Trong hà quang buổi sớm mai, vô số lưu dân tay cầm đủ loại vũ khí, từng đôi mắt đói khát trợn trừng, run run xuyên qua đường phố tiến về hướng vương cung.
Từ xa nhìn lại, hệt như đàn kiến hôi ùn ùn đổ tới.
Đây đúng là một quần kiến hôi, trong mắt quân vương phàm trần hay trong mắt thần phật Thiên Đình cũng đều là như vậy.
Nhưng Quyển Liêm vò đầu bứt tai bao tháng ngày qua, chẳng phải đều vì bọn họ?
Kiến lập một quốc gia trong sạch liêm khiết...
Tất cả chính lệnh, tự thân Quyển Liêm không có một phân một hào lợi lộc, song đến cuối cùng, lại biến thành bộ dạng như giờ.
Cấm vệ, lực lượng sau cùng trung thành với Quyển Liêm đứng sau tường thành vương cung bắt đầu kéo ra từng dãy cung tiễn, mũi tên lấp lánh hàn quang chỉ hướng lưu dân. Tướng lĩnh thống lĩnh cấm vệ đã giơ một tay lên, nghiêng mắt trông hướng Quyển Liêm.
- Bệ hạ, hạ lệnh đi. Có chúng ta, đám ô hợp kia không vào được vương cung.
Quyển Liêm thẫn thờ nhìn quần lưu dân như bầy quỷ đói, mím môi, trầm mặc.
Dần dần, toàn bộ binh tướng đều trông hướng Quyển Liêm, ngay cả Thiên Bồng và Huyền Trang đứng ở bên cạnh cũng lặng lẽ nghiêng mặt nhìn sang.
Gió hất lên cờ xí, phất qua gò má Quyển Liêm, hàng râu quai nón thoáng run run.
Phản quân xông tới chân tường, vô lực dùng vũ khí gõ đánh lên tường thành cứng chắc.
Mấy tên lưu dân gầy gò giơ một chiếc thang cũ nát dựa đến bên tường, nhưng độ cao chiếc thang căn bản không với tới tường thành, rất nhanh liền lui về.
Càng nhiều chiếc thang được dời tới, bọn họ bắt đầu ghép những chiếc thang thấp bé vào nhau, tính thử lắp thành thang mây nhằm vượt qua tường thành vương cung.
Đám cấm vệ tay kéo cung tên mà run lên bần bật. Chút sĩ khí còn sót lại chính đang từ từ tan biến.
Quyển Liêm vẫn lặng lẽ đứng đó, mặc cho thế cục ác hóa.
Tướng lĩnh kia mắt nhìn đăm đăm Quyển Liêm, thần tình có phần kinh ngạc.
Hắn thực không hiểu Quyển Liêm đang do dự điều gì, một tiếng hạ lệnh, những lưu dân kia đừng nói là công thành, ngay cả dã chiến nhất định cũng đánh không lại bộ đội tinh nhuệ của vương cung.
Nói đến cùng, bọn họ chẳng qua là một đám ô hợp đói rách mà thôi.
Nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, sĩ khí sẽ triệt để hao hết, bộ đội có tinh nhuệ đến mấy cũng hết cách xoay chuyển.
Rất nhanh, một số thang mây đã được lắp ráp xong, bắt đầu dựa đến trên tường thành.
Lưu dân bên dưới vung sức leo lên.
Nhưng mà, đám người này chẳng qua là bình dân đói khát không chút kinh nghiệm chiến tranh, lại thiếu hụt tổ chức, bọn họ không biết những chiếc thang được lắp ráp bằng cách chắp vá ấy căn bản không tải được trọng lượng người leo lên. Không lâu sau, đã có hai chiếc thang bị gãy giữa trời, người leo ở trên kêu rít một tiếng, rơi rớt vào trong đám đông, nện lật một mảnh lưu dân.
Dưới tường thành là tiếng kêu giết vang rền, trên tường thành lại yên lặng đến đáng sợ.
Chúng nhân im lìm đứng đó.
Thời gian dần dần trôi đi, Quyển Liêm vẫn cứ nhìn thẫn thờ. Tay chống lên tường thành càng siết càng chặt.
Rất nhanh, đám lưu dân thay đổi phương thức tấn công, bọn họ dùng xe ngựa lắp đặt cột cây không biết lấy được từ đâu, phỏng theo xe công thanh, vung sức hò hét đẩy tới đụng vào cửa cung.
Từ bên trong nhìn ra, trong tiếng ầm vang nguyên tòa cửa cung đều rung động lên, vô số cát bụi phủi xuống.
Cảm giác thấp thỏm tấn tốc lan tràn trong lòng tướng sĩ cận vệ quân .
- Bệ hạ, chỉ cần mấy lượt mưa tên bắn xuống, đám ô hợp này căn bản không chịu nổi một kích! Còn chờ gì nữa?
“Cheng” một tiếng, tướng lĩnh cấm vệ rút ra kiếm giữa eo, nhìn Quyển Liêm chờ đợi.
Hồi lâu. Quyển Liêm khẽ thở dài một hơi, nói:
- Nguyên soái, ngài cảm thấy, ta có nên hạ lệnh không?
Thiên Bồng không đáp.
Do dự một lát, Quyển Liêm chậm rãi lắc đầu, nói:
- Giết không hết được, cũng như trước kia, giết mãi không xong. Chỉ cần còn có người đói bụng, sẽ có người cầm lên vũ khí. Hơn nữa... Giết bọn họ, vậy ta tính cái gì? Bạo quân? Hắc, thậm chí ta còn không bằng cả bạo quân.
Thiên Bồng vẫn không đáp, chỉ là nghiêng mặt sang nhìn Quyển Liêm.
Lại trầm mặc hồi lâu, Quyển Liêm mím môi nói:
- Ta... Đi ra xem sao.
- Đi ra?
Nhất thời, tướng lĩnh, binh sĩ quanh bốn phía đều ngây dại.
Thiên Bồng và Huyền Trang lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào.
Quyển Liêm nhẹ giọng thán nói:
- Ta đi ra, ta mới là kẻ đầu têu hết thảy. Ta đi ra... Đầu hàng bọn họ.
Không đợi đám binh tướng bốn phía kịp phản ứng, Quyển Liêm đã quay lưng, xuyên qua đám người, đi xuống bậc thềm.
- Bệ hạ... Bệ hạ --! Ngài không thể đi --!
Giây phút sau, một tên tướng lĩnh rống lên, chúng nhân đứng quanh bốn phía như chợt tỉnh ngộ, đám đông như phát điên chen chúc đổ tới bậc thềm, đuổi kịp Quyển Liêm.
Nháy mắt, bậc thềm trên tường thành vương cung đã bị lấp kín, giọt nước không lọt.
Trên bậc thềm rộng chưa đến một trượng, đám binh tướng ùn ùn vây quanh Quyển Liêm.
- Bệ hạ, vạn vạn không được! Ngài không thể đi!
- Đám kia là lưu dân, bọn họ làm gì biết đàm phán, bọn họ sẽ giết ngài!
- Bọn họ đói khát nhiều ngày nay, căn bản sẽ không nghe ngài giải thích.
- Bệ hạ, mạt tướng dập đầu, cầu ngài! Ngàn vạn đừng đi ra! Nhỡ ngươi xảy ra chuyện, khi đó liền đi đứt hết!
- Tạ tạ các ngươi, đến lúc này còn theo ta.
Quyển Liêm thì thào thán nói:
- Giết thì giết thôi, dù sao, tội của ta cũng đáng chết.
Mấy viên đại tướng ngăn ở trước người Quyển Liêm, Quyển Liêm lại thẳng tay gạt bọn họ ra, tiến về phía trước.
Những người kia đều là đại tướng tung hoành sa trường, nhưng trước mặt Quyển Liêm, chút khí lực ấy, thậm chí còn không bằng sức một đứa trẻ.
- Bệ hạ, không thể đi! Nhanh ngăn cản bệ hạ!
Một người trong đó gào lên!
Binh sĩ đang vây quanh bốn phía được lệnh lập tức nhào lên, có người bắt lấy tay Quyển Liêm, có người ôm chặt chân, có người kéo đằng sau, có người chạy tới trước mặt đẩy ngược về.
Trên trăm người, gồng sức đến nỗi ai nấy mặt mày đỏ gay, lại vẫn bị Quyển Liêm đẩy văng lên, từ từ tiến tới trước.
Trên giáo trường dưới bậc thang, trên thành lâu tường thành, những binh sĩ đang canh phòng đều trợn tròn mắt mà nhìn.
Đều nghe nói quốc vương sức khỏe vô song, có thể một mình địch ngàn người, ai nhưng không ai ngờ, một địch ngàn trong truyền thuyết là chỉ “nhất phu đương quan vạn phu mạc khai”, mà Quyển Liêm là thật sự “lấy một địch ngàn”!
- Còn nhìn cái gì! Mau tới giúp một tay --!
Tiếng quát vừa ra, lập tức, những binh sĩ đang nhìn đến ngẩn ngơ kia tấn tốc tỉnh ngộ. Lũ lượt lao tới gia nhập chiến đoàn.
Nhất thời. Có gần ngàn người hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp ngăn trở quanh mình Quyển Liêm. Đáng tiếc sức bọn họ còn không đủ bẻ cong ngón tay Quyển Liêm, chứ đừng nói đến chuyện ngăn trở nhịp bước của hắn.
Đám binh sĩ vai sát vai, lưng sát lưng, trong một mảnh tiếng kêu rên, kết quả lại thành binh sĩ trên tường bị kéo xuống bậc đá, binh sĩ trên bậc đá bị chen xuống giáo trường bên dưới.
Trên tường thành, Huyền Trang lặng lẽ nhìn theo. Thở dài một tiếng.
- Đại Thánh gia... Còn bao lâu mới đến?
Thiên Bồng cúi đầu nhìn ngọc giản trong lòng bàn tay. Thoáng do dự một phen, lại cất ngọc giản về giữa eo:
- Không biết, nên tới rồi sẽ tới, nếu không kịp, thì cũng hết cách. Có chút chuyện, rốt cục phải để chính hắn đi đối mặt, dù ta đứng ra ngăn, cũng ngăn không được.
Một tiếng nổ vang, cửa cong màu đỏ thắm ầm vang ngã xuống, kích lên bụi khói đầy trời.
Đám binh tướng đoàn đoàn vây quanh Quyển Liêm bị dọa nhảy dựng, ai nấy vội vàng buông tay lùi ra.
Tức thì, bốn phía quanh Quyển Liêm trốn trơn. Rất nhiều binh sĩ cầm lấy trọng thuẫn vọt tới, triển khai đội hình chiến đấu sau lưng Quyển Liêm.
Dần dần, cát bụi nhạt đi, ngoài cửa cung hiện ra rất nhiều thân ảnh tả tơi của lưu dân.
Mấy người đi ở mặt trước đột nhiên phát hiện Quyển Liêm đứng ngay trước mắt, bị dọa nhảy dựng, vội vàng rụt về.
Nhất thời. Cửa cung mở toang, cấm vệ và lưu dân lại chỉ nín thở, đối đầu với nhau qua cánh cửa.
Hồi lâu, trong đám lưu dân phía đối diện lủi ra một người, giơ lên lưỡi hái trong tay hô lớn:
- Giao lương thực ra đây --!
Lập tức, đội ngũ lưu dân quần tình trào dâng, dồn dập giơ cao vũ khí kêu gào, đối mặt với tên nhọn của cấm vệ đằng sau thuẫn bài chỉ tới, lại không ai dám bước lên.
- Thả cung tiễn xuống đi.
Quyển Liêm khẽ nói.
- Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Chúng ta hoàn toàn không cần sợ bọn họ!
- Ta nói thả cung tiễn xuống --!
Một tiếng gầm gào, những binh sĩ kia đối mặt nhìn nhau, hồi lâu, mới lũ lượt buông cung tên ra.
Ngước đầu lên, Quyển Liêm nhẹ giọng nói:
- Thả vũ khí xuống đi, chúng ta đầu hàng. Ta đi nói chuyện cùng bọn họ, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng ra tay.
Nói rồi, Quyển Liêm nhấc chân lên, tiến ra ngoài cửa cung.
Sau lưng, viên tướng thống lĩnh cấm quân phẫn hận quăng bội kiếm xuống đất.
Trong một mảnh tiếng “leng keng”, đao kiếm, thuẫn bài, trường cung rơi đầy đất.
Quyển Liêm từng bước tiến ra ngoài cửa cung, hai tay trải ra, tỏ ý mình không mang vũ khí.
Những lưu dân kia vai sát vai, duy trì cự ly ba trượng với Quyển Liêm, rụt rè lùi ra sau. Ánh mắt không ngừng tới lui trên người Quyển Liêm và đám cấm vệ sau lưng.
Đi tới ngay trước mặt bọn họ, Quyển Liêm gân giọng hô lớn:
- Vương cung, là của các ngươi, tất cả mọi thứ bên trong đều là của các ngươi. Chẳng qua, trong đó không có lương thực, thật sự không có. Các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, trong quốc khố, thật sự không còn lương thực... Ta thân làm quốc vương lại không xứng chức, bởi vậy, ta tuyên bố thoái vị, các ngươi muốn làm gì ta cũng được, chỉ cầu các ngươi bỏ qua người trong vương cung.
Thanh âm hồn hậu vang vọng giữa thiên địa.
Lúc này, mặt trời buổi sớm mai đã thăng lên cao cao. Những lưu dân kia ai nấy đều nắm chặt binh khí, có phần kinh ngạc nhìn tên quốc vương mà trước nay bọn họ hận thấu ruột gan.
Trên tường cao, Huyền Trang và Thiên Bồng lặng lẽ nhìn xuống.
Quyển Liêm nghiêng người đi, chỉ vào cửa cung nói:
- Tất cả những thứ của ta đều ở bên trong, các ngươi đi lấy đi. Chẳng qua... Không có bao nhiêu vàng bạc, quốc khố đã trống rỗng.
- Vàng bạc thì ích gì? Lão tử cần lương thực!
Trong đám đông, một tên nam tử trung niên cao cao gầy tong teo từ túi áo lấy ra một chuỗi trân châu quăng tới trước mặt Quyển Liêm, nắm lấy đinh ba quát mắng nói:
- Lương thực ở đâu? Nói cho chúng ta biết lương thực ở đâu!
- Đúng! Lương thực đâu? Ngươi giấu đi đâu rồi! Nhanh nhanh giao ra đây!
Lưu dân bốn phía dồn dập phụ họa.
- Không có lương thực.
Quyển Liêm gân cổ kêu nói.
- Ngươi nói dối --! Không có lương thực, vậy ngươi để tên hòa thượng kia dẫn chúng ta tới đô thành làm gì? Nhất định là ngươi giấu rồi, nhanh nhanh giao ra đây --!
- Giao ra đây! Giao ra đây! Giao ra đây!
Chúng nhân tề thanh kêu gào.
Một tên lưu dân từ trong đám đông xông ra, lại bị người kéo về, hắn khua múa cây cuốc trong tay, gầm gào với Quyển Liêm:
- Không giao lương thực ra đây, chúng ta giết ngươi!
- Giết đi.
Quyển Liêm nhắm mắt lại, hai tay trải ra nói:
- Chết, cũng là giải thoát.
Tất cả mọi người đều ngây dại, kinh ngạc nhìn Quyển Liêm.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, một cục đá từ trong đám đông bay tới, trùng trùng nện lên trán Quyển Liêm.
Lập tức, vô số người như phát điên nhào về phía Quyển Liêm.
- Giết hắn --! Thành toàn hắn!
Có kẻ gầm gào.
- Không thể giết! Hắn nhất định đã giấu lương thực! Trước tìm được lương thực rồi hẵng giết!
Có kẻ vung sức ngăn trở.
Nhưng, người ngăn trở dù sao cũng là số ít, nháy mắt, đã có vô số người xông tới bên cạnh Quyển Liêm, khua múa đủ vũ khí bổ tới.
Trong loạn côn, loạn chùy, Quyển Liêm phảng phất như bị định thân, vươn tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, mặc cho bọn họ đánh.
Ngoài cửa cung loạn thành một đoàn, trong cửa cung, đám binh sĩ cấm vệ ngơ ngác mà nhìn, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.
Bọn họ có năm mơ cũng không ngờ được, quốc vương “yêu dân như con”, cuối cùng sẽ có kết cục như này.
Trong cát bụi tứ tung, Quyển Liêm ôm đầu, mắt nhắm nghiền. Dòng máu tươi từ trên trán từ từ chảy xuôi, tấn tốc bị cát bụi lây dính, biến thành màu đỏ thẫm như tro tàn.
Một búng máu tươi từ khóe miệng tràn ra, hắn lại bật cười.
Trên tường thành, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:
- Quyển Liêm đại tướng là Thái Ất kim tiên, những người này không có chút tu vị nào, liệu có chết không?
- Có thể.
Thiên Bồng nhẹ giọng thán nói:
- Rút đi linh lực hộ thể, chỉ thừa lại máu thịt đơn thuần... Chết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nghe vậy, Huyền Trang không khỏi trầm mặc.
Vô số lưu dân giống như thủy triều tuôn vào cửa cung, cấm vệ bên trong nhường đường cho bọn họ.
Bọn họ một đường vội vã ào tới, rất nhanh liền tìm được cái gọi là kho lương trong vương cung chẳng mấy to lớn này.
Nhưng mà, đẩy cửa ra, bọn họ chỉ thấy được mấy bao lương thực lưa thưa.
Đám lưu dân sớm đã đói váng đầu tấn tốc tuôn vào tranh đoạt, nắm từng vốc gạo sống đưa lên mồm. Nhất thời, trường diện nhìn qua còn tàn khốc hơn cả chiến trường.
Chút lương thực sót lại rất nhanh liền bị cướp đoạt sạch sẽ, vô số lưu dân ào về cửa cung.
Ở đó, tiết mục hành hung quốc vương còn đang tiếp diễn, căn bản không ai ngăn trở được.
Sớm nhất, lưu dân đánh Quyển Liêm là vì trút giận, vô luận đánh thế nào cũng khó mà hả giận. Nhưng dần dần, bắt đầu có người phát hiện dị dạng. Nhiều người đánh hắn như vậy, cư nhiên hắn vẫn chưa chết? Hơn nữa đao cắm không vào, kiếm đâm không thủng.
Dần dần, những người kia bắt đầu lui ra, bỏ lại Quyển Liêm khắp người chồng chất vết thương nằm ở đó, nhìn trời, cười lên ha ha.
- Nói! Rốt cục ngươi giấu lương thực ở đâu! Vì sao trong kho lương chỉ còn chút ít như vậy!
Quyển Liêm cười lên điên dại.
Đúng lúc này, có người kêu rít lên:
- Lương thực! Lương thực tới!
Lập tức, rối loạn tứ khởi.
Không đợi Quyển Liêm kịp phản ứng, chợt có hạt gì đó từ trời giáng xuống, đánh trên mặt hắn.
Thiên Bồng ngửa đầu nhìn lên, không khỏi ngây người:
- Đây là... Mưa lương thực?