Đại Bát Hầu

Chương 622: Thánh Anh đại vương (3)



- Năm tên thúc thúc...

Hai hàng lông mày Hồng Hài Nhi thoáng run lên.

- À, ngại quá, ta quên mất.

Hầu tử thu Kim Cô bổng vào tai, bày ra giá thế sẵn sàng đánh giết bằng tay không, cười hì hì nói:

- Đã chết mất một đứa, còn là ta tự tay giết. Giờ còn thừa mỗi bốn đứa thôi.

- Con khỉ nhà ngươi chớ vội cuồng ngôn!

Hồng Hài Nhi cắn răng, hất lên Hỏa Tiêm Thương, phát lực, hỏa diễm thiêu đốt trên mũi thương tấn tốc tứ ngược, bao bọc quanh mình.

Vô số yêu quái khua múa binh khí kêu rít lên.

- Tiếp chiêu!

Một tiếng bạo quát, thân ảnh trong liệt hỏa lập tức hóa thành một đạo hồng quang lướt qua cầu xích sắt, đâm thẳng về phía hầu tử!

Thoáng chốc, men theo quỹ tích mà Hồng Hài Nhi bước qua, thổ địa như tờ giấy trắng, tức tốc tràn ra màu cháy đen. Nhiệt khí cuồng bạo cuốn sạch bốn phía, bức khiến yêu quái xung quanh bất giác lùi ra sau.

Tức thì, hồng quang đã tiếp cận hầu tử gần trong gang tấc, bạch mã dưới háng Huyền Trang kinh hãi nhảy ngửa ra sau, Tiểu Bạch Long vội vươn tay kéo lấy dây cương, Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh, ba người tức tốc bày ra giá thế sẵn sàng nghênh chiến.

Tất cả yêu quái đều mở to tròng mắt.

Nhưng mà, chiến đấu tinh thải mà bọn họ mong đợi tịnh không phát sinh.

Chỉ nghe hai tiếng trầm vang liên tục, tấm biển Hỏa Vân Động treo ở cao cao không chút dấu hiệu chợt nổ tung, cát đá ngổn ngang.

Ngay trước mặt chúng nhân, Hồng Hài Nhi và tấm biển nứt vỡ kia cùng nhau nện xuống mặt đất, chôn mình trong đống đá vụn.

Tất cả yêu quái đều cả kinh há hốc mồm.

Tiếng kêu rít vang trời bị cường hành ách đứt. Không khí lặng ngắt như tờ.

Ở đầu bên kia cầu sắt, hầu tử vẫn đứng đó, giơ lên một cánh tay.

Chúng nhân kinh hãi nhìn hắn.

Giây phút sau, Hỏa Tiêm Thương cuốn theo tí ti hỏa diễm xoay tròn mà xuống, vững vàng rơi vào tay hầu tử.

Toàn bộ hỏa diễm bốn phía lần lượt tiêu tán. Hệt như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có cầu sắt trong nháy mắt ra chiêu đã bị thiêu đứt, phát ra tiếng vang chói tai, kéo theo hỏa diễm đứt gãy giữa không trung, đổ ập xuống.

Trên mặt đất cháy đen chỉ còn lại hỏa tinh đang lưu chuyển.

Thời này khắc này, đám yêu quái mới rồi còn đang gào thét trợ uy chợt nín thở. Thế giới chìm trong câm lặng.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, vô số đôi mắt trợn tròn không ngừng đảo quanh.

Hồi lâu, đống đá vụn đang chôn vùi Hồng Hài Nhi chợt khẽ run lên. Ngay sau đó, một tiếng xào xạc, tấm biển nát mất một nửa chợt gãy tung, Hồng Hài Nhi ôm lấy bụng, từ trong đống đá vụn chậm rãi đứng lên.

Không đợi hắn kịp đứng vững, chỉ thấy lông mày nhăn lại, một búng máu tươi phun ra, Hồng Hài Nhi khuỵu gối xuống đất.

Đám yêu quái kia nhìn mà kinh ngốc, vội vàng bước lên dìu đỡ. Đúng lúc này. Một sợi hồng quang thổi qua gò má Hồng Hài Nhi, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Hồng Hài Nhi đều không kịp phản ứng.

Đám yêu quái vốn đang chuẩn bị bước lên dìu đỡ vội kinh hãi tứ tán.

Từ từ quay đầu lại, Hồng Hài Nhi nhìn thấy Hỏa Tiêm Thương của mình đã cắm sâu vào vách đá sau lưng từ thủa nào, thương chuôi còn đang hơi khẽ rung động.

Sờ lên gò má bỏng rát, hắn bất chợt hoảng thần.

Tu vị hầu tử có thể đạt tới đâu, Hồng Hài Nhi không phải không tính toán qua.

Bản thân hắn có tu vị Thái Ất kim tiên, nếu dự tính không sai, hầu tử mất đi Thiên Đạo, hẳn vẫn còn tu vị Đại La Hỗn Nguyên đại tiên. Đây đó chênh nhau hai trọng cảnh giới.

Chẳng qua Hồng Hài Nhi có tam muội chân hỏa, hắn tự nhận có thể bù đắp một trọng, tính cả bên này người đông thế mạnh, chắc có thể bù thêm một trọng. Nếu suy xét đến yếu tố đối phương phải bảo vệ Huyền Trang pháp sư, kẻ không có tu vị tại thân, trong khi bên mình là địa đầu xà, phía này, hoàn toàn có thể chiếm được thượng phong.

Nhưng, hắn sai rồi. Chiến đấu giữa chiến lực đỉnh cấp với nhau, căn bản không thể dùng phép bù trừ đơn giản đó để tính được.

Thời này khắc này, đầu óc hắn trống rỗng.

- Ngươi đã chết hai lần, ta lại vẫn chưa động côn.

Ngẩng đầu lên, tay hầu tử vẫn duy trì tư thế ném thương, cười hì hì nói:

- Ngươi đoán, toàn bộ các ngươi cùng nhào lên, có thể gánh qua nổi ba chiêu của ta không?

Nghe vậy, cơ mặt Hồng Hài Nhi thoáng co quắp lại.

Ở ngoại vi, đám yêu quái đang vây quanh mấy người hầu tử không khỏi nuốt khô ngụm nước bọt, chân cẳng bất giác giật lùi ra sau.

*****

- Cái gì?

“Quang” một tiếng, chén trà trong tay Ngưu Ma Vương rơi rớt xuống đất:

- Ngươi nói... Ngươi nói hắn đi khiêu chiến Tôn Ngộ Không? Chuyện xảy ra lúc nào?

Nhìn bộ dạng kinh hoảng của Ngưu Ma Vương, quý phụ mỹ diễm đứng trước mặt hắn nhất thời ngơ ngác, ấp a ấp úng nói:

- Mới... Mới nói vừa nãy, nói con khỉ kia sắp bước vào địa bàn Hỏa Vân Động, hắn muốn đoạt lấy đầu hàm vạn yêu chi vương, để ngươi được nở mày nở mặt. Còn nói... Còn nói trước đừng nói cho ngươi, cho ngươi một kinh hỉ.

- Kinh hỉ?

Khóe môi Ngưu Ma Vương giật nhẹ hai hồi, tròng mắt trợn trừng:

- Kinh hách mới đúng!

Không đợi Thiết Phiến công chúa kịp phản ứng, Ngưu Ma Vương đã bước tới bên giá binh khí, lấy xuống Hỗn Thiết côn, chạy vội ra ngoài động.

- Ngươi muốn đi đâu?

Ngưu Ma Vương dừng chân, quay đầu nhìn Thiết Phiến công chúa một cái, thấp giọng nói:

- Đi cứu người, lập tức giúp ta thông tri bọn lão tam, nếu còn niệm cựu tình, nhanh nhanh đuổi tới Hỏa Vân Động, cầu tình cho con trai chúng ta!

Thiết Phiến công chúa hoảng thần, ngơ ngác hỏi:

- Con trai... Con trai chúng ta làm sao?

- Đi muộn, cả hồn phách đều không có mà nhặt đâu...

Nói xong, Ngưu Ma Vương xoay người xông ra động phủ, bỏ lại Thiết Phiến công chúa ngẩn ngơ đứng đó.

Đối với một nhân loại không trải qua trận đại chiến sáu trăm năm trước, nàng không khả năng hiểu được bốn chữ “vạn yêu chi vương” có sức nặng tới đâu. Nhưng thời này khắc này, chỉ bằng vẻ kinh hoảng chưa từng có kia của Ngưu Ma Vương, mặc cho một giới nữ lưu như nàng không sao hiểu được đại thế tam giới, lại cũng biết đã xảy ra chuyện lớn. Chuyện này, lớn đến nỗi xa xa không phải phu quân quát tháo tam giới của nàng có thể bãi bình.

*****

Trước Hỏa Vân Động, thế thái vẫn đang giương nỏ tuốt kiếm.

Hầu tử chậm rãi bước lên trước một bước.

Lập tức, Hồng Hài Nhi và đám yêu quái bộ hạ dồn dập giật lùi ra sau.

- Chẳng phải muốn giết ta ư?

Hầu tử vươn tay chỉ chỉ vào đầu mình, cười hì hì nói:

- Đầu “vạn yêu chi vương” ở ngay đây, hái xuống, ngươi liền có thể lên làm “vạn yêu chi vương”, sao còn chưa tới mà lấy?

Hồng Hài Nhi nghiêng mặt, trông sang đám yêu quái bên trái.

Đám yêu quái kia cũng đang nhìn hắn.

- Lên..

Đám yêu quái lắc đầu khoát tay.

Hồng Hài Nhi nghiêng mặt trông sang đám yêu quái bên phải.

- Lên!

Đám yêu quái kia cũng lắc đầu khoát tay, dồn dập súc mình ra sau.

- Mẹ nó, lên hết cho lão tử! Ai dám lui, lão tử giết kẻ đó!

Khẽ giương tay, Hỏa Tiêm Thương cắm sâu vào nham bích sau lưng tấn tốc bị kéo ra, rơi vào tay Hồng Hài Nhi.

Nắm lấy Hỏa Tiêm Thương, Hồng Hài Nhi phi tốc vũ động thương hoa, động tác như hành vân lưu thủy, lăng lệ chí cực.

Song hầu tử lại chỉ co tay cười cười, không hề có ý rút ra Kim Cô bổng.

- Bọn họ ít người, song quyền nan địch tứ thủ, chúng ta một ủng mà lên, rất nhanh liền có thể thắng!

Nhìn đám thuộc hạ quanh mình, Hồng Hài Nhi bạo quát nói:

- Nếu ai dám lui, đêm nay liền cầm tới hạ chảo dầu. Thành đồ ăn khuya!

Nghe vậy, đám yêu quái vốn đang khẽ khàng giật lùi ra sau lũ lượt dừng chân lại, tay siết vũ khí, ánh mắt không ngừng tới lui trên thân hầu tử và Hồng Hài Nhi, lại vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ xông lên.

Hầu tử nhíu mày, cười cười nhìn Hồng Hài Nhi.

- Lên a!

Tiếng bạo quát vang rền, một đạo hồng quang từ mũi Hỏa Tiêm Thương quăng ra, nháy mắt chém ngang tên yêu quái đang bồi hồi bất định nơi không xa thành hai đoạn.

Lập tức, số yêu quái còn lại như được uống thuốc kích thích, gầm gào hú hét.

Mấy tên yêu quái lá gan hơi lớn chút giơ lên binh khí trong tay, bổ nhào về phía hầu tử, vô số yêu quái tấn tốc lao theo.

Ngay khi ba người Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh đều co mình chuẩn bị nghênh chiến. Lại thấy sáu tên yêu quái xông ở mặt trước lũ lượt đằng không mà lên, binh khí rớt xuống, không ngừng giãy dụa giữa không trung.

Loại cảm giác ấy, hệt như có một cánh tay vô hình bóp cổ nhấc bổng chúng lên.

Đám yêu quái lao theo sát gót đều dừng chân lại, mắt trợn tròn ngước lên.

Từ đầu tới đuôi, hầu tử chỉ khoanh tay đứng đó, cười hì hì nhìn Hồng Hài Nhi.

Hắn thong thả nói:

- Muốn quỳ xuống nhận lầm. E rằng đã quá trễ.

- Quỳ xuống nhận lầm?

Mặt Hồng Hài Nhi chợt đỏ lên, ngẩng đầu kêu gào nói:

- Tam thúc! Tứ thúc! Lục thúc! Các ngươi mau ra đây giúp đỡ điệt nhi, chúng ta liên thủ, tất có thể tru diệt con khỉ này ở đây!

- Ai nha? Còn có trợ thủ?

Hai hàng lông mày hầu tử súc lại thành hình chữ bát, cười lên khanh khách.

*****

Lúc này, trên một ngọn núi cao cách đó chừng năm dặm, ba thân ảnh chính đang từ đằng xa quan sát tình hình trước Hỏa Vân Động.

Cúi đầu, Bằng Ma Vương từ giữa eo lấy ra một chiếc ngọc giản đang sáng lên lấp lánh.

Sư Đà Vương ở bên thấp giọng hỏi:

- Ai?

- Là lão Ngưu.

Nói rồi, Bằng Ma Vương cất ngọc giản kia đi.

Rất nhanh, Sư Đà Vương và Ngục Nhung Vương cũng lần lượt lấy ra một chiếc ngọc giản đang sáng lấp lánh, liếc nhìn nhau một cái, ai nấy đều như Bằng Ma Vương, trực tiếp cất đi, không trả lời.

Híp mắt nhìn về nơi xa, Bằng Ma Vương thấp giọng nói:

- Chắc là hắn đã biết chuyện xảy ra ở đây, muốn mấy người chúng ta ra tay cứu mạng con trai hắn.

Sư Đà Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu Hồng Hài Nhi không chết, rất nhanh đại ca sẽ biết chính chúng ta dụ lừa khiến hắn khiêu chiến Tôn Ngộ Không, đến lúc đó, sợ là càng thêm phiền toái.

Nghe vậy, Ngục Nhung Vương khẽ nhăn mày, đưa mắt trông hướng Hỏa Vân Động, tựa hồ đang tính toán gì đó.

- Yên tâm đi.

Bằng Ma Vương liếc nhìn Ngục Nhung Vương một cái, nói:

- Dù hắn có biết, thì cũng làm gì được? Ba chúng ta liên thủ, còn sợ hắn chắc? Chuyện tới nước này, chịu gọi hắn một tiếng đại ca, hắn đã nên biết đủ.

Ngục Nhung Vương do dự nói:

- Đến cùng vẫn là điệt nhi chúng ta, làm thế... Liệu có được không? Tốt xấu gì chúng ta cũng nhìn hắn lớn lên.

- Có gì mà không được? Nếu đã quyết định gửi thân Phật môn, thì hẳn nên chặt đứt qua lại, còn niệm tình huynh đệ gì nữa?

Vươn tay vỗ vỗ vai Ngục Nhung Vương, Bằng Ma Vương nhẹ giọng nói:

- Đi thôi, nếu đã xác định được tu vị hầu tử, vậy là xong. Hồng Hài Nhi chỉ là cục đá dùng để ném dò đường, dò được đường rồi, cục đá kia có bị làm sao, cũng đâu can gì tới chúng ta?

Nói xong, Bằng Ma Vương xoay người đằng không mà lên, bay thẳng tây phương.

Sư Đà Vương tấn tốc đuổi theo, Ngục Nhung Vương thoáng do dự một lát, quay đầu nhìn Hỏa Vân Động thêm lần nữa, cuối cùng cũng đi theo.