Trên bậc đá dài dằng dặc, Thanh Tâm dắt tay Trầm Hương từng bước đi lên. Nơi không xa, Na Tra vẫn đang cẩn thận cùng theo.
Hoa cỏ ven đường lay động trong gió, một con côn trùng bám lên thân cây đang từ từ xoay chuyển thân mình, tìm cách bò hướng nơi khác.
Thanh Tâm quay đầu nhìn Na Tra một cái, đối phương vội dừng chân lại, ánh mắt lại vẫn tràn đầy địch ý.
Cúi đầu, Thanh Tâm trông thấy mặt tiểu Trầm Hương đã đỏ bừng, thở dốc hổn hển. Thỉnh thoảng lại dùng tay xoa vuốt đầu gối.
- Trên núi có pháp trận, không thể bay loạn được, đành phải đi bộ thôi.
Trầm Hương lặng lẽ gật đầu.
- Mệt à?
Trầm Hương lắc lắc đầu.
- Hay là để ta ôm ngươi? Đường xa như vậy, đối với ngươi đúng thật hơi quá sức.
Nghe thế, Trầm Hương ngước đầu chớp chớp mắt nhìn Thanh Tâm, hồi lâu, lại lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
- Ta có thể... Có thể tự đi.
Thanh Tâm khẽ cười cười, dắt tay Trầm Hương tiếp tục leo lên bậc đá.
Lại đi một đoạn ngắn, nàng nhẹ giọng thán nói:
- Kỳ thực, làm thần tiên không khoái lạc như ngươi tưởng đâu. Thần tiên, cũng có phiền não của thần tiên. Khoái lạc của một cá nhân, quyết định bởi suy nghĩ tâm tình của kẻ đó, dù có làm thần tiên, cũng không có gì khác biệt... Bởi vậy, tu tiên chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Lúc nói câu này, Thanh Tâm thoáng bật cười.
Đây là lời Tu Bồ Đề từng nói, không phải nói với nàng, mà nói với cô gái vốn không nên tồn tại giữa thiên địa tám trăm năm trước.
Không biết là vô tâm cắm liễu hay là cố ý, cuối cùng câu nói này lại biến thành “ký ức” của nàng .
Cầm tay Thanh Tâm, Trầm Hương dè dặt hỏi:
- Thế, vì sao tỷ tỷ lại tu tiên?
- Bởi vì không được lựa chọn. Ta vừa sinh ra liền được nhận làm đồ đệ. Chuyện tu tiên cứ vậy tự nhiên mà tới, cả ta đều không biết vì sao.
- Còn có chuyện tốt thế ư? Vì sao ta sinh ra lại không được giống như tỷ tỷ?
- Thế Trầm Hương vốn muốn làm gì?
Trầm Hương ngước đầu suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói:
- Trầm Hương muốn làm tướng quân.
- Vì sao muốn làm tướng quân?
- Vì làm tướng quân có thể cưỡi ngựa. Tiếu gia gia nói, làm lính là không được cưỡi ngựa, phải làm tướng quân mới được cưỡi ngựa.
- Ngươi được cưỡi ngựa bao giờ chưa?
- Chưa!
Trầm Hương chậm rãi lắc đầu, bĩu môi nói:
- Chẳng qua mỗi lần chơi trò cưỡi ngựa đánh trận, Trầm Hương đều phải làm ngựa.... Trầm Hương cũng muốn cưỡi ngựa.
Lời này khiến Thanh Tâm nghe mà bật cười khanh khách. Vươn tay xoa xoa đầu hắn.
- Phàm nhân đúng là giản đơn, có đôi lúc nghĩ nghĩ, kỳ thực làm phàm nhân cũng không sai.
Thanh Tâm thở dài nói:
- Làm phàm nhân có khi lại sướng hơn thần tiên. Rất nhiều phàm nhân đều muốn tu tiên, nói đến cùng, trừ thuật pháp ra, kỳ thật là bọn họ sợ chết. Bọn họ tu tiên là vì trường thọ, thậm chí trường sinh bất lão.
Trầm Hương ngước đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Mân mê môi, Thanh Tâm thong thả nói:
- Chết, thật ra không hề đáng sợ. Chết rồi sẽ đầu thai, đầu thai liền quên hết mọi chuyện, có thể làm lại từ đầu, quen với người mới, cuộc sống mới. Thực sự đáng sợ, là ký ức mấy đời chen chúc vào nhau, hỗn loạn vô cùng, muốn quản cũng quản không được. Nghĩ không thông, lại không thể nhìn mà không thấy. Hơn nữa, khăng khăng thọ mệnh còn dài đằng đẵng, đồng nghĩa với nếu ngươi không ra tay kết thúc, nó sẽ vĩnh viễn bám lấy ngươi.
- Làm thần tiên sẽ khổ vậy ư?
Thanh Tâm lắc lắc đầu nói:
- Thần tiên bình thường thì không, thần tiên xui xẻo mới bị. Bởi thế tỷ tỷ phải đi làm một ít chuyện, kết liễu chúng, để hai người nào đó được yên nghỉ.
- Thế... Tỷ tỷ là thần tiên bình thường hay là thần tiên xui xẻo?
Vừa nghe, Thanh Tâm lập tức ngẩn ngơ. Sửng sốt hồi lâu mới cười hì hì nói:
- Tỷ tỷ, muốn làm một thần tiên siêu thoát thế ngoại. Chuyện Thiên Đình, không quản, chuyện phàm trần, cũng không quản, không quản chuyện gì hết, có thể thanh tĩnh tận hưởng cuộc sống. Sau này ngươi cũng nên như vậy, vạn vạn đừng nghĩ không ra, đi dính vào tư tình nhi nữ. Hiểu không?
Trầm hương càng nghe càng ngất, nhưng rốt cục vẫn khẽ gật đầu nói:
- Trầm Hương biết rồi, Trầm Hương cẩn tuân sư phó dạy bảo.
- Sư phó? Ta đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ lúc nào?
- Trên đường tới đây tỷ tỷ đã đáp ứng Trầm Hương!
- Ta là nói nếu hầu tử không nhận ngươi thì ta mới nhận.
- Vậy ta hi vọng hắn không nhận ta!
Trầm Hương chém đinh chặt sắt đáp nói.
Thanh Tâm cười lên khanh khách, đưa tay xoa đầu Trầm Hương, nhẹ giọng nói:
- Theo như hiểu biết của ta về hắn, chắc hắn sẽ không nhận ngươi đâu. Chẳng qua, vẫn phải đi cho đủ quy trình. Đến lúc đó nói hết sự thể với hắn, cho hắn nhìn thấy cây trâm này, hẳn hắn sẽ không nói hai lời giết tới Hoa Sơn. Làm gì còn tâm tình để ý ngươi?
Lúc này, Trầm Hương càng nghe càng hồ đồ, Na Tra đi theo đằng xa cũng là như thế.
- Thanh Tâm này, rốt cục muốn làm gì đây?
Dừng chân lại, Na Tra sờ cằm trầm tư.
Bước thêm mấy bước là đi vào phạm vi pháp trận của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, chưa qua thông báo, người ngoài như hắn mà tự tiện xông vào, tuy không đến nỗi có gì nguy hiểm, nhưng rốt cục vẫn không hợp với lễ số.
Hết cách, Na Tra đành phải khoanh chân ngồi xuống.
Không lâu sau, Thanh Tâm và Trầm Hương đã lên tới giữa lưng núi, trông thấy đạo quan dựng bên vách đá.
Từng hồi tiếng chuông từ trong giám vọng ra, rền vang khắp lòng núi.
Đạo đồ quét dọn ngoài cửa vừa gặp Thanh Tâm liền vội khom người chắp tay nói:
- Đệ tử bái kiến Thanh Tâm sư thúc tổ.
Nói xong, ánh mắt đạo đồ rơi xuống Trầm Hương bên cạnh Thanh Tâm, thoáng sửng sốt.
Thanh Tâm dừng chân trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Sao lại gõ chuông vào lúc này, trong đạo quan có chuyện gì à?
- Không có gì, chỉ là sư phó đang giảng kinh thôi.
- À!
Nghe vậy, Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu, dắt Trầm Hương vượt qua bậc cửa tiếp tục tiến vào trong.
Trầm Hương gãi gãi đầu, dè dặt hỏi:
- Tỷ tỷ, vừa nãy hắn gọi ngươi là gì?
- Sư thúc tổ.
- Sư thúc tổ?
- Đúng. Hắn là đệ tử Vu Nghĩa, Vu Nghĩa là đệ tử của Y Viên sư huynh, gặp ta phải kêu một tiếng sư thúc. Đệ tử hắn chẳng phải nên gọi ta là sư thúc tổ?
Nói xong, Thanh Tâm cười khẽ:
- Sau này. Bất luận ngươi bái làm môn hạ của ta, còn bái làm môn hạ hầu tử, đều là sư thúc của hắn.
Tròng mắt Trầm Hương đảo quanh nửa ngày, mãi mà vẫn không rõ ràng lắm, vẻ mặt cứ mơ màng. Chắc là chưa hoàn toàn nghe hiểu.
Luận năm tuổi, hắn còn quá nhỏ. Với hắn, danh từ bối phận kiểu như sư thúc tổ, sư thúc hiển nhiên là quá xa xôi, trong gia môn phàm trần, rất ít khi nghe được những từ này.
Hiện nay quy mô Tà Nguyệt Tam Tinh Động không khác gì lúc trước, nhưng chắc bởi vị trí quá heo hút, đệ tử ít đi rất nhiều. Một đường từ sơn môn tiến vào trong, đi qua cả trăm trượng, song chẳng gặp được mấy tên đệ tử.
Đương nhiên. Nguyên nhân trọng yếu là bởi hôm nay Vu Nghĩa giảng kinh.
Đã mấy trăm năm Tu Bồ Đề không khai đàn giảng đạo, đệ tử đời thứ hai chỉ thừa lại mỗi Thanh Tâm và hầu tử, hầu tử thì không nói nữa rồi, Thanh Tâm cũng thường xuyên chạy ngược chạy xuôi giữa Đâu Suất Cung và Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Hiện tại, Vu Nghĩa thân làm đệ tử xuất sắc nhất ở thế hệ thứ ba đã thành kẻ chấp chưởng thực tế nơi này. Hắn giảng kinh, chúng đệ tử tự nhiên là đổ xô mà tới. Ngay cả tu tiên giả nhàn tản trong các đạo quan, động phủ gần đây có đôi lúc cũng sẽ tới dự thính.
Thuận theo lối mòn đi qua một mảnh rừng trúc, cuối cùng Thanh đã về đến trụ sở của mình, Tĩnh Tâm viện.
Tuy trong danh tự có chữ “viện”. Nghe vào tai có vẻ rất lớn, nhưng kỳ thật chỉ là hai căn bình phòng cộng thêm một sân nhỏ thôi.
Một căn trong đó là nơi ở của Thanh Tâm, căn khác là trường sở cho các hoạt động chủ yếu của nàng tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, bao gồm một gian thư phòng và một gian phòng luyện đan cỡ nhỏ, làm tu tiên giả, nơi ở như thế đã dư dả có thừa.
Ngày thường những lúc không ở đây, nơi này đều giao cho đệ tử trong giám quản lý.
Nhìn từ bên ngoài thì không có cảm giác gì, nhưng vừa bước vào trong, Trầm Hương lập tức ngây dại.
Hắn cẩn thận cởi đôi giày dính đầy bùn đất của mình ra, lại do dự không biết có nên nhấc chân vượt qua bậc cửa không.
- Sao vậy?
Thanh Tâm quay đầu hỏi:
- Còn đứng ngoài đó làm gì?
Trầm Hương cúi đầu nhìn đôi vớ nhơ nhuốc dưới chân. Lại rướn cổ nhìn sàn nhà trơn bóng bên trong, ngước mắt lên thấp thỏm nhìn Thanh Tâm.
- Sao để ý nhiều vậy!
Khẽ vươn tay, Thanh Tâm trực tiếp xách bổng Trầm Hương vào, vuốt vuốt cánh mũi hắn, khẽ cười nói:
- Rụt rè như thế, sao làm được đệ tử của Thanh Tâm ta?
Trầm Hương chớp chớp mắt, không đáp lời.
Đang lúc này, sau lưng chợt có một người vội vàng đuổi tới.
Vừa vào cửa, Vũ Huyên vội khom người chắp tay nói:
- Vũ Huyên tham kiến Thanh Tâm sư thúc.
Lúc nhìn thấy Trầm Hương. Nàng thoáng sửng sờ.
Thanh Tâm từ từ đứng thẳng dậy.
- Sao thế?
- Vu Nghĩa sư huynh nghe nói sư thúc đã trở về, đặc ý dặn đệ tử chạy tới xem sư thúc có gì sai phái, còn có...
- Còn có cái gì?
- Còn có... Vu Nghĩa sư huynh dặn đệ tử nhắc nhở sư thúc, sư tôn đang ở trong Tiềm Tâm điện.
Nghe được lời này, Thanh Tâm lập tức sửng sốt:
- Lão đầu tử nói muốn gặp ta?
- Không nói... Chẳng qua, sư tôn dặn Vu Nghĩa sư huynh, bảo nếu sư thúc trở về, thì nói cho sư thúc biết hắn đang ở trong Tiềm Tâm điện.
- Ta biết rồi.
Thanh Tâm gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, vươn tay đẩy Trầm Hương ra trước, nói:
- Ngươi giúp ta một chuyện, tắm rửa cho hắn một cái, đổi bộ quần áo sạch sẽ chút.
Vũ Huyên lặng lẽ gật đầu, vươn tay định kéo Trầm Hương. Trầm Hương chợt vội vàng rụt lại, vòng tay sau lưng.
- Sao vậy?
- Cha nói, nam nữ thụ thụ bất thân, ta... Tự ta tắm được rồi.
Trầm Hương nhỏ giọng nói.
*****
Lúc này, trên Hắc Thủy hà, hầu tử vẫn đang tiếp tục thi pháp.
Hắn sử ra pháp thiên như địa, hóa thành cự nhân cao vài trăm trượng, nước sông chỉ tới ngang ngực, dù không thi triển bất kỳ thuật pháp phi hành nào, theo lý hắn vẫn có thể dễ dàng băng qua dòng sông.
Đáng tiếc, đối phương hiển nhiên sớm có chuẩn bị.
Lúc hầu tử vừa sử ra pháp thiên như địa, mấy vòi rồng như thủy long đang tứ ngược khắp mặt sông tức thì quấn tới, tính thử ngăn trở bước chân hắn.
Hầu tử lập tức khua múa Kim Cô bổng hướng quét ngang đám thủy long.
Dưới trọng kích, đám thủy long bị đánh nát, hóa thành mưa bay đầy trời.
Nhưng mà, không đợi hầu tử kịp đưa côn trong tay chống lại xuống đáy sông, đám thủy long lại lần nữa vươn ra từ trong nước, bất kể thế nào cũng không tránh được.
Dần dần, hầu tử sa vào khốn cảnh, cất bước duy gian.
Nếu gặp lúc bình thường, hầu tử muốn tránh thì cũng khá là dễ dàng, đáng tiếc hắn lại đang trong trạng thái sử dụng pháp thiên như địa.
Loại thuật pháp này có lợi có tệ, lúc này, rõ ràng tệ lớn hơn lợi.
Hết cách, hầu tử cắn răng, ném thuyền nhỏ trong tay sang bờ bên kia!
Nguyên cả con thuyền, gồm ở mấy người trên đó hệt như sao băng lao vút tới bờ bên kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trong thoáng chốc ngắn ngủi ấy, Thiên Bồng đã vác Huyền Trang lên lưng, nương theo lực đẩy của hầu tử xông tới bờ bên kia.
Nhưng cũng ngay trong nháy mắt đó, một bàn tay không lồ do hắc thủy rót thành đột nhiên từ dưới nước vươn ra.
Dưới tác dụng của pháp trận, nhất thời Thiên Bồng không cách nào lăng không đổi hướng. Chỉ thuấn tức, Thiên Bồng, và cả Huyền Trang đồng thời bị bàn tay khổng lồ vững vàng bắt lại, kéo xuống đáy sông!
Nhất thời, hầu tử trợn tròn mắt.
Hiển nhiên, hắn đã đoán thấp công tác chuẩn bị của đối phương…