Đại Bát Hầu

Chương 621: Thánh Anh đại vương (2)



Vượt qua hai đoạn sơn đạo, đám người hầu tử chậm rãi tiếp cận ngọn núi cao vút tầng mây phía tiền phương.

Trên sơn đạo hoang vu, hầu tử mặt không biểu tình đi ở trước nhất, Kim Cô bổng kéo lê theo, phát ra tiếng vang chói tai.

Tay Ngao Liệt nắm dây cương càng lúc càng siết chặt, Thiên Bồng vác Cửu Xỉ đinh ba đi đoạn hậu, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc sang quan sát bụi cỏ hai bên.

Trong bụi cỏ bên đường thỉnh thoảng lại phát ra phát ra tiếng tích tách, cảm giác hệt như có thứ gì đó đang phi tốc di động.

Tại trường, trừ Huyền Trang ra, dù là Ngao Liệt có tu vị yếu nhất cũng có thể cảm nhận được yêu khí nồng nặc, như thể trong bụi cỏ dại bên đường có vô số tròng mắt đang len lét quan sát chính mình.

Do dự hồi lâu, Tiểu Bạch Long thấp giọng hỏi:

- Đại Thánh gia, cha của Thánh Anh đại vương kia, Ngưu Ma Vương không phải là thủ hạ của ngài ư?

- Cha hắn từng là, hắn không phải.

- Nghe Lữ Lục Quải nói, lần trước lúc xảy ra chuyện ở Ngũ Trang Quan cha hắn còn tự mình dẫn đại quân muốn tới cứu viện, chỉ là đi được nửa đường thì sự tình đã giải quyết xong mới lộn về. Chẳng lẽ hắn lại dám phản ngươi?

- Trời mới biết.

Hầu tử nhướng mày, nhe răng cười khanh khách. Tựa hồ cố ý cười cho ai đó nghe thấy.

Hơn sáu trăm năm trước, trong tam giới khẳng định không có yêu quái nào dám lên mặt với mình. Nhưng hơn sáu trăm năm sau, khó mà nói trước được gì.

*****

Trong động phủ, một tên yêu quái vội vã quỳ xuống trước mặt Hồng Hài Nhi, chắp tay nói:

- Khải bẩm đại vương, đám người Tôn hầu tử đã qua khúc đầu sơn đạo!

- Không ngừng lại?

- Không.

- Không động thủ bắt lại tên tiêu binh nào để hỏi dò?

- Không.

Hồng Hài Nhi tay nắm Hỏa Tiêm Thương, cười hừ một tiếng:

- Đúng là lớn mật, chắc tưởng ta cũng như cha ta.

Lão yêu ở bên thoáng súc mày, thấp giọng nói:

- Đại vương, Tôn Ngộ Không chính là vạn yêu chi vương, sợ rằng không dễ đắc tội?

- Vạn yêu chi vương?

Nghe vậy, Hồng Hài Nhi lập tức cười phá lên, nghiêng mắt sang nhìn lão yêu kia, nói:

- Đó là vạn yêu chi vương sáu trăm năm trước, thiên hạ bây giờ, làm gì còn đến lượt hắn định đoạt?

Lão yêu vội vàng nói:

- Năm đó, hắn từng độc thân công phá Nam Thiên môn!

- Nam Thiên môn có gì phải sợ? Toàn bộ Nam Thiên môn cũng chỉ có Lý Tĩnh, Na Tra là Thái Ất kim tiên, nếu phụ vương chịu cho ta buông tay tấn công, ta cũng có thể công phá được!

Hồng Hài Nhi khoát khoát tay nói:

- Chớ nhiều lời, đợi bản đại vương gặp hắn thử xem, mấy cân mấy lượng, lát nữa là biết!

Nói xong. Hồng Hài Nhi không để ý đến lão yêu, vác lấy Hỏa Tiêm Thương, bước nhanh đi ra ngoài động.

*****

Xa xa, bọn họ nhìn thấy một ngã ba.

Đi về bên trái, là sơn đạo uốn lượn, một bên là vách dốc, một bên là vách đá. Đi về bên phải, là một đại đạo thông thẳng lên đỉnh núi cao vót.

Trong bụi cỏ dại hai bên ẩn ước có thể thấy được từng thanh binh khí lấp lánh.

Huyền Trang hít một hơi thật sâu, khẽ nhìn sang bụi cỏ hai bên một cái, thần sắc vẫn trấn định điềm nhiên thúc ngựa tiến về phía trước.

Dừng lại trên ngã ba, hầu tử nhìn thấy một khối bia đá dựng ở ven đường, trên đó khắc “Hào Sơn Khô Tùng giản Hỏa Vân Động”, thuận theo đại đạo bên phải nhìn lại, ở phía đầu mút là một cầu xích sắt băng qua vực sâu vạn trượng, qua cầu xích sắt là một động phủ cao năm trượng. Trên đỉnh động phủ treo một tấm biển lớn, viết ba chữ Hỏa Vân Động. Ngoài cửa động có tám con tiểu yêu tay cầm trường mâu đứng canh.

...

Mấy tên tiểu yêu này, nhìn đám người hầu tử mà như không thấy, chỉ lẳng lặng đứng đó, mắt nhìn thẳng.

- Làm gì thế này?

Hầu tử không khỏi nhăn mày.

Nếu là thiện ý, như vậy hầu tử đến đây rồi, đối phương hẳn phải sớm tiến ra nghênh tiếp. Nếu là ác ý, vậy cũng không nên đợi đối phương đến trước cửa nhà mình rồi phát động công kích mới đúng.

Ngao Liệt thấp giọng hỏi:

- Liệu có phải, căn bản không biết chúng ta tới? Hoặc là, Thánh Anh đại vương kia vốn không ở trong động phủ, đám tiểu yêu giám thị dọc đường là bởi không biết thân phận chúng ta, dè chừng mới làm vậy.

- Không đâu!

Thiên Bồng lắc lắc đầu nói:

- Nếu không biết thân phận, lấy danh khí của Thánh Anh đại vương tại yêu giới, dù hắn không có mặt trong động phủ, đám tiểu yêu chắc đã sớm phái người cản đường chất vấn lai lịch, nào cần tiềm hành giám thị như nãy giờ? Lựa chọn cách hành sự cẩn thận như thế, khẳng định là bọn họ đã biết lai lịch chúng ta. Nếu đã biết lai lịch, bất luận Thánh Anh đại vương có ở trong động phủ hay không,...đám yêu quái này đều nên phái người đi ra nghênh tiếp mới đúng, nhưng bọn họ không hề. Chứng tỏ, có người hạ lệnh, khiến bọn họ đừng nên khinh cử vọng động.

- Thế giờ làm thế nào?

Ánh mắt Tiểu Bạch Long tới lui trên thân hầu tử và Thiên Bồng.

Thiên Bồng nhìn hầu tử, cười nói:

- Bọn họ không đi ra nghênh tiếp Đại Thánh gia, ngươi liệu có... Không thoải mái?

Hầu tử khoát khoát tay nói:

- Ta đâu phải con nít, so đo cái đó làm gì? Bọn họ không ra, chúng ta liền cũng đừng vào, hai bên bình an vô sự là được. Không đáng để gây chuyện thị phi.

Nói rồi, hầu tử xoay người muốn tiến vào sơn đạo bên trái.

Đúng lúc này, tiếng kèn lệnh thổi lên.

Nguyên cả ngọn núi phảng phất bị chấn động, vô số tiểu yêu từ bốn phương tám hướng tuôn ra, tay cầm binh khí.

Tức thì, bốn phía đã bày đầy yêu quái, đông nghịt một mảnh.

Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh tấn tốc bày ra giá thế nghênh chiến, bảo hộ quanh mình Huyền Trang.

Quay đầu nhìn lại, hầu tử nhìn thấy ở đầu bên kia cầu xích sắt, trong động phủ, vô số yêu quái xếp đội mà ra, lại tấn tốc tách nhường một lối đi rộng rãi.

Ở đầu mút lối đi, Hồng Hài Nhi thong thả đứng đó, nghiêng đầu nhìn hầu tử.

- Đứa kia là Tôn hầu tử?

- Chính hắn.

Tiểu yêu ở bên thấp giọng nói.

Lặng lẽ gật đầu, trên mặt Hồng Hài Nhi nhanh chóng nặn ra ý cười, vác lấy Hỏa Tiêm Thương nghênh ngang bước lên cầu xích sắt.

Hầu tử thoáng nhíu mày, ngón cái nhè nhẹ ma sát lên Kim Cô bổng, đôi mắt tấn tốc quét quanh toàn bộ yêu quái bốn phía.

Nhìn qua một lượt, chi yêu quân này, trong trong ngoài ngoài hẳn phải có gần vạn. Số lượng tuy nhiều, nhưng bất luận quân dung hay quân kỷ, có vẻ đều rất tản mạn, thậm chí dùng ô hợp để hình dung đều không hề quá đáng.

Chế thức khôi giáp không thống nhất. Binh khí đủ mọi chủng loại, hoàn toàn không có bộ dạng của một quân đoàn chính quy.

Nếu là trước kia, hầu tử sẽ xếp đặt yêu binh theo đặc tính của từng người, đây cũng là điều cơ bản nhất, nếu không đánh lên hoàn toàn dựa vào nhân số ào ào xông lên. Mà ở đây, hầu tử hoàn toàn không thấy được dấu hiệu kia.

Từng tên yêu quái cao thấp mập ốm bất nhất, khải giáp trên người càng là bát nháo, rất nhiều yêu quái thậm chí nửa người cởi trần, hoàn toàn không phân biện ra tổ hợp tiến công phòng ngự gì hết.

Trận thế này, so với yêu quân tại Sương Vũ Sơn của Ngưu Ma Vương năm đó đều không bằng. Đặt ở Hoa Quả Sơn thời kỳ hưng thịnh năm xưa, bộ đội dạng này còn không đủ tư cách để vòng ngự vòng ngoài.

Nhưng nhìn kỹ, lại không chỉ có vậy.

Tuy rất nhiều yêu quái trong này đều không kham một kích. Song lại ngầm giấu không ít hảo thủ. Luận thực lực bình quân, xem ra có cao hơn bộ đội phổ thông của Hoa Quả Sơn năm đó. Số lượng thực lực như thế, hiển nhiên không phải Yêu Vương bình thường có thể có được.

Ngay trong trận hình lộn xộn kia, Hồng Hài Nhi thân mặc một bộ khải giáp đỏ chói, hai chỏm tóc búi lên cao cao, thân cao chỉ đến eo hầu tử, nhìn qua lại khá là gai mắt.

Một khắc trước khi bước lên cầu xích sắt, Hồng Hài Nhi dừng chân lại, ngẩng đầu lên. Từ xa xa liền chắp tay với hầu tử, từng câu từng chữ kêu nói:

- Đại! Thánh! Gia --! Ngài và phụ vương ta, cũng xem như người quen cũ, tạt qua Hỏa Vân Động, sao lại không vào chơi? Làm thế, liệu có không phải phép không?

- Không phải phép! Không phải phép!

Yêu quái bốn phía lập tức khua múa binh khí reo hò hưởng ứng, thẳng đến khi Hồng Hài Nhi căng hai tay ra, tỏ ý bọn họ dừng lại, khi ấy mới dần an tĩnh.

Trận trượng ấy, hầu tử nhìn mà không khỏi súc mày. Nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Đây là sao vậy? Khiêu hấn?

Sắc mặt lão yêu vừa nãy khuyên giới Hồng Hài Nhi chợt trắng bệch. Dè dặt chen đến bên cạnh Hồng Hài Nhi, thấp giọng nói:

- Đại vương, lão thần cho là, việc này, vẫn nên đi trước bẩm báo lão đại vương, rồi hẵng quyết định sau.

- Bẩm báo cái gì? Chờ ta đánh bại con khỉ gọi là Tề Thiên đại thánh này, lên làm vạn yêu chi vương, lại đi bẩm báo, chẳng phải càng tốt?

- Làm thế sao được?

- Sao không được? Dù hắn có bản lĩnh thông thiên, hiện giờ chẳng qua là con khỉ lạc bầy. Ta có gần vạn đại quân trong tay, còn sợ hắn chạy chắc?

Nói xong, Hồng Hài Nhi vung tay đẩy ra lão yêu kia, mấy tên tiểu yêu lập tức bước lên, bịt mồm lão yêu, trực tiếp kéo vào trong động phủ.

Lại tiến tới một bước, Hồng Hài Nhi nhìn hầu tử cười hì hì nói:

- Tôn thúc thúc, hay là vào động phủ của điệt nhi ngồi chơi, để điệt nhi tận tình địa chủ, khoản đãi chư vị, sau này phụ vương có hỏi, điệt nhi cũng tiện đáp lời.

- Tôn thúc thúc?

Hầu tử súc mày càng sâu, cười lạnh.

Cái gì thế này?

Trước là “người quen cũ”, cào bằng thân phận hầu tử và Ngưu Ma Vương, hoàn toàn nhạt đi mối quan hệ quy thuộc giữa hai bên. Giờ lại thêm “Tôn thúc thúc ... Chẳng lẽ khi gặp Ngưu Ma Vương, hầu tử phải kêu một tiếng “đại ca”?

- Kẻ đến không thiện, kẻ thiện không đến.

Thiên Bồng áp thấp giọng nói:

- Động này, vạn vạn không được tiến vào. Một khi tiến vào, chúng ta thì cũng thôi, nhưng Huyền Trang pháp sư, sợ là khó bảo vạn toàn. Lát nữa ta điện hậu, hai ngươi bảo hộ Huyền Trang pháp sư đột vây sang đường bên trai. Hành lý và ngựa bỏ lại cũng được, an toàn của Huyền Trang pháp sư là ưu tiên hàng đầu.

Nhìn sang hầu tử một cái, Thiên Bồng thấp giọng dặn dò:

- Trong đám kia thì Thánh Anh đại vương thực lực mạnh nhất, ngươi phải tìm cách kéo chặt hắn. Đặc biệt là “tam muội chân hỏa”, thiên kiếp ngươi còn gánh qua được, tự nhiên không đáng lo. Chẳng qua mấy người chúng ta lại không chịu nổi, ngàn vạn đừng để lửa kia dính vào.

- Ngươi muốn ta chạy?

Hầu tử trừng Thiên Bồng một cái, thong thả nói:

- Để đứa con nít này bắt nạt đến tận mặt, ngày sau xuất môn, mặt mũi ta biết đặt vào đâu? Năm đó sáu mươi vạn Thiên Hà thuỷ quân của ngươi áp chế Hoa Quả Sơn, ta đều không trốn, chỉ với chút nhân mã này, còn chưa đủ ta nhét kẻ răng. Hành lý đều cầm theo, không thể mất mát thứ gì!

Nói rồi, hầu tử bước lên một bước, Kim Cô bổng trùng trùng dộng mạnh, nghiêng đầu nhìn Hồng Hài Nhi phía xa xa, cười nói:

- Đừng giả bộ, muốn làm gì thì nói thẳng đi.

- Đại Thánh gia đúng là thẳng thắn!

Hồng Hài Nhi khẽ cười khinh miệt, chắp tay nói:

- Nếu đã thế, vậy vãn bối xin nói rõ. Ai cũng bảo ngài là vạn yêu chi vương, nhưng năm đó, ngài lại ném bỏ Hoa Quả Sơn, vì một nữ nhân mà giết lên trời, hoàn toàn không có nửa điểm khí độ của bậc Yêu Vương. Hơn sáu trăm năm không biết sở tung, càng không chút mảy may đếm xỉa đến yêu chúng phàm trần. Vãn bối cho rằng, ngài không xứng làm vạn yêu chi vương.

- Không xứng! Không xứng! Không xứng!

Vô số yêu quái lập tức phụ họa theo.

Trong tiếng huyên náo, hầu tử nhếch môi, tự tiếu phi tiếu khoanh tay trước ngực nhìn Hồng Hài Nhi.

Thẳng đến khi Hồng Hài Nhi giơ tay lên, lũ yêu mới dồn dập an tĩnh lại.

Ho khan hai tiếng, Hồng Hài Nhi tiếp tục kêu nói:

- Từ xưa tới nay, vương của Yêu tộc chúng ta, chính là kẻ có tài mới xứng. Ngài là vạn yêu chi vương sáu trăm năm trước, hiện giờ, sáu trăm năm qua đi, Yêu tộc ta nhân tài đời nào cũng có, vạn yêu chi vương này, liệu có phải cũng nên bầu lại?

Hầu tử từ từ co tay lại, nhẹ giọng nói:

- Bởi thế, ngươi chuẩn bị khiêu chiến ta?

- Chuẩn xác mà nói, là giết ngươi.

- Đây là ý của cha ngươi?

- Việc cỏn con như này, nào cần làm phiền cha ta?

Nói rồi, Hồng Hài Nhi siết lấy Hỏa Tiêm Thương, bày ra giá thế tiến công.

Yêu quái bốn phía ai nấy đều siết chặt binh khí, cắn răng nín thở.

Thấy thế cục như vậy, Thiên Bồng và Quyển Liêm đều căng thẳng tới cực điểm, Huyền Trang ghì lại bạch mã dưới háng khiến nó giẫm vang từng hồi tiếng vó ngựa, hầu tử khẽ bật cười, thán nói:

- Cho ngươi cơ hội sau cùng, thả xuống Hỏa Tiêm Thương, ta để cha ngươi vỗ đít năm trăm lần xem như phạt nhẹ, niệm ngươi tuổi trẻ vô tri, chuyện này cứ vậy bỏ qua. Bằng không... Cha ngươi, thêm cả năm tên thúc thúc của ngươi có tới hết đây, cũng không cứu mạng nổi đâu.