- Tam thúc, tứ thúc, lục thúc! Các ngươi ở đâu, nhanh nhanh đi ra!
Hầu tử vươn tay móc móc lỗ tai, thần thức phóng ra năm dặm, lại không thu hoạch được gì.
- Tam thúc, còn chờ gì nữa, chúng ta liên thủ, nhất định có thể bắt lại con khỉ này!
Đám yêu quái giương mắt nhìn Hồng Hài Nhi đang kinh hãi kêu gào, mặt mày ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
- Tam thúc! Các ngươi đáp ứng sẽ ra tay giúp ta!
Thanh âm vang vọng trong núi, tiếng dội lại ầm ầm, hồi lâu, bốn phía lại không hề có nửa điểm động tĩnh.
Nhất thời, Hồng Hài Nhi tựa hồ hiểu ra điều gì, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Hầu tử nhe răng cười nói:
- Xem ra, hôm nay mạng ta chưa tuyệt được.
Nói rồi, hắn bước lên trước hai bước, tung mình nhảy qua vách dốc rộng năm trượng, hạ xuống trước Hỏa Vân Động, cách Hồng Hài Nhi chỉ chừng mười trượng, từ từ, từng bước đi tới chỗ Hồng Hài Nhi.
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, cha ta sẽ không chịu để yên!
- Ta giết nhị thúc ngươi, hắn có dám báo thù không?
- Không... Không cùng dạng, ta là con ruột hắn! Ta là con ruột hắn! Giết ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!
- Không bỏ qua thì không bỏ qua thôi, lâu nay ta có cần ai bỏ qua cho đâu.
Hầu tử vươn tay từ trong tai lấy ra Kim Cô bổng, Hồng Hài Nhi kinh hoảng giật lùi hai bước. Đám yêu quái đều trợn tròn mắt, lại không dám có động tác gì.
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta nguyện ý đầu hàng, ta thuần phục, thay ngươi chinh chiến tam giới.
Hầu tử dộng côn xuống đất, dừng chân lại. Ngước nhìn Hồng Hài Nhi bị dọa cho sắp khóc trước mặt, cười lên ha hả, thán nói:
- Ta cần ngươi chinh chiến tam giới? Đợi tây hành xong xuôi, tam giới này chẳng phải mặc ta xoa nắn?
Hơi cắn răng, Hồng Hài Nhi lại siết lấy Hỏa Tiêm Thương xông tới!
Không chút huyền niệm, chỉ thấy hầu tử một tay cầm côn, nhàn nhã bày ra giá thế nghênh chiến, nháy mắt Hồng Hài Nhi sắp kề cận, hắn đột nhiên bạo quát, quét ngang một cái, trực tiếp đánh bay Hồng Hài Nhi, cả người trùng trùng nện lên nham bích trước cửa động.
Nhất thời, cát đá lăn lộn!
Thấy tình cảnh ấy, đám yêu quái lũ lượt ném bỏ binh khí, cuống cuồng tứ tán.
Đợi lúc cát bụi lăn lộn tan hết, Hồng Hài Nhi khắp người toàn là vết máu mới từ trong đống đá vụn gắng gượng đứng lên, vòng bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài lúc nãy, giờ chỉ thừa lại một đống binh khí tán loạn.
Tức thì, Hồng Hài Nhi ngơ ngác.
Nơi xa, Huyền Trang, Thiên Bồng, Quyển Liêm, đều đang lẳng lặng nhìn Hồng Hài Nhi trong bộ dạng nhếch nhác tả tơi.
Nguy hiểm được giải trừ. Yêu quân tán đi, thừa lại một mình Hồng Hài Nhi đã không lật nổi sóng gió gì. Chúng nhân không khỏi thở phào.
Hầu tử điềm nhiên rảo bước dạo quanh.
Vội vã dùng tay lau đi đất cát trên mặt. Thời này khắc này, sắc mặt Hồng Hài Nhi sớm đã trắng bệch, khải giáp trên dưới toàn thân đã hư hại nhiều chỗ, dính đầy vết máu. Nước mắt ưng ửng nơi vành mắt mãi mà không chịu chảy xuôi, bộ dạng ấy, hệt như đứa trẻ làm sai chuyện đứng đợi người lớn trách phát.
- Còn trò gì nữa không? Nghe nói ngươi còn có cái gì mà tam muội chân hỏa, còn không sử ra thử xem.
Hầu tử gánh lên Kim Cô bổng, vươn tay nghéo hướng Hồng Hài Nhi một cái, thong thả nói:
- Sử ra ta xem nào. Coi có lợi hại như lời đồn thổi hay không.
Hồng Hài Nhi cắn răng, mắt trân trối nhìn hầu tử, đạp lên đá vụn từng bước giật lùi ra sau, thẳng đến khi lưng áp vào nham bích, không còn đường để lui.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Hồng Hài Nhi, Huyền Trang há há mồm, lại thấy Thiên Bồng âm thầm đánh mắt ra hiệu. Lắc đầu.
- Đây xem như là chuyện riêng của Hoa Quả Sơn. Nếu ngay cả đứa nhóc này còn không xử lý được, sau này, thiên hạ e rằng đại loạn mất. Nếu lo nghĩ cho thương sinh, ngươi đừng nên mở miệng.
Nghe vậy, Huyền Trang lặng lẽ gật đầu, hai mắt khép lại, thở dài than một câu:
- A di đà Phật.
Cự ly cách nhau chưa đến một trượng, hầu tử cúi đầu nhìn xuống Hồng Hài Nhi, vươn ra Kim Cô bổng điểm ở trước người hắn, nói:
- Tam muội chân hỏa đâu? Sử ra đi, ta thực sự rất muốn kiến thức xem sao.
Nếu bình thời, bất cứ kẻ nào dám nói với hắn những lời như thế, Hồng Hài Nhi nhất định không quản ba bảy hai mươi mốt trước cứ đốt một trận rồi tính. Nhưng thời này khắc này, hắn thật chỉ muốn òa khóc.
Cúi đầu, từ giữa eo lấy ra một chùm ngọc giản, có lẽ là bởi quá độ căng thẳng, tay run lên, toàn bộ ngọc giản rơi rớt xuống đất, vội vàng xổm xuống, tay chân luống cuống nhặt lên.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu đen từ trời giáng xuống, hạ mình sau lưng hầu tử chỉ chừng năm trượng, khuỵu gối quỳ đất.
- Lão Ngưu tham kiến Đại Thánh gia!
Nghe được câu này, lập tức, Hồng Hài Nhi hoàn toàn thất khống.
Nước mắt giống như vỡ đê “róc rách” chảy xuôi.
- Cha... Cha, nhanh cứu ta, hắn muốn giết ta... Hắn muốn giết ta, ngươi mau giúp ta giết hắn!
- Ngươi im mồm cho ta!
Vừa nghe tiếng quát, Hồng Hài Nhi vội ngậm miệng lại, mắt mong đợi nhìn phụ thân, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào nấc lên.
Chắp tay với hầu tử, Ngưu Ma Vương sảng giọng nói:
- Lão Ngưu không biết dạy con, đến nỗi đắc tội Đại Thánh gia, thực sự tội đáng vạn chết. Mong Đại Thánh gia thứ tội cho!
Hầu tử không quay đầu lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa lưng về phía Ngưu Ma Vương, chỉ vào Hồng Hài Nhi nói:
- Đắc tội? Hắn muốn giết ta, ngươi biết không?
Ngưu Ma Vương vội khuỵu cả hai gối xuống đất, dập đầu.
- Cha, ngươi làm gì vậy?
- Không muốn chết thì câm miệng cho ta!
Vừa nghe, Hồng Hài Nhi há há mồm, lại không dám nói gì.
Ngẩng đầu lên, Ngưu Ma Vương sảng giọng nói:
- Đại Thánh gia, Lão Ngưu chỉ có mỗi đứa con này, vô luận hắn phạm phải sai lầm gì, xin Đại Thánh gia tha mạng cho hắn. Phần ân tình này, Lão Ngưu tất khắc ghi trong tim! Nếu Đại Thánh gia cảm thấy Lão Ngưu hứa hẹn còn không đủ... Lão Ngưu nguyện một mạng đổi một mạng, mong Đại Thánh gia thành toàn!
Nói xong, “quang quang quang”, liên hồi dập đầu ba tiếng.
Đối với Thiên Đình, hắn là Ngưu Ma Vương họa hại phàm trần. Đối với Yêu Vương khác, hắn là đại ca bảo thủ, làm việc do dự không quyết. Nhưng đối với Hồng Hài Nhi, hắn gần gần là phụ thân, một phụ thân quá độ yêu chiều con trai mình.
Từ từ quay đầu nhìn Ngưu Ma Vương đang bò rạp dưới đất, nhất thời, hầu tử không biết nên nói gì mới phải.
*****
Lúc này. Ngoại vi Hoa Sơn, Lưu Ngạn Xương thẫn thờ đi vào trấn nhỏ nơi mình đang ở.
Dương quang xuyên qua tán lá trên đỉnh đầu, rải xuống từng vệt loang lỗ trên vai hắn, người qua đường đánh tiếng chào hỏi, hắn lại cứ nghệt ra như không nghe thấy.
Đưa tay sờ sờ vị thuốc giấu trong tay áo thật không dễ dàng mới lấy được, Lưu Ngạn Xương không khỏi có phần thấp thỏm.
Tam thánh mẫu thật giúp mình. Chịu ăn một ít, thần quân gọi là Ngô Long kia cũng sai thủ hạ hái thuốc giúp. Không chỉ thế, còn phái người đưa mình về, dặn dò nói như quả bệnh tình mẫu thân không chuyển tốt, cứ nói cho hắn, bọn họ có thể đi nơi khác tìm tới tiên đan trị bệnh cho.
Đương nhiên. Loại trợ giúp ấy không phải bỗng dưng mà có. Điều kiện là nếu sau này tam thánh mẫu lại không chịu ăn uống, hắn tất phải tới đó khuyên bảo.
Sau này, tam thánh mẫu còn khai ân cho mình nữa không?
Lưu Ngạn Xương không biết, cũng giống như hắn không biết mình cầm lấy trâm cài tóc của tam thánh mẫu đi tìm Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, sẽ có kết quả như nào.
Đối với tam thánh mẫu mà ngay cả mặt mình cũng không dám nhìn kia, Lưu Ngạn Xương thật sự sợ hãi, nỗi sợ hãi giống như vừa sinh ra đã có. Trực giác nói cho hắn biết, nếu án theo lời tam thánh mẫu mà làm. Hắn sẽ chết rất khó coi.
Thẫn thờ cất bước đi trên đại đạo, ở đằng xa, Lưu Ngạn Xương nhìn thấy một lão đầu râu tóc bạc phơ ngồi dựa bên quải trượng, gật gà gật gù ngủ gục dưới tàng cây.
Hắn nuốt khô ngụm nước bọt, bước nhanh đi về phía trước, vươn tay đẩy đẩy lão nhân kia, nói:
- Tiếu gia gia, Tiếu gia gia?
Lão nhân kia chợt bừng tỉnh, mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn trên dưới Lưu Ngạn Xương một lượt, nói:
- Thì ra là Ngạn Xương, sao rồi, nghe nói ngươi vào núi tìm thuốc cho mẫu thân. Tìm được thuốc chưa?
Lưu Ngạn Xương cười khan hai tiếng, gật gật đầu.
- Tìm được là tốt, tìm được là tốt.
Tiếu gia gia gật gật đầu, thán nói:
- Mẫu thân có được hiếu tử như ngươi, cũng là phúc phận tu từ đời trước. Nếu đổi thành người khác, chắc giờ đã lo chuyện hậu sự rồi.
Thoáng do dự một phen. Lưu Ngạn Xương áp thấp giọng nói:
- Tiếu gia gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài.
- Nói.
- Cái kia, tam thánh mẫu, ngài biết không?
- Dương Thiền, muội muội Nhị Lang thần Dương Tiễn?
Lưu Ngạn Xương gật gật đầu nói:
- Đúng, chính là nàng. Nàng là thánh mẫu Hoa Sơn chúng ta, bao năm như vậy rồi, có truyền thuyết gì về nàng không?
- Truyền thuyết về nàng?
Tiếu gia gia hắc hắc cười lên, nâng người dậy, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi muốn hỏi điều gì?
- Điều gì cũng được! Tiếu gia gia, ngài biết điều gì, cứ kể hết cho ta.
Lưu Ngạn Xương vội vàng ngồi xuống tảng đá bên cạnh Tiếu gia gia, vểnh tai lắng nghe.
Ngẩng đầu trầm tư một lúc, Tiếu gia gia nhẹ giọng thán nói:
- Tam thánh mẫu này, vốn là Hoa Sơn thánh mẫu do Ngọc đế thân phong. Theo lý thuyết, bách tính Hoa Sơn chúng ta hẳn nên cúng vái. Nhưng miếu thánh mẫu trên đỉnh Hoa Sơn lại hoang phế nhiều năm. Ngươi có biết vì sao?
- Bởi vì nàng không hiển linh?
Tiếu gia gia chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ngươi chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai. Nếu chỉ là không hiển linh, làm sao mấy trăm năm đều không ai tế bái?
- Thế là chuyện gì?
Vươn tay vuốt vuốt râu dài, Tiếu gia gia ra vẻ thần bí nói:
- Miếu thánh mẫu kia, ngươi có từng đi qua?
Lưu Ngạn Xương khẽ lắc đầu.
- Ta đi qua.
Tiếu gia gia vuốt râu cười lên ha hả, nói:
- Miếu thánh mẫu kia, chỉ thừa lại tường ngói cũ nát, còn mọc đầy cỏ dại, không tìm kỹ, căn bản khó mà nhận ra được. Chẳng qua, sở dĩ biến thành bộ dạng ấy, không phải nhật sái, không phải mưa lâm, cũng không phong hóa. Mà là bởi...
Nói đến đây, Tiếu gia gia khẽ dừng lại, Lưu Ngạn Xương vội ghé tai tới.
Một tay che miệng, Tiếu gia gia áp thấp giọng nói:
- Mà là bởi nhân họa.
- Nhân họa?...
Nhất thời, Lưu Ngạn Xương trợn tròn mắt.
Tiếu gia gia cười lên ha hả, thấp giọng nói:
- Theo truyền thuyết, tam thánh mẫu kia từ lúc được phong Hoa Sơn thánh mẫu, liền tuyệt không hiển linh, đến nỗi hương hỏa đoạn tuyệt. Chẳng qua, mấy trăm năm trước nàng từng hiển linh một lần. Lần đó, đúng thật không phải hiển linh tầm thường. Một thư sinh gia đạo trung lạc, lại được phù lên ghế tể tướng, tay nắm trọng binh, ẩn có khí tượng vấn đỉnh vương vị. Có điều... kết cục của thư sinh kia rất thảm, thảm không nỡ nhìn. Đại giá trả ơn, cao đến đoạn tử tuyệt tôn! Ha ha ha ha!
Nghe được lời này, khóe môi Lưu Ngạn Xương không khỏi giật nhẹ, sắc mặt tức thì trắng bệch.