Đại Bát Hầu

Chương 604: Hoa Sơn (2)



Không lâu sau, nơi xa liền xuất hiện ánh sáng màu tím.

Thanh Tâm hơi ngớ. Dừng chân lại.

Nhất thời không chú ý, Na Tra đi tới mặt trước, quay đầu lại nghi hoặc hỏi:

- Sao vậy?

Thanh Tâm một tay che ở trước ngực, hai mắt khép hờ, lắc lắc đầu, không ngừng hít thở sâu. Động tác ấy, có lẽ là bởi quá căng thẳng, chính đang tìm cách khiến bản thân bình tĩnh lại.

Nhìn thần tình có vẻ hoảng loạn của nàng, Na Tra càng thêm nghi hoặc.

Cứ vậy đứng đó, hồi lâu Thanh Tâm mới lần nữa nhấc chân tiến về phía trước.

Quang mang màu tím nơi xa càng lúc càng sáng. Dần dần, ẩn ước có thể thấy được cảnh tượng ở đầu bên kia.

Thanh Tâm lại dừng chân, mãi lúc sau mới lần nữa tiến về phía trước.

Cứ thế đi đi ngừng ngừng, đoạn đường ngắn ngủn mà đi tận một phút, Na Tra không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Lúc hai người dần dần tiếp cận nơi phát ra quang mang màu tím, một thanh âm từ đầu bên kia truyền tới.

- Là Na Tra à?

Đó là thanh âm nữ nhân. Có vẻ khàn khàn, nghe vào tai cứ có cảm giác lạnh nhạt, mệt mỏi khó mà diễn tả bằng lời.

Hai người dừng chân, Na Tra vội gân cổ kêu nói:

- Là ta, Dương Thiền tỷ. Ta tới thăm ngươi.

- Còn có ai nữa?

- Ách... Còn có... Thanh Tâm. Ngươi không biết nàng, nàng là đệ tửu nhập thất thứ mười một của Tu Bồ Đề tổ sư, tính là sư thúc của ngươi.

Trầm mặc hồi lâu, thanh âm đầu bên kia mới lần nữa vọng lại:

- Là người Tà Nguyệt Tam Tinh Động... Tới nơi này, có chuyện gì không?

- Nàng muốn gặp ngươi, chắc là muốn hỏi chuyện gì đó.

Nói rồi, Na Tra đánh mắt ra hiệu cho Thanh Tâm, tỏ ý nàng tiến về phía trước, Thanh Tâm lại đứng ngây ra đó, mãi mà không thấy nhúc nhích.

Na Tra áp thấp giọng nói:

- Sao thế? Chẳng phải chính ngươi muốn tới ư?

Thanh Tâm vẫn im lìm đứng đó, một tay che trước ngực, thẫn thờ chớp chớp mắt, tựa hồ đang nỗ lực bình phục tình tự trong lòng.

Cứ vậy trầm mặc hồi lâu, trong động quật lần nữa truyền ra thanh âm của Dương Thiền:

- Tìm ta, có chuyện gì không?

Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi có muốn đi ra ngoài?

Na Tra lập tức sửng sờ, vội vàng nhìn vào sâu trong động quật, lại quay mặt sang nhìn Thanh Tâm.

Có nằm mơ hắn cũng không ngờ, Thanh Tâm chạy tới đây cư nhiên là để hỏi Dương Thiền câu này.

Nhưng mà, hồi lâu, không thấy nơi sâu trong động quật đáp lời.

Lại hít một hơi thật sâu, Thanh Tâm lớn giọng kêu nói:

- Ngươi muốn đi ra ngoài không? Ta có thể giúp ngươi. Ta có thể giúp ngươi trốn khỏi nơi này.

- Đi ra? Ta có thể đi đâu?

- Đi... Đi đâu cũng được, đi bất kỳ nơi nào mà ngươi muốn.

- Ta không muốn đi đâu cả.

Thanh âm vẫn băng lãnh như cũ.

Ánh mắt Na Tra không ngừng tới lui giữa nơi phát ra quang mang màu tím và Thanh Tâm, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh hoảng.

Đây là muốn làm gì? Cướp ngục? Chuyện này mà để nhị ca biết thì gay to.

Thời này khắc này Thanh Tâm đã hoàn toàn mất đi vẻ lãnh đạm như khi ở ngoài động quật, ngược lại như là một bé gái hoảng loạn, há há mồm, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng mỗi lần lời đến bên mồm lại nuốt ngược về.

Na Tra áp thấp giọng chất vấn Thanh Tâm:

- Ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì?

Thanh Tâm nhìn đăm đăm tử quang nơi sâu trong, không thấy đáp lời.

Dương Thiền ở sâu trong động quật cũng trầm mặc, không nói tiếng nào.

Hồi lâu, không biết qua bao lâu, Thanh Tâm mới phồng lên dũng khí kêu nói:

- Hắn đã trở về, hắn đã trở về.

Không trả lời.

- Trước kia hắn bị Phật môn áp dưới Ngũ Hành sơn, áp nguyên suốt sáu trăm năm mươi năm, giờ cuối cùng đã thoát ra được.

Vẫn trầm mặc.

- Thế nên, ngươi muốn ra ngoài không?

Hỏi xong, hai mắt Thanh Tâm liền mở to, thẫn thờ nhìn vào nơi tử quang phát ra, chờ đợi câu trả lời.

Hồi lâu, trong động quật mới truyền ra tiếng đáp:

- Không muốn.

Thanh âm vẫn lạnh lùng, lại nhiều thêm một tia ba động nhỏ bé so với trước.

- Vì sao không muốn? Chẳng lẽ ngươi không muốn đoàn tụ cùng hắn?

- Có ý nghĩa gì không?

- Sao lại không ý nghĩa? Ngươi mòn mỏi chờ đợi ở Hoa Quả Sơn nhiều năm như vậy, chẳng phải là vì điều này?

- Nếu hắn nhớ ta, hắn sẽ tự tới, chứ không phải sai ngươi tới. Ta tình nguyện vĩnh viễn chờ ở đây, cũng không muốn... Cũng không muốn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn lại bỏ ta mà đi...

Dần dần, trong thanh âm xen lẫn một tia nghẹn ngào.

- Không phải hắn sai ta tới, là ta tự tới.

- Vậy ta càng không muốn đi.

Nhất thời, đối đáp sa vào cầm cự. Toàn bộ động quật chìm trong an tĩnh, chỉ thừa lại tiếng hít thở nặng nhọc của Thanh Tâm.

Na Tra khẽ thở phào một hơi, cười khổ.

Nếu Dương Thiền muốn đi ra, Thanh Tâm lại muốn cướp ngục, chuyến này, hắn thật không biết nên tự xử thế nào.

Cứ thế cầm cự hồi lâu, nơi sâu trong động quật lại truyền ra tiếng của Dương Thiền:

- Về đi, ta không đi ra đâu.

Thanh Tâm bước lên trước một bước, kêu nói:

- Sao không đi ra? Phong Linh chết rồi, hồn phi phách tán, sẽ không sống lại được nữa. Không có nàng, chẳng phải ngươi nên vui mới đúng? Không còn Phong Linh, không còn Tước Nhi, giữa hai người các ngươi đâu còn chướng ngại gì.

- Về đi.

- Ngươi...

- Về đi.

Trong động quật lại truyền ra thanh âm băng lãnh của Dương Thiền.

Thanh Tâm giương giương mồm, lại nhất thời không biết nên nói gì.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Trong ánh sáng tím mờ mờ, một giọt nước thuận theo nham bích từ từ trượt xuống, vô thanh vô tức.

Thanh Tâm ngẩn ngơ đứng đó, nhẹ giọng nói:

- Ta sẽ khiến hắn tự thân tới đón ngươi.

Nói xong, xoay người liền đi.

Na Tra lập tức kinh ngạc, vội vàng kêu với vào nơi Dương Thiền đang ở:

- Dương Thiền tỷ, ta đi trước, lần sau trở lại thăm ngươi.

Nói rồi, hắn xoay người bước nhanh đuổi theo Thanh Tâm.

- Rốt cục ngươi muốn làm gì?

Thanh Tâm lặng lẽ tăng nhanh bước chân.

- Vừa nãy ngươi muốn cướp ngục thật à? Nhị ca không dễ chọc vậy đâu!

Thanh Tâm vẫn trầm mặc, lầm lũi bước nhanh ra ngoài.

- Yêu hầu kia gây chuyện tứ xứ, so với ở bên cạnh hắn, Dương Thiền tỷ ở đây mới an toàn. Bằng không vì sao nhị ca phải giam lỏng nàng? Hơn nữa, Dương Thiền tỷ có ở cùng yêu hầu hay không đâu liên quan gì tới ngươi? Ngươi việc gì phải nhúng tay vào?

Thanh Tâm chợt dừng chân.

Na Tra cũng vội dừng bước theo, mở to tròng mắt nhìn lưng ảnh Thanh Tâm.

Hồi lâu, Thanh Tâm ngửa đầu nói:

- Có liên quan tới ta!

Nói xong, lại bước nhanh ra ngoài.

Sửng sờ nhìn theo Thanh Tâm, nhất thời, Na Tra không hiểu nổi nàng nói thế là có ý gì.