Trong tiếng nổ vang, Nam Thiên môn lần nữa được mở ra.
Mây mù phiêu đãng.
Hầu tử giương mắt nhìn lên, thấy đứng ở trong cửa vẫn là Lý Tĩnh, Na Tra, Thanh Tâm, hắn không khỏi nhíu mày.
Lý Tĩnh khe khẽ đánh mắt ra hiệu cho Thanh Tâm.
Thanh Tâm khẽ gật đầu, nhấc chân, chậm rãi bước về phía hầu tử.
Ở sau lưng, cha con Lý Tĩnh bước theo sát gót.
Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, từ đằng xa đã cười hừ nói:
- Chẳng phải ta đã nói không cần ngự sử này nữa ư? Lý thiên vương già rồi, lỗ tai không dùng được hay thế nào đây?
Lý Tĩnh lúng túng cười cười.
Một đường đi tới trước mặt hầu tử, ba người dừng chân. Lý Tĩnh và Na Tra đều khom lưng chắp tay hành lễ, chỉ riêng Thanh Tâm vẫn đứng đó, ánh mắt phiêu hốt, tay không biết nên đặt vào đâu.
Hầu tử nhìn ba người thong thả thán nói:
- Làm sao, chẳng lẽ câm hết cả rồi?
Thanh Tâm khẽ cúi đầu, ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói:
- Để ta tiếp tục làm ngự sử, đây là ý của sư phó. Nếu ngươi có ý kiến, cứ việc đi tìm sư phó.
- Ngươi cầm lão đầu tử áp ta?
Hầu tử sửng sốt, khoát khoát tay nói:
- Được, không so đo chuyện đó với ngươi, lương thực ta đâu? Còn nữa, đừng nói với ta yêu cầu gì hết. Ta tới đây, là để đòi, không phải để trả giá.
Lý Tĩnh khe khẽ gật đầu với Thanh Tâm.
Thấy thế, Thanh Tâm hít một hơi thật sâu nói:
- Lương thực sẽ có, nhưng sợ rằng không thể cấp số lượng như ngươi yêu cầu, hơn nữa phương thức cấp, cũng không thể theo cách của ngươi. Hi vọng ngươi có thể hiểu được, Thiên Đình, cũng có chỗ khó xử của Thiên Đình.
Hầu tử chậm rãi ngước đầu lên, nhìn nhìn Lý Tĩnh, lại nhìn nhìn Thanh Tâm, nói:
- Vậy các ngươi tính làm thế nào? Nói ta nghe xem.
Nghe được lời này, Thanh Tâm lại nhìn sang Lý Tĩnh, lần này Lý Tĩnh dứt khoát lùi ra sau một bước.
Hết cách. Thanh Tâm đành phải cắn răng nói tiếp:
- Ý bệ hạ là, không thể trực tiếp cấp lương thực. Làm vậy trái với đạo trị thế của Thiên Đình. Theo đạo trị thế, nếu đã là nhân họa, vậy cứ mặc nó phát triển, để làm bài học cho phàm nhân. Chẳng qua nếu ngươi đã yêu cầu, không thể không nể mặt. Cứu tế cũng được, song làm theo cách của ngươi thì không được.
Hầu tử gật gật đầu nói:
- Nói tiếp. Nói tiếp đi.
- Ý bệ hạ là. Nếu trực tiếp tứ cấp lương thực, tất sẽ khiến thế nhân có niệm tưởng không cần lao động cũng có cái ăn, tiếp đó sẽ phát sinh việc gì, khó mà nói trước. Bởi vậy, phải thông qua phương thức khác để làm dịu tai tình.
- Phương thức thế nào?
- Thả ít súc vật vào sơn lâm, thả chút tôm cá trong ao đầm, sông suối…
Hai hàng chân mày hầu tử không khỏi súc lại thành hình chữ bát:
- Ý ngươi là, Ngọc đế chuẩn bị phái mười vạn đại quân đi giúp ta làm chuyện này?
Thanh Tâm khẽ chớp mắt nói:
- Cách để làm vậy thì không thiếu. Tai tình khẳng định sẽ được hóa giải, nhưng muốn làm đến mức khiến toàn bộ người Ô Kê quốc không lo ăn uống, sợ rằng không được.
Hầu tử trầm tư thoáng chốc, đáp nói:
- Nếu đến lúc đó lương thực vẫn không đủ thì làm thế nào?
- Không đủ là khẳng định không đủ, về cơ bản, làm vậy chỉ bảo chứng không xuất hiện cơ hoang trên quy mô lớn. Hiện tại thời gian không nhiều, số ngươi cần lại là lương thực trong một năm, nếu cứ dây dưa ở đây, đi đi về về, sợ rằng dưới phàm trần đã qua cả năm rồi. Nếu ngươi còn lo lắng. Ta có thể làm nhân chất đi cùng ngươi một chuyến.
- Ngươi? Làm nhân chất?
Thanh Tâm khẽ gật đầu, có phần thấp thỏm nhìn hầu tử.
Nhất thời, bốn mắt giao thác vào nhau.
Hồi lâu, hầu tử “phốc” một tiếng, bật cười nói:
- Tạ tạ ngươi nhắc nhở, chẳng qua, thôi đi, nhân chất thì nên tìm Lý thiên vương vẫn hơn.
Nói rồi. Hầu tử đi tới bên cạnh Lý Tĩnh, một tay đáp lên vai đối phương.
Lập tức, Lý Tĩnh giật nảy mình, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hầu tử cười hì hì nói:
- Có đôi lúc ở mãi trên Thiên Đình cũng chán, hay là cùng ta xuống phàm trần một chuyến, thế nào?
- Đại... Đại Thánh gia, mạt tướng còn có yếu sự muốn...
- Yếu sự? Ý ngươi là, chuyện của ta là “nhàn sự”?
Lý Tĩnh cả kinh, vội vàng lắc đầu khoát tay nói:
- Không, không! Đại Thánh gia, mạt tướng tuyệt không ý đó! Chỉ là...
- Chỉ là không chịu nể mặt?
Nhìn Lý Tĩnh, hai mắt hầu tử từ từ híp lại thành một khe nhỏ.
Nháy mắt, tâm tạng Lý Tĩnh lộp bộp một tiếng, vội vàng lau mồ hôi, nghiêm mặt nói:
- Mạt tướng hiểu rồi, mạt tướng lập tức cùng theo Đại Thánh gia hạ phàm!
- Thế là được rồi.
Hầu tử cười hì hì vỗ vỗ lưng Lý Tĩnh, quay sang nhìn Thanh Tâm như thể thị uy, liền lôi Lý Tĩnh đi về hướng Nam Thiên môn.
Thanh Tâm thoáng súc mày, răng nghiến ken két.
Nàng thực nghĩ không thông, hầu tử này thì có gì hay ho, vì sao Tước Nhi và Phong Linh đều thích hắn? Không chỉ thích, còn tới nỗi bất chấp tất cả, đến cuối cùng mất đi tính mạng, cư nhiên vẫn không oán không hối...
Nàng thật sự rất muốn cách con khỉ này càng xa càng tốt, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp mặt, tốt nhất căn bản không có những chuyện cũ kia, khăng khăng trong đầu lại mang theo ký ức hai đời trước.
Loại cảm giác ấy ẩn núp ngay trong huyết dịch nàng, xông vào cốt tủy, chán ghét cũng tốt, bài xích cũng được, bất kể thế nào đều không thoát khỏi. Có lẽ... Đó mới là ái tình chân chính, tịnh không bởi vì hắn có chỗ nào tốt đẹp, tịnh không có lợi ích tham tạp bên trong, gần gần chỉ đơn thuần là cảm giác, lại khiến người niệm niệm không quên.
Nếu bình thường gặp phải loại chuyện này, nàng không tránh khỏi muốn cười cợt đối phương một phen. Ở trong mắt tu tiên giả, ái tình, đó căn bản là hành vi bất vụ chính nghiệp.
Nhưng giờ cả cười nàng cũng cười không ra, bởi nàng đột nhiên cảm thấy chính bản thân thân mới đáng cười. Bởi một đoạn ký ức tiền thế vốn không thuộc về mình mà đi ưa thích, thật đúng là một loại cảm giác hoang đường.
Ẩn ẩn, nàng chán ghét cả chính mình.
Đến trước cửa Nam Thiên môn, Lý Tĩnh hạ lệnh chuẩn bị, rất nhanh, những bộ đội đầu tiên có tu vị khá cao đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức xuất phát.
Nhìn chúng tướng Nam Thiên môn và hầu tử đằng không mà đi, Thanh Tâm do dự rất lâu, cuối cùng cũng đi theo.
Lúc này, ngay trong mây mù nơi xa, Tu Bồ Đề đang lẳng lặng quan sát. Hồi lâu, hắn khẽ thở dài, xoay người, rời đi.
*****
Lúc này. Cách thời điểm hầu tử rời khỏi Ô Kê quốc đã qua đi một tháng.
So với trước kia, tai tình rõ ràng đã ác hóa nhiều.
Nhưng mà, nguy cơ Quyển Liêm gặp phải sớm đã không chỉ đơn giản là tai tình ác hóa nữa rồi.
Đại lượng nạn dân chen đầy đô thành, biến nơi đây thành doanh nạn dân. Do trong thành thiếu thốn lương thực, dẫn tới đả đấu liên tiếp không ngừng, khiến cho bộ đội vốn đã oán thanh tải đạo phải mệt mỏi chạy mệnh.
Đương thời, tuy các nơi trong toàn quốc đều bạo phát khởi nghĩa trên quy mô lớn, động loạn kéo dài mấy năm đưa đến sản sinh cơ hoang. Nhưng ở đô thành mọi vấn đề nhìn qua còn nằm trong tầm khống chế. Một phần là bởi uy tín của Quyển Liêm tại nơi này rõ ràng cao hơn những nơi khác, các loại chính lệnh được thực hiện tương đối nghiêm túc. Một phần khác là bởi đô thành nằm ngay dưới mi mắt hắn, hơi có chút gió thổi cỏ động hắn liền biết ngay.
Tốt xấu gì cũng là Thái Ất kim tiên, chút chuyện này sao làm khó được hắn.
Bởi thế, tuy toàn bộ quốc gia sớm đã gần sát bên bờ sụp đổ. Nhưng tình hình ở đô thành vẫn tương đối khả quan. Tuy các loại mâu thuẫn vẫn đang không ngừng tích lũy, lại chưa đạt tới điểm giới hạn để bạo phát.
Những người này, có thể nói là lực lượng sau cùng ủng đới Quyển Liêm.
Nhưng mà, hiện tại thế cục biến rồi.
Đại lượng nạn dân tuôn vào thành, giới đấu không ngừng phát sinh, bất kỳ một cư dân đô thành nào, chỉ cần trời vừa sáng, mở cửa ra liền có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Nạn dân nằm la liệt đầy trên phố, thậm chí không thiếu những thi thể chết vất vưởng chẳng ai ngó ngàng.
Tùy theo nạn dân dần tăng nhiều, sức khống chế vốn đã có hạn của Quyển Liêm càng tỏ vẻ bạc nhược. Trộm cắp cướp giật đâu đâu cũng có, tiếng người la hét không dứt bên tai, toàn bộ đô thành như trại tị nạn. Sự ủng hộ dành cho Quyển Liêm cấp tốc hạ xuống.
Rất nhanh, chính cục triều đình đã xảy ra biến hóa.
Đối tượng đầu tiên tỏ thái độ bất mãn là tả quân trú thủ cửa nam.
Do lương thực trong quốc khố đã thừa không nhiều, Quyển Liêm không thể không hạ lệnh giảm thiểu hạn ngạch quân lương. Kết quả, binh sĩ ăn không no hoa biến, bách ở áp lực, tướng lĩnh dẫn theo binh sĩ cướp bóc một kho lương, lấy hết chút lương thực còn sót lại triệt ra ngoài thành. Tuyên bố không còn phục tùng mệnh lệnh của quốc vương.
Chuyện này vừa xảy ra, quả thật thành nan đề không nhỏ cho Quyển Liêm.
Đầu tiên, đây là binh biến từ dưới mà lên, không phải ngươi cứ cầm tặc trước cầm vương là có thể giải quyết. Thứ hai, chuyện này phải xử lý sao đây?
Nếu Quyển Liêm trực tiếp phát binh chinh phạt, trên tay hắn còn bao nhiêu bộ đội để điều động? Thủ quân cửa nam hoa biến, số binh lực thừa lại vốn đã giật gấu vá vai. Nếu còn điều rút, căn bản không cách nào khống chế thế cục hỗn loạn trong thành.
Nếu không quản, vậy rất nhanh các bộ đội khác cũng sẽ học theo. Quan trọng nhất là Quyển Liêm đã châm ngòi cho mọi chuyện, đó chính là cắt xén quân lương của quân đội. Như thế, mọi người đều dõi mắt quan sát sự kiện lần này. Nếu chuyện thủ quân cửa nam hoa biến bị bỏ mặc, vậy bọn họ còn chờ gì nữa?
Vì thế, Huyền Trang không thể không cắn răng đi tới quân doanh tính thử dựa vào ba tấc miệng lưỡi thuyết phục binh sĩ hoa biến.
Chẳng qua, với loại chuyện như truyền kinh diễn giải, đói bụng rồi còn ai chịu nghe ngươi giảng? Đi đi về về dày vò mấy lượt, hiệu quả rất nhỏ, Huyền Trang đành phải vứt bỏ.
Rất nhanh, các bộ đội khác lũ lượt tuyên bố không tiếp tục phục tùng mệnh lệnh Quyển Liêm, toàn bộ rút hết ra ngoài thành. Nhất thời, triều đình không còn quân lực, đô thành không chút trật tự, thậm chí đám triều thần không thể không kéo cả nhà trốn vào trong vương cung.
Không biết là lời đồn từ đâu truyền ra, nói sở dĩ Ô Kê quốc không có lương thực, là bởi tất cả lương thực đều chồng trong vương cung. Lời đồn này nghe có vẻ ly kỳ, nhưng càng ly kỳ hơn chính là đám nạn dân đi đầu không đường cư nhiên lại tin.
Bọn họ tập kết lại thành phản quân, vây kín quanh vương cung, ngày đêm la hét, nói cho Quyển Liêm thời gian ba ngày, bắt Quyển Liêm phải đưa lương thực ra ngoài phân cho nạn dân, bằng không sẽ cường công, ai trong vương cung cũng đừng hòng sống được.
Thời này khắc này, Quyển Liêm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khóc không ra nước mắt.
Giờ phạm vi hoạt động của hắn chỉ gói gọn lại trong vương cung, đi tới bước này, trừ khẩn cầu hầu tử nhanh nhanh đưa tới lương thực, hắn còn có thể làm gì?
Ba ngày này, Quyển Liêm thẫn thờ như người mất hồn, vô luận đi tới đâu đều không ngừng thở vắn than dài. Thỉnh thoảng có người kêu hắn, vừa mở miệng, câu thứ nhất liền hỏi:
- Có phải lương thực tới không, có phải lương thực tới không?
Đến sáng sớm ngày thứ ba, phản quân quần áo tả tơi tập kết ngoài vương cung, chuẩn bị cường công.
Quyển Liêm đứng trên thành lâu nhìn đội ngũ phản quân như đống ăn mày bên dưới, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Nguyên soái, Quyển Liêm cuối cùng cũng hiểu. Trị quốc, không phải chỉ bằng nhiệt huyết là được.
Nói rồi, hắn cười cười, nói:
- Lát nữa ngươi dẫn Huyền Trang pháp sư đi khỏi đây thôi, Quyển Liêm tự biết tội nghiệt sâu nặng, cũng đến lúc chuộc tội. Có thể nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, Quyển Liêm đã biết đủ.