Đại Bát Hầu

Chương 611: Điều kiện kỳ quái



Thanh Tâm hơi ngớ.

- Ngươi nhanh nhanh qua đây, đừng mài mài quẹt quẹt gì cả. Đông Hải Long cung nói hắn sắp lên đến nơi rồi, ngươi mà không tới, đến lúc đó... Hỏng bét! Hắn đã tới ngoài Nam Thiên môn...

Lúc nghe được câu này, tâm tạng Thanh Tâm lộp bộp một tiếng, tròng mắt trợn tròn, hệt như một bé gái đang khiếp đảm.

Thanh Tâm run run hỏi:

- Hắn... Hắn tới làm gì?

- Ta cũng không biết, tóm lại ngươi nhanh nhanh qua đây! Ta... Mẹ nó, ta phải đi hỗ trợ. Nhanh chút! Xin nhờ, mọi người ở đây đều chờ ngươi cứu mạng!

Đầu bên kia ngọc giản, thanh âm của Na Tra đã ngừng lại.

Thanh Tâm ngẩn ngơ đứng đó, tay nắm lấy ngọc giản, do dự, nhịp thở có phần lăng loạn.

- Ta... Phải đi gặp hắn?

Nàng ôm lấy ngực, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng bình phục hô hấp, không ngừng mặc niệm:

- Trấn định, trấn định, hắn không biết, hắn không biết gì cả... Đúng, đúng, hắn không biết gì hết...

Hồi lâu, nàng mới dần khôi phục lại được. Hít một hơi thật sâu, đằng không mà lên, bay vút về hướng Nam Thiên môn.

*****

Trên bình địa rộng lớn vô biên ngoài Nam Thiên môn, hầu tử chống lấy Kim Cô bổng đứng đối mặt với cửa lớn đóng chặt, móc móc lỗ tai, chờ đợi, vẻ mặt có vẻ không thoải mái.

Trên thành lâu bên trong Nam Thiên môn, một đại đội thiên tướng đang căng thẳng tụ lại với nhau, mắt mở to nhìn ra ngoài.

Hai bên cứ thế cầm cự.

Hồi lâu, Thanh Tâm mới tất tả chạy tới. Vừa bước lên thành lâu, lập tức, chúng nhân đều quay đầu nhìn lại. Thanh Tâm ngơ ngác nhìn bọn họ.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Na Tra “hưu” một tiếng, từ trong đám người chui ra, cũng không nhiều lời, kéo tay Thanh Tâm bước ra ngoài.

- Sao giờ ngươi mới tới? May mà hầu tử chưa gây sự!

- Đợi... Đợi một chút...

- Còn đợi chờ gì nữa? Lửa thiêu tới chân mày rồi!

- Không phải... Ta... Ta phải hỏi rõ ràng...

- Hắn là sư huynh ngươi. Còn có thể ăn tươi nuốt sống ngươi chắc. Nếu là chúng ta thì còn nghe được!

Bị Na Tra một đường lôi đi, rất nhanh hai người đã xuống bậc thềm, chạy tới thông đạo Nam Thiên môn.

Lý Tĩnh đang nôn nóng chờ đợi. Vừa thấy Thanh Tâm đi đến, lập tức bước lên nghênh tiếp, từ trong tay áo lấy ra một cuộn lụa vàng nhét vào tay Thanh Tâm. Thấp giọng nói:

- Đây là ý chỉ bệ hạ vừa ban, phong ngươi làm ngự sử, chưởng quản hết thảy sự vụ có liên quan tới hầu tử. Bây giờ tình thế khẩn cấp, ngươi ra đó trước, lúc nào rảnh đọc cũng được.

Thanh Tâm vẻ mặt mờ mịt nhìn cuộn lụa vàng trong tay:

- Thiên Đình, Thiên Đình có cái chức ngự sử này ư?

Lý Tĩnh thoáng sửng sốt, thấp giọng nói:

- Trước kia không có. Chẳng qua sau này sẽ có. Bây giờ hầu tử đang ngay ngoài cửa, đã đứng đợi một lúc rồi, nếu còn không đi ra e là sẽ xảy ra chuyện. Ngươi nhớ kỹ, ý bệ hạ là, bất luận thế nào. Nhất định phải cố cập tới thể diện Thiên Đình, đồng thời, cũng không nên để hầu tử muốn gì cũng được, bằng không sợ rằng ngày sau sẽ càng lúc càng quá phận.

Nói xong, Lý Tĩnh quay đầu khoát khoát tay, ra hiệu thiên binh mở ra Nam Thiên môn.

- Chờ một chút!

Không đợi thiên binh kia kịp nhấc chân, Thanh Tâm đã nắm chặt lấy cổ tay Lý Tĩnh.

Lập tức, Na Tra, Lý Tĩnh, thậm chí thiên binh đang muốn bước tới chỗ bánh răng chuẩn bị mở cửa đều ngơ ngác. Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nàng.

Ánh mắt Thanh Tâm không ngừng lấp lánh, nhìn qua có vẻ hoảng loạn, giương giương mồm, mà nửa ngày không nói được lời nào.

- Sao vậy?

Na Tra nhíu mày hỏi.

- Ta... Ta còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, hay là lần này các ngươi tự xử lý trước xem sao?

- Cái này thì cần gì chuẩn bị?

- Ta...

- Được rồi, nhanh lên! Còn tiếp tục chờ là hắn nổi điên mất!

Na Tra xoay người chuyển tới sau lưng Thanh Tâm, mặc Thanh Tâm vùng vằng thế nào đều vô dụng, hai tay vươn ra đẩy nàng về hướng cửa lớn. Thiên binh kia cũng tấn tốc đi tới trước bánh răng, hai tay nắm chặt tay vịn, gắt đầu gắng sức quay vòng.

Tiếng xích sắt lôi kéo leng keng, bánh răng chuyển động ầm ầm. Trong tiếng ma sát chói tai của ổ trục, Nam Thiên môn từ từ mở ra một kẽ hở.

Ánh sáng chói lòa ngoài cửa thuận theo khe hở bắn vào, thập phần gai mắt.

Thanh Tâm nhịn không được dùng tay che mắt lại.

Không đợi Thanh Tâm kịp phản ứng, Lý Tĩnh đã sáp lại bên người Thanh Tâm, thấp giọng dặn dò nói:

- Nhớ kỹ lời ta nói vừa nãy, ngàn vạn đừng để xảy ra bất trắc. Ra cửa này rồi, vạn sự do chính ngươi quyết định.

- Ngươi không cùng ta đi ra?

- Hả?

Nhất thời, Lý Tĩnh và Thanh Tâm ngơ ngác nhìn nhau.

Thanh Tâm kinh hoảng nói:

- Ta... Ta không hiểu quy chế Thiên Đình, ngươi nhất định phải có mắt, bằng không ta biết làm thế nào?

Trong tiếng nổ vang, Nam Thiên môn đã mở ra khoảng trống chừng bàn tay. Cường quang chiếu rọi lên người Thanh Tâm, phủ một tầng sáng vàng lên đường nét trên thân nàng.

Thời gian cấp bách, Lý Tĩnh hết cách đành phải trùng trùng gật đầu nói:

- Na Tra, ngươi cũng theo ra.

- Ta? Sao ta phải đi?

Lý Tĩnh lập tức trừng hắn một cái, giờ Na Tra mới ngoan ngoãn cúi đầu.

Tiếng vang chói tai cuối cùng cũng đã ngừng lại.

Cuồng phong giữa cao không thốc vào, mây mù ngoài cửa như thủy triều đập mặt mà đến.

Ba người sóng vai đứng trước cửa lớn, nhưng không ai nhấc chân ra trước.

Lý Tĩnh và Na Tra đều nhíu mày nhìn Thanh Tâm, Thanh Tâm đặt tay trước ngực hoảng loạn đứng đó, ánh mắt tới lui trên thân hai người.

Nhất thời cả ba đều cứng lại.

Tùy theo mây mù dần tản ra, nơi xa đã hiển hiện thân ảnh lớn chừng móng tay của hầu tử.

Hắn đang chống lấy Kim Cô bổng, nghiêng đầu nhìn hướng ba người.

Lý Tĩnh liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thanh Tâm, để nàng bước ra ngoài, nhưng mãi mà không thấy Thanh Tâm nhấc chân lên.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Lý Tĩnh đầu đầy mồ hôi, Na Tra siết chặt Hỏa Tiêm Thương trong tay.

- Các ngươi định đứng ở đó tới khi nào?

Nơi xa truyền đến tiếng quát bất mãn của hầu tử.

Lý Tĩnh cắn răng ép thấp giọng gầm nói:

- Đi a, ngươi còn đứng đây làm gì?

- Hay là... lần sau hẵng để ta tới?

Thanh Tâm thoáng rụt ra sau, mắt thấy sắp xoay người chạy trốn.

Na Tra vội kéo nàng lại.

- Ngươi không thể đi! Chuyện đã đáp ứng, đến giờ phút này lại đánh trống lui đường?

Cứ thế mài quẹt hồi lâu, hầu tử sắp mất hết kiên nhẫn. Một lúc sau. Ba người rốt cục cũng bắt đầu tiến ra ngoài, không phải theo kế hoạch lúc trước là do Thanh Tâm dẫn đầu, mà biến thành Lý Tĩnh đi ở trước nhất, Thanh Tâm theo sau, cuối cùng đến lượt Na Tra.

Đôi phụ tử này cứ vậy một trước một sau áp lên, đưa Thanh Tâm tiến hướng hầu tử.

Trên đường, Thanh Tâm cúi đầu, đi đi ngừng ngừng, thỉnh thoảng khe khẽ ngước trông hầu tử, trong mắt tràn đầy thấp thỏm.

Hầu tử ngáp dài một cái, từ xa xa nhìn nàng, mặt không biểu tình, trong lòng lại âm thầm suy xét:

- Cái cô sư muội này, liệu có phải đang chuẩn bị phiền toái gì cho mình không?.

Mãi lúc sau ba người mới đi tới trước mặt hầu tử. Hầu tử sớm đã ngồi xếp bằng xuống, Kim Cô bổng đặt dựa trên bả vai.

Lý Tĩnh khom người chắp tay bước lên trước, nhẹ giọng nói:

- Phiền Đại Thánh gia chờ lâu. Lý Tĩnh tội nên vạn chết.

- Ngươi cũng biết ta chờ đã lâu?

Hầu tử lười nhác nhìn Lý Tĩnh, sắc mặt có vẻ khó coi.

Lý Tĩnh chỉ biết cười khan, lại khom lưng hành lễ.

Ngay sau đó, hắn nghiêng người giới thiệu nói:

- Vị này là ngự sử, đại diện cho bệ hạ, có lẽ... Đại Thánh gia cũng quen.

- Quen, tất nhiên là quen.

Hầu tử nhướng mắt nhìn Thanh Tâm thong thả thán nói:

- Tiểu sư muội mà, sao ta có thể không quen? Nói đi. Các ngươi dẫn nàng tới là có ý gì?

Lý Tĩnh lại cười khan, nhẹ giọng nói:

- Thanh Tâm ngự sử là tiên gia mới được tấn thăng của Thiên Đình. Chuyên môn đại diện bệ hạ xử lý sự vụ ngoại giao... Sau này nếu Đại Thánh gia có chuyện gì cần Thiên Đình giúp đỡ, có thể tìm nàng.

Thanh Tâm phồng lên dũng khí đang muốn mở miệng, lại thấy hầu tử quay mặt hướng Lý Tĩnh, nói:

- Đừng giở ba trò vặt vãnh này? Tìm một tiểu cô nương tới gánh vác? Thiên Đình các ngươi hay thật đấy?

- Đây là ý chỉ của bệ hạ.

- Được rồi được rồi!

Hầu tử khoát khoát tay nói:

- Ai tới quản cũng không sao, cứ làm xong việc cho ta là được.

Nghe được câu này, Lý Tĩnh mới hơi an tâm.

Lời thì nói vậy. Nhưng mặt hầu tử vẫn cứ trông hướng Lý Tĩnh, từ đầu đến cuối đều không nhìn Thanh Tâm lấy một lần. Hoàn toàn coi như nàng không tồn tại.

Thanh Tâm có vẻ không vui, chẳng qua cũng chỉ mím môi, lặng lẽ đứng đó, tịnh chưa hề phát tác.

Hầu tử gãi gãi mặt nói với Lý Tĩnh:

- Lần này ta tới đúng là có chuyện muốn nhờ, ta cần lương thực. Lương thực đủ cho hai trăm vạn người ăn trong một năm. Cần ngay bây giờ, sự tình khá là cấp bách.

- Hai trăm vạn người...

Lý Tĩnh lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt khẽ nghiêng hướng Thanh Tâm, nói:

- Cái này... Nhất thời sợ là Thiên Đình cũng không cầm ra được nhiều lương thực như vậy.

Hầu tử dùng Kim Cô bổng nhè nhẹ gõ lên vai Lý Tĩnh, cười nói:

- Cầm ra được hay không, đó là vấn đề của các ngươi. Nếu lương thực không đủ, các ngươi phải dùng Bàn Đào thay thế, ta sẽ mở mắt nhắm mắt mở cho qua, toám lại, gom đủ lương thực cho ta.

Ánh mắt Lý Tĩnh dè dặt tới lui trên thân hầu tử và Thanh Tâm, tựa hồ đang chờ đợi Thanh Tâm giúp hắn giải vây. Nhưng mà, hồi lâu, mãi vẫn không thấy Thanh Tâm mở miệng.

Hết cách, Lý Tĩnh đành ho khan hai tiếng, nói:

- Thanh Tâm ngự sử, Đại Thánh gia nói cần lương thực, ngài... Có ý kiến gì không?

Đến đây, hầu tử mới nghiêng mắt nhìn sang Thanh Tâm, thần tình khá là cân nhắc.

Thanh Tâm nhíu mày nói:

- Muốn lương thực, cấp là được.

- Hả?

Lời này vừa ra, Na Tra cùng Lý Tĩnh đều cả kinh.

Không lẽ lại mời tới nội ứng?

Hầu tử lập tức bật cười, đang muốn mở miệng tán dương, không ngờ Thanh Tâm chợt ngẩng đầu lên, bỏ thêm một câu:

- Chẳng qua có một điều kiện.

Nghe được lời này, Lý Tĩnh và Na Tra rốt cục thở phào một hơi. Hầu tử lại cười, nụ cười không hoài ý tốt.

Hắn muốn Thiên Đình làm điều gì, từ lúc nào thì đến lượt Thiên Đình ra giá trả giá? Đây là muốn tìm đánh ư?

Không đợi hầu tử mở miệng, chỉ nghe Thanh Tâm sảng giọng nói:

- Muốn lương thực cũng được, Thanh Tâm đáp ứng ngươi, muốn bao nhiêu đều cho. Dù Ngọc đế không làm nổi, ta cũng có cách để làm cho ngươi. Nhưng mà phải có điều kiện.

Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng từ từ đứng dậy, thong thả nói:

- Điều kiện gì?

- Ngươi tới Hoa Sơn cứu ra tam thánh mẫu Dương Thiền, còn nữa, không được tiếp tục tây hành, ngoan ngoãn về lại Hoa Quả Sơn thành thân. Điều kiện như thế, có được không?