ngô Long.
Na Tra vội mở miệng nói:
- Đây là bằng hữu của ta, gọi là Thanh Tâm.
- Nàng cũng tới thăm tam thánh mẫu?
- Đúng vậy!
- Có quen biết tam thánh mẫu không?
Quen quen, nhất định là quen rồi. Thanh Tâm là môn đồ Tà Nguyệt Tam Tinh Động, tính là đồng môn với tam thánh mẫu, nhiều năm không thấy, đặc ý theo ta tới đây thăm người quen.
Nói xong, Na Tra cười lên ha ha, lại bất giác dùng tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Ngô Long quét mắt nhìn hai người một lượt, đại khái là cảm thấy Na Tra không khả năng lừa mình, cũng không hỏi nhiều, nhẹ giọng nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, Ngô Long xoay người bước vào trạch viện.
Hai người cùng theo Ngô Long đi vào trạch viện.
Chỗ này, nói là trạch viện, nhưng thực chất chẳng khác gì quân doanh.
Phòng xá đơn sơ giản dị, trong sân viện rộng thoáng không có giả sơn lương đình như thường thấy, mà được dựng lên hai tòa tháp lâu cao vót để canh gác. Từng đội binh sĩ tuần tra ngược xuôi.
Về phần mấy gốc cự mộc trồng hai bên lối đi, vừa nhìn liền biết đều đã thành tinh.
Trên đường, đại khái là bởi chột dạ, Na Tra luôn mồm bắt chuyện với Ngô Long, hỏi loạn một trận về đủ thứ vụn vặt, Ngô Long lầm lũi tiến về phía trước, thỉnh thoảng mới đáp lời.
Thanh Tâm đi ở sau cùng, không thốt tiếng nào.
Nàng mím môi, lông mày nhíu lại, tay siết rồi thả, thả rồi lại siết. Nhìn qua có vẻ khá là căng thẳng.
Rất nhanh ba người liền xuyên qua tòa nhà vốn cũng không lớn này, đi tới vách đá trong hậu viện, một cánh cửa lớn cao ba trượng hiện ra trước mặt.
Binh sĩ canh giữ đại môn làm như vô ý liếc Thanh Tâm một cái, gật gật đầu với Ngô Long, xoay người đẩy ra cửa lớn khép chặt, lộ ra một huyệt động đen nhánh.
Đứng trước cửa lớn, Ngô Long hít một hơi thật sâu nói:
- Các ngươi tới bồi tam thánh mẫu tâm sự cũng tốt, chứ đám yêu quái chúng ta, mỗi ngày gặp nàng đều không biết nên nói gì mới phải.
Nói rồi, hắn khẽ liếc nhìn Thanh Tâm.
Thanh Tâm thẫn thờ nhìn đăm đăm vào sâu trong huyệt động, cả người im lìm như pho tượng...
Vươn tay chỉ hướng động quật, Ngô Long nói:
- Đi đi.
Na Tra chắp tay với Ngô Long, dẫn Thanh Tâm chậm rãi tiến vào.
Bên ngoài canh giữ sâm nghiêm, nhưng bên trong lại buông lỏng hơn nhiều. Chẳng những không có binh vệ tuần tra. Ngay cả nham bích cũng không được đánh mài, cứ thế bảo lưu nguyên trạng. Một đường đi tới, đừng nói Pháp trận, ngay cả đèn đuốc chiếu sáng đều chẳng thấy đâu.
Mờ mịt nhìn quanh bốn phía, Thanh Tâm nhẹ giọng thán nói:
- Giam mình ở nơi thế này hơn sáu trăm năm, không biết cảm giác thế nào?
- Chắc chắn là rất buồn chán, ai thì ta không biết, chứ ta chắc chịu không nổi. Bắt ta ở lỳ trong này mấy trăm năm, còn không bằng...
Nói đến đây, Na Tra vội che mồm lại. Thấp giọng nói:
- Đi thêm mấy bước là Dương Thiền tỷ có thể nghe được tiếng chúng ta nói chuyện. Ngươi nhớ đừng nói lung tung. Được rồi... Rốt cục gặp nàng là vì...
Thanh Tâm lầm lũi bước về phía trước, hệt như không nghe thấy.
Nhìn theo thân ảnh Thanh Tâm, trong lòng Na Tra không khỏi nảy sinh cảm giác bất an, lại chẳng biết làm sao, đành phải thu thần bước theo sát gót.