Lời này vừa ra, chúng nhân lập tức quay hướng Huyền Trang.
- Ngươi có cách?
- Có.
- Cách gì?
- Trước bình dân phẫn.
- Trước bình dân phẫn?
Hầu tử quay đầu nhìn hướng dân chúng ngoài cửa, thong thả nói:
- Như vừa nãy ngươi giảng kinh cho bọn họ? Đúng là có vẻ bọn họ cũng nghe lọt tai, nhưng mà... Nơi đây chỉ chừng mấy trăm người, trong khi cần xử lý cho nguyên một quốc gia... Ngươi chuẩn bị đi giảng kinh khắp nơi?
Huyền Trang cũng nhìn về phía dân chúng quần tình kích phẫn ngoài cửa, lắc đầu nói:
- Bần tăng, chỉ sợ cũng không cách nào thuyết phục được bọn họ. Chẳng qua, nếu có một tiền đề, thì cũng đơn giản.
- Tiền đề thế nào?
Quyển Liêm vội vàng hỏi.
Tiếng hỏi này như gầm gào mà ra, tức thì dọa sững những người khác, ai nấy đều trừng mắt nhìn hắn.
Thoáng thu thần, Quyển Liêm mong mỏi nhìn Huyền Trang, thấp giọng nói:
- Tiền đề thế nào, mong... mong Huyền Trang pháp sư chỉ giáo.
Huyền Trang vươn ra một ngón, nhàn nhạt nói:
- Lương thực. Dân dĩ thực vi thiên, nếu có thể khiến cho cuộc sống của họ tốt đẹp trở lại, như vậy tất cả vấn đề liền được giải quyết dễ dàng. Nếu không thể... Bụng ăn không no, muốn khuyên, sợ rằng, khó mà làm nổi.
Nghe vậy, Quyển Liêm hơi ngớ.
- Ngươi có lương thực không?
Hầu tử thong thả hỏi.
- Có... Chẳng qua, không nhiều.
Quyển Liêm nhíu mày, có vẻ khó xử nói:
- Mấy năm nay tuy cũng mưa thuận gió hòa, nhưng bởi chiến họa, rất nhiều đồng ruộng đều hoang phế, lương thực phú thuế thu vào cũng giảm theo từng năm. Nếu không nhờ trước kia có chút tích lũy, hiện nay sợ rằng cả quân lương đều phát không ra...
Nói xong, Quyển Liêm cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt không ngừng tới lui trên thân Thiên Bồng và hầu tử.
Khẽ đối thị cùng Thiên Bồng. Hầu tử bẻ bẻ cổ nói:
- Lương thực, để ta tìm xem.
Nói rồi chống lấy Kim Cô bổng bước ra ngoài.
- Ngươi tìm ở đâu?
Thiên Bồng vội vàng hỏi:
- Trong tay Lữ Lục Quải có lương thực?
- Tứ xứ tìm thử xem sao, Đông Hải Long cung, Thiên Đình, tìm từng nơi một. Lương thực của Lục Quải, dù có, hắn cũng còn rất nhiều nhân mã cần phải nuôi. Ta cầm đi không thích hợp. Hơn nữa, đây chính là nguyên một quốc gia.
Nói rồi, hầu tử đã “Quang” một tiếng đẩy cửa ra. Đám dân chúng vây ở ngoài cửa cả kinh, dồn dập nhường đường.
Bước tới chính giữa sân viên, hầu tử tung mình đằng không mà lên, hóa thành một đạo kim quang tan biến phía chân trời, khiến đám đông trong sân viện tử kinh thán không thôi.
Ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng hầu tử đi xa, hồi lâu, Quyển Liêm mới hoãn thần lại, xoay người chắp tay nói với Huyền Trang:
- Quyển Liêm tạ đại ân đại đức của Huyền Trang pháp sư, nếu việc này mà thành, Quyển Liêm liền không còn vướng víu. Tất sẽ kiệt tận tâm lực hộ tống pháp sư tây hành!
*****
Trong gian phòng trên Đâu Suất Cung, Thanh Tâm ôm lấy đầu gối. Thẫn thờ nhìn lên nóc nhà, lệ ngân đầy mặt.
Bình hoa bị đập nát, ghế gãy đổ, bàn lật tung, ngay cả chăn bông trên giường cũng bị xé thành mảnh vụn, bông vải vẫy tứ tung.
Dương quang buổi sớm mai xuyên qua song cửa chiếu vào, rót thành từng cột sáng trong không khí.
Nguyên cả gian phòng biến thành một mảnh lang tạ, nhìn qua hệt như vừa có người đả đấu trong này.
- Đông đông đông.
Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
Thanh Tâm khẽ cúi đầu, sụt sịt mũi.
- Là ta, Tước Nhi.
Khóe môi Thanh Tâm thoáng nhếch lên, liều mạng chớp chớp mắt, tựa hồ muốn để lệ ngân trên vành mắt sớm nhanh bốc hơi đi.
- Tước Nhi tỷ...
Vừa mở miệng, Thanh Tâm mới phát hiện thanh âm mình đã khàn đặc.
Ho khan hai tiếng, nàng mới nói tiếp:
- Tước Nhi tỷ, có chuyện gì không?
- Ta tới thăm ngươi chút thôi.
- Ngươi biết rồi?
Tước Nhi không trả lời.
Trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm đỡ lấy vách tường từ từ đứng dậy, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, ta... Ta không sao.
Tước Nhi vươn tay ra muốn gõ cửa tiếp, lại chợt ngưng lại. Cứ thế đứng đó hồi lâu, mãi lúc sau mới cười cười, nói:
- Không sao là tốt, không sao... Vậy ta đi trước.
Nói xong, nàng xoay người định rời đi.
Đúng lúc này, cửa “kẽo kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra.
Vừa sải bước ra ngoài, Thanh Tâm liền tấn tốc khép cửa lại, tựa hồ không muốn để Tước Nhi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Cúi đầu, trùng trùng hít sâu một hơi, Thanh Tâm nói:
- Ta thật không sao, ngươi... Không cần lo lắng cho ta, Thanh Tâm ta là ai,... có chút chuyện cỏn con thế này….
Nói rồi, Thanh Tâm ngẩng đầu lên, gượng cười với Tước Nhi.
Ý cười ấm áp tựa như dương quang, phảng phất trước kia, không có gì bất thường.
Hết thảy âm mai tựa hồ đều tan biến trong ý cười kia. Thoáng chốc, Tước Nhi tưởng rằng Thanh Tâm đã không còn phiền lòng , thẳng đến khi nhìn thấy vài sợi tóc bù xù vương trên trán Thanh Tâm.
- Không sao là tốt, không sao thì ta... Đi trước, ngươi cứ nghỉ ngơi.
- Tước Nhi tỷ!
Vừa kêu, Tước Nhi liền dừng chân, quay đầu trông hướng Thanh Tâm.
- Tước Nhi tỷ, nếu đã tới... Nếu có rãnh, bồi Thanh Tâm đi dạo một lúc, được không?
Thanh Tâm cúi đầu, dè dặt nhìn Tước Nhi.
Hai cô gái lặng lẽ nhìn nhau, đây đó đều cười tươi như bình thường, có điều, ý cười trên mặt đây đó nhìn qua đều có vẻ cứng ngắc.
Hồi lâu, Tước Nhi khẽ gật đầu.
Sáng sớm, Đâu Suất cung tắm gội trong dương quang có được cảm giác thanh sảng vô cùng.
Cây cối tốt tươi, các loại kỳ hoa dị thảo trồng đầy hai bên lối mòn khe khẽ đong đưa trong gió nhẹ, thỉnh thoảng có thể thấy được mấy con hồ điệp bay múa vui đùa giữa không trung.
Mấy đạo đồng nơi xa chính đang tranh luận không ngừng về quy hoạch mới cho vườn hoa, trong không khí tràn ngận thanh hương dịu nhẹ của hoa cỏ đặc hữu chốn này.
Trên lối mòn quanh co, hai người sóng vai mà đi.
Các nàng đi rất chậm rất chậm, một đường trầm mặc, không ai mở miệng trước, tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì.
Dương quang ấm áp xuyên qua tầng lá vẩy tới trên người, để lại từng điểm loang lổ.
Dần dần, Thanh Tâm tụt lại phía sau.
- Thanh Tâm.
- Hả?
- Ngươi... Có điều gì muốn hỏi ư?
- Không... Không có. Ta là muốn cùng ngươi nói tiếng... Xin lỗi.
- Xin lỗi?
- Ừ, xin lỗi.
Tước Nhi khẽ cười cười, ngẩng đầu nhìn lên tán lá. Hít một hơi thật sâu.
- Không có gì. Ta đã quen rồi. Hơn nữa... Những...kia vốn không phải là ta.
- Vẫn... Vẫn phải nói tiếng “xin lỗi”.
- Ngươi không định đi gặp hắn?
Thanh Tâm khẽ lắc đầu.
Nàng cúi đầu. Hai cánh tay giao thác trước người, nắm tay không ngừng xoa vuốt vào nhau.
- Thực sự, không muốn đi gặp? Chỉ cần ngươi nhìn thấy hắn, nói rõ với hắn, ngươi sẽ nhận được hết thảy mà ngươi mong đợi bấy lâu.
- Nhưng ta lấy thân phận gì để nói?
Tước Nhi nghiêng mặt qua, liếc nhìn nàng.
Thanh Tâm khẽ cười.
Dưới ánh mặt trời, vành mắt có từng điểm óng ánh dập dờn, khiến người nhịn không được xót lòng.
- Thanh Tâm chỉ là sư muội của hắn. Trừ cái đó ra không còn liên quan nào khác, ta cảm thấy, không cần phải nói. Phong Linh không muốn nói, là bởi Phong Linh không muốn cưỡng ép hắn làm điều hắn không muốn. Tước Nhi... Tước Nhi cũng không muốn. Kỳ thực...
Trông hướng Tước Nhi, Thanh Tâm cười nói:
- Kỳ thực hiện tại rất tốt, không phải sao?
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
- Đương nhiên là thật.
Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, gượng cười, rảo bước nhanh hơn, vãn lấy tay Tước Nhi nói:
- Ta nói... Đương nhiên là thật.
- Ta nghe bảo ngươi tới Hoa Sơn một chuyến, gặp Dương Thiền.
Sát na ấy, nhịp bước Thanh Tâm chợt khựng lại.
Hồi lâu, Thanh Tâm mới khẽ bật cười. Nói:
- Lý Tĩnh, Lý Tĩnh nói sợ hắn lại gây chuyện. Ta chỉ... Chỉ muốn tới Hoa Sơn thăm dò thực hư của hắn thôi.
Tước Nhi không tiếp lời, mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Ta chỉ... Chỉ muốn chuyện này được kết thúc thôi. Nhỡ ... Nhỡ hắn tây hành thành công, Huyền Trang chứng được đạo, đến lúc đó... Đến lúc đó hắn liệu có tra ra ta? Khi ấy liền phiền hà, bởi thế... Bởi thế ta mới...
Tước Nhi vẫn không tiếp lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
- Kỳ thực, ta đã buông xuống rồi, những thứ kia đều là ký ức tiền thế, đâu liên can tới ta? Vốn là chuyện không liên quan, hắn là hắn ta là ta... Ngươi nói đúng không? Người hắn để ý là Dương Thiền, như quả... Ta nói là như quả, có lẽ...
Lời đến chỗ này chợt nghẹn lại, Thanh Tâm không thốt lên được nữa.
Nàng buông tay đang vãn tay Tước Nhi ra, dừng chân lại.
Tựa hồ vì khắc ý tránh ra ánh mắt Tước Nhi, nàng cúi đầu, dùng tay che môi.
Tước Nhi quay đầu lại lẳng lặng nhìn nàng.
Hồi lâu, Thanh Tâm thấp giọng nói:
- Tước Nhi tỷ, ta... Ta hơi không thoải mái, muốn về trước.
Không đợi Tước Nhi hồi đáp, nàng đã quay đầu, một tay che môi, bước nhanh đi ngược trở về, nhịp bước càng lúc càng nhanh, dần dần biến thành chạy chậm, tan biến ở đầu bên kia lối mòn.
*****
Đông Hải Long cung.
Ngao Thính Tâm vội vã bước vào đại điện, trông thấy hầu tử đứng ở chính giữa đại điện liền vội cúi đầu khom lưng hành lễ.
- Ngao Thính Tâm, tham kiến Đại Thánh gia.
Hầu tử quay đầu nhìn nàng một cái, khoát khoát tay nói:
- Đứng lên đi, tìm ngươi có chút việc cần nhờ.
- Tạ Đại Thánh gia.
Thính Tâm lại khom lưng một cái rồi mới đứng thẳng dậy, nói:
- Không biết Đại Thánh gia có gì phân phó?
- Ngươi có... Lương thực không?
Hầu tử vươn tay ra dấu nói.
- Lương thực?
Thính Tâm thoáng sửng sờ, nói:
- Đại Thánh gia muốn bao nhiêu lương thực?
- Rất nhiều, cần đủ cho Ô Kê quốc ăn trong một năm.
- Ô Kê quốc... Có bao nhiêu người?
- Khoảng chừng hai trăm vạn.
Hầu tử nghĩ cũng không nghĩ, thuận miệng đáp nói.
- Hai trăm vạn người?
Nghe được lời này, Ngao Thính Tâm không khỏi yên lặng, mãi hồi lâu, nàng lại khom lưng hành lễ, nhẹ giọng nói:
- Đại Thánh gia, Long cung phú giáp thiên hạ, nhưng lương thực... Đó là thứ trên mặt đất, Long cung thật sự không có. Nếu số lượng không nhiều, Thính Tâm có thể sai người cầm chút vàng bạc tới phàm trần thu mua. Nhưng mà lương thực cho hai trăm vạn người ăn trong một năm... Không phải không thể mua được, chỉ là nếu mua như vậy, sợ rằng sẽ có rất nhiều nơi mất mùa.
Hầu tử sờ cằm trầm tư một lúc, chợt nói:
- Vậy ngươi cho ta một ý tưởng xem, đến đâu mới có thể kiếm được chừng đó lương thực?
- Đại Thánh gia nếu là không vội, Thính Tâm có thể thỉnh chỉ lên Thiên Đình, ban cho năm sau mưa thuận gió hòa. Đến lúc đó các nơi dưới phàm trần lương thực đầy kho, Thính Tâm liền phái người len lén thu mua. Như thế, vừa có thể mua được lương thực, lại không đến nỗi dẫn phát cơ hoang.
- Không được, không thể đợi một năm, ta muốn ngay bây giờ.
- Muốn ngay bây giờ, chuyện này e là phải đăng báo Thiên Đình, để bệ hạ hạ chỉ can dự, mới có thể giải quyết.
Thính Tâm nhẹ giọng nói.
*****
Đâu Suất Cung.
Thanh Tâm chính đang dạo bước vô mục đích trên lối mòn, tâm tình dần dần bình phục lại, từ trong tay áo lấy ra ngọc giản, áp đến bờ môi.
Đầu bên kia ngọc giản lập tức truyền đến thanh âm của Na Tra:
- Hầu tử lại tới tìm phiền hà, cha ta nói gọi ngươi nhanh nhanh qua đây.