Lúc nói ra điều kiện này, thần tình trên mặt Thanh Tâm có vẻ rất là nghiêm túc.
Nhưng kẻ bàng thính lại có cảm thụ hoàn toàn khác.
Na Tra, Lý Tĩnh thoáng hiện kinh ngạc. Về phần hầu tử, lông mày đã sớm súc thành hình chữ bát.
Bốn người đứng trên quảng trường trống trải, cứ thế im lìm, không gian như chợt cứng lại.
Hồi lâu, hầu tử nhe răng, cười khanh khách nhìn Thanh Tâm, cười đến nỗi sắc mặt Lý Tĩnh tức thì đen thui, cười đến nỗi Na Tra ở bên có phần nhìn mà bất nhẫn, quay mặt đi chỗ khác làm như không thấy...
- Ta nói này sư muội, ngươi nói vậy là có ý gì? Lão đầu tử còn quản không được ta, ngươi làm sư muội lấy tư cách gì để quản ta?
Quay mặt sang, hầu tử thong thả nói:
- Lý Tĩnh.
- Có Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh lúng túng đáp lời.
- Đi về nói cho Ngọc đế… cái tên ngự sử… mà các ngươi phái tới này... ta rất không hài lòng, để hắn nhìn mà làm. Nghe rõ chưa?
Lý Tĩnh đành chịu nhìn Thanh Tâm một cái, chắp tay nói:
- Nghe rõ.
- Ngươi!
Thanh Tâm nộ mục trừng hướng Lý Tĩnh, thần tình hoảng hốt, quay sang trông hướng hầu tử, quật cường nói:
- Nếu ngươi không đáp ứng điều kiện của ta, ngươi đừng mơ lấy được lương thực!
- Vậy ư?
Lập tức ý cười trên mặt càng thịnh, chỉ vào Thanh Tâm nói:
- Lý Tĩnh, vừa nãy ngươi nói nàng là đại diện của Ngọc đế, lời nàng nói cũng là ý của Ngọc đế lão nhi?
Lý Tĩnh một mặt nháy mắt ra hiệu Thanh Tâm đừng nói gì thêm, một mặt chắp tay nói với hầu tử:
- Đại Thánh gia, ngự sử chỉ phụ trách giao tiếp, tịnh không có quyền quyết định tuyệt đối. Việc này, sợ rằng phải bẩm báo bệ hạ rồi mới có thể định đoạt.
Nghe vậy. Mặt Thanh Tâm tức thì trướng đến đỏ bừng.
Hầu tử cười hì hì đi tới trước mặt, vươn tay khẽ vuốt lên gò má nàng.
Thanh Tâm cả kinh. Trên mặt nhiều thêm một tia phấn hồng, lại cứ lẳng lặng đứng đó, tịnh không hề có động tác tránh né nào.
Loại cảm giác ấy, hệt như tâm lý nàng không hề bài xích hầu tử, thậm chí tưởng chừng như sớm đã quen với hành động kia.
- Ngươi còn quá non, về đi, hỏi hỏi hai vị sư phó của ngươi, xem loại chuyện này nên xử lý thế nào. Ta nghĩ, ngay cả bọn họ đều chưa hẳn dám nói với ta những lời như vậy. Ta đúng là đệ tử Tà Nguyệt Tam Tinh Động, chí ít là đã từng, đây là sự thực không thể chối cãi. Tu Bồ Đề tới, chỉ cần hắn chịu nhận, ta không thiếu được phải hành lễ sư đồ với hắn. Đối với các sư huynh, ta cũng rất kính trọng. Về phần sư muội ngươi... Đạo lý quá tam ba bận chắc ngươi cũng hiểu, đầu hàm sư muội, không hộ ngươi được cả đời đâu.
Mấy chữ sau cùng là hầu tử gằn ra từng lời từng lời một, hai mắt trợn trừng. Rõ ràng đã nổi giận.
Cảnh tượng kia rơi vào trong mắt Thanh Tâm, không biết vì sao. Cánh mũi chua xót, vành mắt thoáng đỏ hồng.
Nói xong, hầu tử ngẩng đầu lên, ha ha cười nói:
- Lý Tĩnh.
- Có Lý Tĩnh.
Ánh mắt Lý Tĩnh không ngừng liếc tới trên người Thanh Tâm, vội khom lưng chắp tay nói:
- Đại Thánh gia có gì phân phó.
- Đừng đứng ì ra mãi thế, ta cần lương thực, rất gấp. Chắc ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ.
- Nếu thế, vậy Lý Tĩnh xin cáo lui trước.
Lặng lẽ hành lễ, Lý Tĩnh rụt ra sau mấy bước, xoay người liền đi.
Na Tra vội vàng bước theo.
Đợi hai người bước cách ba trượng, vừa quay đầu, chợt phát hiện Thanh Tâm không đi theo, mà vẫn thẫn thờ đứng đó, cắn răng, nhìn đăm đăm hầu tử.
Đương sơ Lý Tĩnh muốn mời Thanh Tâm tới phụ trách giao thiệp với hầu tử, tốt xấu gì cũng là sư muội, hẳn sẽ cấp chút tình mọn mới đúng. Rất hiển nhiên, hắn đã đoán đúng tâm tư hầu tử.
Vừa nãy nếu như đổi thành người khác nói những lời kia với hầu tử, e rằng sớm đã đầu thân dị xứ.
Đáng tiếc hắn đoán đúng tâm tư hầu tử, lại đoán sai tâm tư Thanh Tâm.
Để hầu tử đi cứu Dương Thiền, sau đó về Hoa Quả Sơn thành thân, không tiếp tục tây hành, cái này... Cái này là điều kiện quỷ quái gì? Hoang đường!
Nếu quyết định kia của hầu tử có thể thay đổi bằng chút lương thực, Thiên Đình còn cần sợ hắn như vậy ư?
Chuyện tới nước này, Lý Tĩnh cũng không muốn đi truy cứu nguyên nhân, trách thì chỉ trách đương sơ mình quá qua loa, dồn hết sự chú ý lên người hầu tử, lại hoàn toàn không điều tra gì về Thanh Tâm, đến nỗi náo thành chuyện cười như hiện tại.
Thở dài một hơi ngao ngán, Lý Tĩnh quay đầu rảo bước đi tới Nam Thiên môn.
Nháy mắt, ngoài quảng trường trống trải chỉ thừa lại hầu tử và Thanh Tâm.
Thanh Tâm mím môi, nhìn hầu tử, tâm tạng nhảy động liên hồi, hai tay ứa đầy mồ hôi, đầu óc tràn ngập từng phiến đoạn trí nhớ của ba đời, tình tự trong lòng càng là ngũ vị tạp trần.
Loại cảm giác ấy, so với lúc Lý Tĩnh còn đứng ở đây tựa hồ càng thêm cường liệt. Sợ, lại không nỡ rời đi, chỉ đành ngẩn ngơ đứng đó.
Thậm chí nàng không hiểu nổi, rốt cục vừa nãy mình nghĩ gì mới nói những lời kia. Chỉ cảm thấy trước ngực như bị một khối cự thạch đè lên, thở không ra hơi.
Hầu tử chống Kim Cô bổng cúi đầu xỉa móng tay, thong thả nói:
- Ngươi còn đứng đó làm gì, còn chưa cút?
Bỗng đột nhiên, trong đầu Thanh Tâm đột nhiên chớp qua cảnh hầu tử trở về từ Địa phủ, lật bàn với Phong Linh, cánh mũi chua xót, nước mắt không kìm nổi trào ra.
Cảnh này khiến hầu tử nhìn mà ngây dại, tay cứng lại giữa trời, ngao ngán thán nói:
- Ngươi không sao chứ, tự dưng lại khóc? Rốt cục thì hai gia hỏa kia yêu chiều ngươi đến mức nào? Mới bị mắng chút đã chịu không được? Trong Nam Thiên môn không biết có bao nhiêu người đang nhìn, ngươi khóc thế, sẽ càng mất mặt.
Lúc này, đám tướng lĩnh trong Nam Thiên môn chính đang rướn cổ nhìn ra ngoài này.
- Nàng... Hình như đang khóc. Hai người kia nói gì? Ngươi nghe được bọn họ nói gì không?
- Không thấy à, xa như vậy sao mà nghe được, phải đọc khẩu hình.
Vừa nói, đám tướng lĩnh đều mở to hai mắt mà nhìn. Na Tra cũng từ trong đám người nhô đầu ra.
Hồi lâu, Thanh Tâm khẽ cúi đầu, vươn tay lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu nói:
- Ta không sao, bụi bay vào mắt thôi... Ta biết lời ta nói vừa nãy rất ngu, nhưng ta rất nghiêm túc, đó cũng điều tốt nhất mà hiện tại ngươi nên làm.
- Chẳng lẽ vừa nãy ta nói giống như đang đùa ư?
- Ta thật không hiểu, vì sao ngươi phải tây hành, tây hành thì có ích lợi gì?
- Đó là chuyện của chính ta. Không cần giải thích cho ngươi.
Hầu tử hờ hững vươn tay móc móc lỗ tai.
- Thành thật đi đón Dương Thiền. Ngoan ngoãn về lại Hoa Quả Sơn. An phận qua ngày, không được ư? Ngươi còn muốn Dương Thiền chờ ở Hoa Sơn bao lâu?
- Đó cũng là chuyện của riêng ta.
Hầu tử hờ hững vươn tay gãi gãi mặt.
- Phật tổ sẽ không tiếp tục ra tay với ngươi, hắn tu Phật phá, chỉ cần ngươi an phận giữ mình, hắn không có lý do ra tay với ngươi.
- Hắc, ta nói lại lần nữa, chuyện của ta, không đến lượt ngươi xen vào.
Hầu tử hờ hững chống tay lên Kim Cô bổng.
- Rốt cục ngươi có đang nghe ta nói không?
Hầu tử mặt không biểu tình cúi nhìn Thanh Tâm. Thong thả nói:
- Rất rõ ràng, không hề. Nếu không nể mặt lão đầu tử, với loại phiền phức như ngươi, vừa nãy sớm đã bị ta một côn khua chết. Khuyên ngươi nên biết điều một chút.
Nhất thời, trường diện chợt cứng lại.
Nơi xa, Na Tra rướn cổ mà nhìn, đáng tiếc Thanh Tâm đưa lưng về phía này, hắn chỉ đọc được hầu tử đang nói gì, nhưng càng đọc càng hồ đồ.
- Ta nói lại một lần sau cùng, sau này sẽ không nhắc lại nữa.
- Nói đi.
- Nếu ngươi muốn đi tìm Phật tổ báo thù, căn bản không có tất yếu phải làm thế. Trừ một mình Phong Linh ra, tất cả những người đã chết đi đều vẫn còn tồn tại giữa thiên địa. Ngươi hẳn nên trân tích những gì còn lại, chứ không phải đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận, khi ấy thì đã muộn.
- Cái đó không cần ngươi dạy ta. Dù sao món nợ giữa ta và Như Lai nhất định phải thanh toán sòng phẳng, lui một vạn bước mà nói, dù ta không tìm thù, cũng không khả năng mặc hắn ở đó nhìn mình chằm chằm, chờ đợi lúc nào ta đạp sai một bước liền áp về dưới núi.
- Nhưng mà...
- Chẳng phải ngươi nói đây là câu sau cùng? Có tín dụng chút được không?
Hầu tử mặt không biểu tình nói.
Hai người bốn mắt giao nhau.
Hai hàng chân mày hầu tử khẽ nhíu lại, vẻ mặt phiền chán.
Hai mày Thanh Tâm thoáng giãn ra, trong vành mắt phát hồng mang theo tí ti hoảng loạn.
Hồi lâu, cuối cùng Thanh Tâm ngơ ngác gật đầu.
Hầu tử khép mắt lại, tay chống Kim Cô bổng, thân mình lắc lư thì thào nói:
- Trừ Phong Linh... Hừ, hay cho cái câu trừ... Chỉ riêng chuyện của nàng, đời này ta đã không khả năng cứ vậy mà quên đi. Dù không giết được Như Lai, ta cũng phải vĩnh thế tù cấm hắn, không chết không thôi. Ngươi phải tự biết rõ ràng một chút? Chuyện này, đừng nói là ngươi, ngay cả lão đầu tử tự thân tới tìm đều vô dụng. Đương sơ ta rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động, chính là bởi hắn che giấu ta chuyện của Tước Nhi, khiến ta phỏng đoán hắn có rắp tâm khác.
Cứ thế đứng đợi hồi lâu, hầu tử phát hiện Thanh Tâm vẫn chưa đi, khẽ mở mắt hỏi:
- Còn không đi?
Vừa hỏi, hầu tử lại nhăn mày.
Hắn nhìn thấy Thanh Tâm một bên lau nước mắt, một bên cười.
Cảnh này khiến hầu tử nhìn mà sửng sốt.
Gia hỏa này có bệnh chắc? Vừa nãy tự dưng bật khóc, bây giờ lại tự dưng bật cười? Cái này... Nghe nói quá yêu chiều chỉ sủng ra xấu tính thôi, chưa nghe ai nói quá yêu chiều đầu óc cũng sẽ có vấn đề... Chẳng lẽ hai lão kia trình độ không tầm thường?
Hầu tử lắc đầu ngao ngán, hỏi:
- Ngươi lại gì nữa đây?
- Ngươi... Vẫn chưa quên.
Thanh Tâm một bên lau nước mắt, một bên cười.
- Quên cái gì?
- Không có gì, ta... Ta đoán Phong Linh, và cả Tước Nhi nếu mà biết được, nhất định sẽ rất vui.
- Các nàng vui hay không thì can hệ gì đến ngươi?
Thanh Tâm thoáng thu thần, nhàn nhạt nói:
- Ta đi.
Hầu tử nhướng mày nhìn nàng.
Chớp chớp mắt, lúc lâu sau Thanh Tâm mới xoay người, từ từ bước về phía Nam Thiên môn.
Nhìn theo bóng lưng Thanh Tâm, hầu tử sờ cằm, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Tựa hồ hắn “nghe được” cảm giác quen thuộc nào đó.
Ngước đầu, hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ, đáng tiếc nửa ngày vẫn không nghĩ được gì. Chờ hắn nhìn lại, Thanh Tâm sớm đã tiến vào Nam Thiên môn.
Bên ngoài Nam Thiên môn chỉ thừa lại mình hắn.
*****
Bước vào Nam Thiên môn, Thanh Tâm bắt gặp Tước Nhi chính đang lẳng lặng đứng trong thông đạo chờ mình.
Lặng lẽ gật đầu, Thanh Tâm bước sát qua vai Tước Nhi.
Tước Nhi xoay người đi theo.
- Không nói với hắn ư?
- Không.
Thanh Tâm khẽ lắc đầu, cười điềm tĩnh, thán nói:
- Vừa nãy đột nhiên có một loại cảm giác, Tước Nhi và Phong Linh... Triệt để thay thế ta. Ngay cả chính ta đều không rõ ràng bản thân mình đến cùng là ai. Loạn lắm. Hai nha đầu kia... Quá xung động, làm sao có thể đưa ra điều kiện kỳ quái như thế trong trường hợp này. Thanh danh của ta coi như triệt để hủy.
Lúc nói lời này, Thanh Tâm thẫn thờ bước tới, che môi, nước mắt chảy xuôi, cười.
Đó là nụ cười không chút dấu diếm, phảng phất đóa hoa nở rộ.
Tước Nhi lặng lẽ bước đi bên cạnh nàng.
Thiên binh đứng bên hai đầu lối đi làm như vô ý liếc hướng hai người.
Hai mắt đầy lệ quang khẽ chớp chớp, Thanh Tâm sụt sịt mũi, cười nói:
- Cái thứ ái tình, thật đúng là sẽ người trở nên rất ngu, rất ngốc, đời này... ta không muốn đụng vào. Chẳng qua... Tám trăm năm, hắn vẫn một mực nhớ lấy, từ đầu tới đuôi đều không quên...
Dần dần, Tước Nhi chứng kiến nụ cười khẽ trên mặt Thanh Tâm nở rộ, mang đầy vẻ ngọt ngào, thậm chí trong lệ quang tràn đầy thần thái của hạnh phúc.