Trong thiên không, một bát quái bàn rộng chừng một trượng đang chậm rãi bay về hướng tây.
Trước mặt là mỹ cảnh, bên cạnh là mây trôi, hiện ra trước mắt, là thiên địa không bờ không bến.
Cái gì gọi là “trời cao mặc chim bay”, cái gì gọi là “cúi nhìn thu hết non sông vào tầm mắt”? Hiện tại chính là như thế
Ngồi trên bát quái, hết thảy ùa tới trước mắt khiến cho Trầm Hương cả kinh há hốc mồm, tròng mắt sáng lên lấp lánh.
- Tỷ tỷ, bát quái này thật lợi hại!
- Đúng là lợi hại. Đây là di vật của sư huynh ta, dùng để chở người di chuyển là tiện nhất.
- Tỷ tỷ.
- Hả?
- Ngươi muốn đưa Trầm Hương đi vái ai làm thầy?
- Vái một con khỉ làm thầy.
- Cái gì?
Trầm Hương lập tức có vẻ không vui.
Nhíu mày trầm mặc nửa ngày, hắn nhăn nhăn nhó nhó nói:
- Tỷ tỷ, Trầm Hương không vái hầu tử làm thầy, bái ngươi làm thầy được không?
- Vì sao muốn bái ta làm thầy?
- Bởi vì tỷ tỷ rất dễ nhìn.
Trầm Hương nhe răng cười lên, mắt chớp chớp nhìn Thanh Tâm.
- Quỷ sứ.
Thanh Tâm quay đầu lườm Trầm Hương một cái, vươn tay vuốt vuốt cánh mũi nhỏ nhắn của đứa trẻ, nói:
- Nếu hắn không chịu thu ngươi làm đồ đệ, ta sẽ miễn cưỡng nhận ngươi.
Trầm Hương trùng trùng gật đầu, cười tươi như hoa.
Lại qua hồi lâu, Trầm Hương quay đầu nhìn Na Tra bám theo sát gót đằng sau, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, sao Na Tra lại đi theo chúng ta?
Thanh Tâm vươn tay vặn đầu Trầm Hương lại:
- Đừng quản hắn.
- Thế giờ chúng ta đi tìm con khỉ kia à?
- Đúng. Chẳng qua trước đó thuận đường tạt qua Tà Nguyệt Tam Tinh Động một chuyến.
- Tà Nguyệt Tam Tinh Động là nơi nào?
- Tà Nguyệt Tam Tinh Động là sư môn của tỷ tỷ.
- Thế. Có thể gặp được sư phó của tỷ tỷ không?
- Ngươi gặp hắn làm gì?
- Không có gì. Trầm Hương chỉ nghĩ, tỷ tỷ đã lợi hại vậy rồi, sư phó của tỷ tỷ, nhất định sẽ càng thêm lợi hại!
Thanh Tâm thoáng sửng sốt, hồi lâu mới vươn tay xoa đầu Trầm Hương. Cười nói:
- Hắn chỉ là một lão đầu buồn bực thôi. Một lão đầu... Cả ngày chỉ biết tính toán.
Cứ thế trò chuyện câu được câu không.
Nơi không xa không lưng, Na Tra giá ngự Phong Hỏa Luân bám theo sát gót, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay.
*****
Lúc này, trên chín tầng trời, Ngọc đế ngồi dựa trên long ỷ, vuốt râu dài, nhìn hai phần tấu chương đặt song song trên long án.
Đầu bên kia long án. Lý Tĩnh lặng lẽ đứng đó.
- Ý Na Tra là. Một khi để cây trâm kia rơi vào tay yêu hầu, yêu hầu tất cường công Hoa Sơn, đến lúc đó, khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột với Nhị Lang thần. Có khả năng ảnh hưởng gián tiếp đến Thiên Đình.
- Ý Thanh Tâm ngự sử là, nếu có thể khiến cho yêu hầu có vướng víu, nói không chừng bởi vậy mà ngưng lại tây hành. Như thế, xung đột giữa hắn và Côn Luân sơn bỗng dưng được hóa giải. Tam giới liền an bình.
Nghe vậy, Ngọc đế khẽ cười nhẹ.
Chắp tay, Lý Tĩnh nhẹ giọng nói:
- Ý bệ hạ là...
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Ngọc đế khép hờ, thở dài nói:
- Một khi lấy đến cây trâm kia liền sẽ cường công Hoa Sơn, Lý thiên vương cảm thấy, liệu có thật vậy không?
- Cái đó…
Ngọc đế chậm rãi lắc đầu, nói:
- Trẫm cảm thấy, chưa hẳn. Yêu hầu đã thoát ra rất nhiều ngày, đến nay vẫn chưa đặt chân lên Hoa Sơn... Lấy tính cách của hắn, nếu mà lấy được cây trâm kia liền muốn cường công. Thì chắc trước đó đã phải có điều chuẩn bị mới đúng. Chuyện này, khó mà phỏng đoán thế được.
Vươn tay lật giở tấu chương của Thanh Tâm, Ngọc đế cười hừ nói:
- Về phần Dương Thiền xuất sơn, yêu hầu có vướng víu liền có thể khiến tam giới an bình... Suy nghĩ này, e rằng chỉ là viển vông.
- Thế bệ hạ cảm thấy. Nên hạ lệnh triệu hồi Na Tra? Hay ghì lệnh bắt Thanh Tâm ngự sử đình chỉ?
Ngọc đế thoáng ngước đầu lên, vuốt râu trầm tư một lúc, nói:
- Triệu hồi Na Tra, sau này khó mà ăn nói. Ghì lệnh Thanh Tâm đình chỉ, sợ rằng, nàng chưa hẳn đã nghe lệnh. Nếu đã thế, cứ quan sát thêm rồi hẵng tính.
Nói xong, Ngọc đế vươn tay cầm lấy tấu chương của Na Tra, đưa cho khanh gia chờ đợi ở bên, nhẹ giọng nói:
- Thông báo sự tình cho Tam Thanh, Côn Luân sơn, Ngũ Trang Quan, Tà Nguyệt Tam Tinh Động, và cả... Nhị Lang thần Dương Tiễn.
- Dạ.
*****
Lúc này, trên Hắc Thủy hà, đám người hầu tử đã bị vây khốn trên mặt sông ba canh giờ.
Bầu trời vẫn bị bao phủ trong pháp trận, nước sông vẫn đang tứ ngược, thậm chí đã xuất hiện đại lượng vòi rồng, như từng con cự long vùng vẫy giữa sông, không ngừng khuấy động mặt nước.
Có hầu tử và đám người Thiên Bồng tọa trấn, sóng nước tuy lợi hại, nhưng không khả năng đột phá tầng tầng linh lực phòng hộ thương đến Huyền Trang cũng như thân tàu. Song trọn ba canh giờ qua đi, uy lực pháp trận không chỉ không giảm yếu, ngược lại còn có xu thế dần được tăng cường.
*****
Đáy sông, ba tên Yêu Vương vẫn đang tập trung tinh thần khống chế pháp trận.
Đà Khiết ôm lấy vết thương chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh pháp trận, ánh mắt ngốc trệ nhìn pháp trận kia.
Bằng Ma Vương từ giữa eo rút ra một chiếc dùi màu vàng ném cho Đà Khiết, hắn vội đưa tay tiếp lấy.
- Đừng ngồi đấy nữa, đến gần chỗ bọn họ canh chừng, chỉ cần bọn họ xuống nước, liền là cơ hội.
Đà Khiết nhìn chiếc dùi trong tay, thoáng do dự một phen, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ sẽ ngu đến mức chui đầu xuống nước?
Bằng Ma Vương cười khinh miệt nói:
- Không phải ngu, mà là không còn lựa chọn nào khác. Pháp trận này có kim thân gia trì, lực lượng chỉ tăng không giảm, chẳng lẽ bọn họ chịu bị vĩnh viễn khốn chết ở đây?
- Thế chuyện ngươi đáp ứng ta...
- Yên tâm, chỉ cần hòa thượng chết rồi, chuyện dưới Địa phủ chẳng phải đều do Địa Tạng vương định đoạt? Ngụy Chinh mặc ngươi xâu xé, muốn báo thù thế nào cũng được!
Đà Khiết cắn răng, nắm lấy dùi vàng kia, xoay người bơi tới vị trí thuyền nhỏ.
*****
Trên mặt nước, hầu tử đứng im lìm, mắt đăm đăm nhìn xuống nước sông đen nhánh như vực sâu bên dưới.
Thiên Bồng vươn tay lăng không nắm lên một vốc nước, đưa lên mũi ngửi ngửi, lại phóng tay trực tiếp móc xuống làn nước để do thám.
Hồi lâu, Thiên Bồng thu tay về, nhẹ giọng nói:
- Nước ở đây rất quỷ dị, không chỉ có thể cách trở tầm nhìn, còn có thể nhược hóa cảm giác của linh lực. Một khi hạ xuống dưới đó, tùy thời đều có khả năng bị đối phương đánh lén.
- Cái này...là do Đà Khiết biến ra.
Tiểu Bạch Long thấp giọng nói:
- Từ nhỏ hắn đã có năng lực này, trên thân người khác chưa từng gặp qua.
- Có cách nào phá giải không?
Tiểu Bạch Long trầm tư một lúc, nói:
- Có một loại ngọc thạch, ngậm vào trong miệng là được. Hay là... Để ta gọi người đưa tới?
Nghe được lời này, hầu tử không khỏi bật cười:
- Gọi ai?
Bị hỏi vậy, Tiểu Bạch Long á khẩu.
Muốn hỏi loại ngọc thạch kia là gì, rất đơn giản, chỉ cần liên hệ Tây Hải Long cung là được.
Về phần đưa tới, vấn đề e rằng không dễ, rốt cuộc, không mấy người ở Tây Hải Long cung có thể xuyên qua nổi pháp trận này.
Hơn nữa, chính bản thân Tiểu Bạch Long còn không dám xuống nước, giờ gọi ai tới mới được?
Đà Khiết là họ hàng gần với Tây Hải, Tây Hải Long Vương lại có đại ân với hắn, theo lý, hắn khẳng định sẽ không thương hại tới người nhà Tây Hải. Nhưng trận trượng trước mắt rõ ràng không chỉ có mình hắn, thậm chí trong những đồng bọn kia khả năng có nhân vật cấp cao của Phật môn can dự vào. Trước mặt đám người kia, người nhà Tây Hải Long cung có thể bảo chứng an toàn hay không, khó mà nói trước.
Suy nghĩ một lát, Tiểu Bạch Long đành mím môi, cúi đầu.
Thở dài một hơi, hầu tử hỏi Thiên Bồng:
- Ngươi nói sông này sâu chừng nào?
- Sâu chừng nào cũng thế cả thôi. Bọn họ muốn bức chúng ta đi xuống, đặc biệt là ngươi, chỉ cần ngươi vừa đi... Nơi này liền nguy hiểm.
Hầu tử nhe răng cười hì hì nói:
- Kỳ thực, ta đột nhiên nghĩ đến một cách vừa có thể xuống nước, lại không cần rời khỏi con thuyền này. Không biết, bọn họ có bản lãnh phá được hay không.
Giây phút sau, chỉ nghe “Quang” một tiếng nổ vang, Kim Cô bổng biến lớn vươn dài, từ trên thuyền nhỏ đâm thẳng xuống đáy sông!
Ngay sau đó, nước sông điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
Trong cuồng lưu, hầu tử biến ra pháp thiên như địa cao tận vài trăm trượng, một tay chống Kim Cô bổng, một tay nâng thuyền nhỏ, từ từ cất bước mà đi.