Trên mặt sông không thấy đâu là bến bờ, dòng nước bị pháp lực khống chế cuốn lấy tảng băng, chở theo thuyền nhỏ từng chút từng chút lao về bờ bên kia Hắc Thủy hà.
Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm cầm lấy vũ khí tấn tốc nhảy ra thuyền nhỏ, đứng trên tảng băng cảnh giác theo dõi bốn phía.
Thiên Bồng nắm Cửu Xỉ đinh ba hộ vệ Huyền Trang.
Sao công tay cầm mái chèo đã bị đông cứng, im lìm đứng đó, hệt như mọi thứ đang xảy ra xung quanh không liên quan gì tới mình.
Chính giữa thuyền, hầu tử vẫn ngồi xếp bằng, thoáng ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi hỏi:
- Nói đi, ngươi là ai, sao lại ra tay với Huyền Trang pháp sư, có rắp tâm gì?
Nghe vậy, Tiểu Bạch Long vội vàng súc tới sau lưng hầu tử. Lúc này, trong đám người chỉ thừa lại mỗi mình hắn là chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Đại... Đại Thánh gia nói đùa.
Sao công khẽ nhe răng cười khan, nhẹ giọng thán nói:
- Lão hủ có thể là ai được? Lão hủ... Lão hủ chỉ là sao công trên Hắc Thủy hà thôi.
Gió quét qua hầu tử bị làm phép ngưng thành băng thổi tới trên mặt hắn, khiến cho sao công rùng cả mình, từng giọt mồ hôi tí tách trượt xuống.
- Diễn kém như vậy, đừng vờ vịt nữa.
Hầu tử vươn mình vặn eo, đứng dậy, gánh Kim Cô bổng lên vai, quay đầu nhìn sao công thong thả nói:
- Đây là cơ hội sau cùng. Ngươi là ai?
- Đại Thánh gia... Ngài, có phải hiểu lầm gì không?
- Ba.
- Lão hủ thật sự chỉ là sao công trên Hắc Thủy hà, ngài đừng trách lầm người tốt!
- Hai.
Sắc mặt sao công tức thì trắng bệch.
- Một.
Lời còn chưa dứt. Chỉ thấy sao công kia “phốc” một tiếng, cả người quỳ rạp xuống đất.
Một trận bạch quang chớp qua, sao công chợt biến hình, đổi thành một con yêu quái thân cao bảy xích.
Hai hàm dài đến một xích, trên dưới khắp người bố đầy lân phiến xám bạc, mười ngón dài ngoằng nhìn qua có vẻ sắc bén vô cùng. Sau lưng còn có một chiếc đuôi dài.
Bộ dạng, như là một con Ngạc Ngư tinh.
Chứng kiến hết thảy, đối với những người khác có lẽ là chuyện trong ý liệu, chỉ riêng Tiểu Bạch Long chợt thất thanh kêu lên.
- Đà Khiết?
Ngạc Ngư tinh khẽ ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch Long, lại không nói lời nào.
- Là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?
Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi quen hắn?
- Đây là biểu đệ của ta, chính là con trai Kính Hà Long Vương mà vừa nãy mới kể.
Tiểu Bạch Long vội đứng chắn trước người hầu tử, nói:
- Đại Thánh gia, đây là Đà Khiết, biểu đệ ta. Chuyện này khẳng định là hiểu lầm.
- Vậy ư?
Hầu tử lành lạnh nhìn Đà Khiết. Ánh mắt đăm đăm
Đúng lúc này, chỉ nghe “Quang” một tiếng trầm vang, nguyên cả con thuyền và tảng băng chợt rung động kịch liệt.
Huyền Trang thiếu chút thì té ngồi trên đất.
Đồng thời với đó, hoa sóng vốn bị đóng băng lơ lửng trên đầu đột nhiên nứt vỡ, nện xuống con thuyền.
Ngay nháy mắt ấy, hầu tử lộn mình, Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài đâm tới băng điêu đang nện xuống.
Chỉ chớp mắt. Băng điêu khổng lồ vỡ vụn ra, như sơn thể cấp tốc trượt xuống, tiếp tục nện xuống thuyền nhỏ.
“Mưa đá” kịch liệt như thế, nếu bị đánh trúng, phàm nhân khó mà sống được.
Giữa lúc cấp bách, Thiên Bồng vội vàng dựng lên hộ thuẫn bảo hộ quanh mình Huyền Trang.
Thời này khắc này, băng ngoài thuyền nhỏ đã nát hết, Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm đứng trên tảng băng không khỏi luống cuống tay chân, vội nhảy về trên thuyền.
Nhưng cũng chính lúc này, ngay khi sự chú ý của tất cả mọi người đều bị dời đi, Đà Khiết quỳ trên sàn thuyền đột nhiên bậy dậy. Đẩy Ngao Liệt chắn ở trước người hầu tử ra, bổ nhào xông hướng Huyền Trang.
Ngay tích tắc, hầu tử trở tay, Kim Cô bổng yên ắng cải biến quỹ tích, gào thét quét tới Đà Khiết.
Không đợi tay Đà Khiết kịp chạm vào chéo áo Huyền Trang, Kim Cô bổng đã trùng trùng kích trúng eo hắn.
“Đông” một tiếng, cả người Đà Khiết bị đánh rớt trên boong, một búng máu tươi bắn vẩy ra.
Nếu không phải thân trên sàn thuyền không tiện tung chiêu, chỉ bằng kích này, e rằng Đà Khiết đã mất mạng.
Cơ hội thoáng qua liền trôi, Đà Khiết không dám ở lâu, chỉ thấy hắn ôm lấy vết thương lộn mình, trực tiếp lật ra ngoài sàn tàu, gieo mình vào trong nước.
Hết thảy xảy ra quá nhanh.
Ngay nháy mắt ngắn ngủi ấy, băng điêu chấn nát, hầu tử và Thiên Bồng vội vã ngăn trở băng điêu nện xuống, Quyển Liêm và Hắc Hùng tinh bị bức trở về, Đà Khiết ra tay với Huyền Trang, hầu tử phản kích, Đà Khiết đào ly. Trước trước sau sau chỉ diễn ra trong thoáng chốc, thậm chí Tiểu Bạch Long còn chưa kịp nói lời nào thì mọi chuyện đã kết thúc.
Vụn băng như hạt mưa đánh xuống thuyền nhỏ, phát ra từng hồi tiếng vang tí tách.
Tiểu Bạch Long nhìn gợn sóng từ từ đẩy ra nơi xa, nhất thời, mắt trợn tròn, mồm há hốc.
- Đuổi!
Quyển Liêm hơi cắn răng, đang muốn vọt ra thuyền nhỏ, lại bị Thiên Bồng kéo về.
- Đừng đuổi, hắn có đồng đảng.
Ngẩng đầu lên, hầu tử nhìn thấy trên đỉnh đầu cách mặt sông chưa đến ba trượng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một pháp trận cự đại trôi nổi giữa trời.
Pháp trận lớn đến nỗi cơ hồ kéo dài mười dặm trên mặt sông thoáng đãng, không thấy được đâu là bờ bến.
Thuận theo ánh mắt hầu tử nhìn lại, Hắc Hùng tinh cũng trông thấy pháp trận khổng lồ kia, thoáng do dự nói:
- Hình như vừa nãy chúng ta không cách nào thi triển thuật pháp Đằng Vân.
Hầu tử thở dài một hơi, nói:
- Đây hẳn là pháp trận cấm bay, đừng đuổi, bảo hộ Huyền Trang pháp sư mới là ưu tiên hàng đầu.
Năm đó pháp trận cấm bay là thứ mà lão Bạch Viên vẫn lấy làm tự hào, không ngờ sẽ có lúc gặp lại trong tình cảnh này. Khác biệt là, hiện tại thực lực kẻ làm phép không phải lão Bạch Viên ngày xưa có thể so được, phạm vi thuật pháp cũng lớn đến khó mà tưởng tượng.
Sóng gió trên mặt sông càng lúc càng điên cuồng, nguyên cả con thuyền giống như lá khô xóc nảy kịch liệt, tùy thời đều có khả năng bị sóng lớn cắn nuốt. Nếu không phải có Thiên Bồng dìu đỡ, e là Huyền Trang sớm đã bị văng ra ngoài thuyền.
Đỡ lấy Huyền Trang, Thiên Bồng ngửa đầu nhìn pháp trận, nhẹ giọng nói:
- Có phá được không?
- Có thể. Chẳng qua, động tĩnh sẽ hơi lớn.
Cúi đầu, hầu tử trông xuống nước sông cuộn tròn:
- Trên đầu kia chẳng qua là huyễn tượng thôi, nếu đối phương bố trí pháp trận ngay trên đầu, sao chúng ta lại không phát giác. Pháp trận thực sự chắc ở đáy sông. Đối phương, cũng đang ở đáy sông. Xem ra, nước sông màu đen là cố ý ủ mưu từ lâu.
*****
Lúc này, trong Hắc Thủy hà, Đà Khiết bị thương đã trốn được một đoạn tương đối xa.
Vươn tay lấy ra một mảnh bạch ngọc từ giữa eo, đưa lên ngậm trong miệng, lập tức, nước sông đen nhánh trước mắt bỗng trở lại như thường. Ẩn ước có thể thấy được bầy cá đang du đãng bốn phía.
Nháy mắt, hắn ngã vật xuống một gò núi dưới đáy sông.
Đứng trên gò núi, hách nhiên chính là ba tên Yêu Vương, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Ngục Nhung Vương. Dưới chân bọn họ có một pháp trận xanh lam đường kính hơn mười trượng, trên đó bày đầy Phạn văn đang không ngừng lưu chuyển.
Từ xa nhìn lại, chính giữa pháp trận dường như có một tăng nhân khô gầy ngồi xếp bằng, hai tay hợp mười. Đáng tiếc lại khoác khăn che đầu, không thấy rõ nét mặt.
Thấy Đà Khiết rơi xuống, Bằng Ma Vương vội vàng nghênh tới.
- Thất thủ?
Đà Khiết nằm trên đất, tay bịt vết thương, thống khổ gật đầu:
- Hầu tử kia quá nhanh... Chỉ cần hắn ở bên người hòa thượng, căn bản không cách nào xuống tay.
Sư Đà Vương nhìn Đà Khiết nằm trên mặt đất, hừ một tiếng nói:
- Vậy tiếp theo phải làm thế nào?
Bằng Ma Vương quay đầu nhìn tăng nhân ngồi ở trung tâm pháp trận, lại ngẩng đầu ngưỡng vọng mặt sông, nói:
- Cho dù không cách nào xuống tay, có thứ này ở đây, tạm thời bọn họ không chạy thoát được. Trước khốn chặt cái đã, nếu có thể bức chúng xuống nước là tốt nhất.
Nói xong, Bằng Ma Vương bước nhanh đi tới, đứng ở một góc pháp trận. Hai tên Yêu Vương còn lại cũng vội vàng đi tới hai góc pháp trận khác.
Từ từ, ba người bắt đầu rót linh lực vào trong pháp trận.
*****
Lúc này, trên mặt sông dần dần hình thành nên một vòng nước xoáy.
Thậm chí hầu tử bắt gặp một con cá bị nước sông hất văng lên mặt sông, ngay sau đó liền bị vòng nước xoáy kéo xé thành hai nửa.
Nếu không phải được hầu tử dùng linh lực gia trì, lại cường hành ổn định trọng tâm. Thời này khắc này, e là con thuyền sớm đã cùng chung kết cục như con cá kia.
Đấy đã không còn là nước, mà là đao trong hình hài chất lỏng!
Giữa làn nước tứ ngược, thuyền nhỏ bất chấp hết thảy sóng gió cùng xóc nảy, chậm rãi tiến về phía trước, tốc độ rất chậm.
Nhưng mà, ngay khi chúng nhân cho rằng sắp cập bờ, thoát ly phạm vi pháp trận chỉ còn là vấn đề thời gian, bỗng đột nhiên nguyên cả con thuyền lao vút về phía trước, lại bị làn nước quỷ dị khó lường đẩy dời, tấn tốc lệch xa hàng tuyến ban đầu, lăn lộn không chút quy luật trong từng đợt sóng dữ.
Quyển Liêm và Hắc Hùng tinh đều luống cuống tay chân, Thiên Bồng gắt gao kéo giữ Huyền Trang, Tiểu Bạch Long ôm lấy đuôi thuyền, thiếu chút bị quăng ra.
Hầu tử thật không dễ dàng mới lần nữa ổn định được con thuyền, không dám tiếp tục để nó di động về bất cứ hướng nào.
Mọi người đều thở dốc phì phò, hệt như chỉ thừa lại nửa cái mạng.
Thiên Bồng nhìn hoa sóng bị linh lực cách trở, một giọt mồ hôi lạnh trên trán từ từ trượt xuống.
- Cái này, sợ rằng... Không chỉ đơn giản là pháp trận cấm bay.
Thời này khắc này, sắc mặt hầu tử đã xanh đen.
- Đây là thuật pháp Phật môn.
- Thuật pháp Phật môn?
- Đúng, là thứ của Phật môn, xem ra, Đà Khiết đã nương nhờ tây phương.
- Không thể nào!
Tiểu Bạch Long ở bên chợt gào nói:
- Long Tộc ta trước giờ tuyệt không lui tới cùng Phật môn, làm sao Đà Khiết lại chạy đi nương nhờ Phật môn được?
Lúc đó, chúng nhân đều quay sang nhìn Tiểu Bạch Long.
Hầu tử mặt không biểu tình nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Ngươi là biểu ca của hắn?
- Đúng!
Tiểu Bạch Long gật gật đầu.
- Vậy được, ngươi đi xuống nói chuyện với hắn, hỏi rõ ràng sự thể rồi về đây.
Nói xong, hầu tử vươn tay kéo lấy Tiểu Bạch Long, hắn sợ đến nỗi ôm cứng Huyền Trang, chết sống cũng không chịu buông, ôm ghì khiến Huyền Trang thiếu chút thì tắt thở, khi đó hầu tử mới buông tay, xem như là bỏ qua cho Tiểu Bạch Long, thở dốc đi tới bên mép thuyền.
Chỉ vào mặt sông, Thiên Bồng nói:
- Pháp trận này uy lực không nhỏ, ngươi cảm thấy, liệu sẽ là ai? Trong Phật môn hẳn không mấy người có thể thi triển ra loại pháp trận có cường độ như này?
- Ít nhất phải là một trong tứ đại Phật Đà.
Hầu tử nghĩ cũng không nghĩ đáp nói:
- Chính Pháp Minh Như Lai, Phổ Hiền, Văn Thù, bằng không, thì là Địa Tạng vương quỷ dị khó lường kia.