Đại Bát Hầu

Chương 632: Kim thân (1)



Ngay nháy mắt Huyền Trang và Thiên Bồng bị bàn tay khổng lồ do hắc thủy rót thành bắt lấy, hầu tử vội vươn tay ra hòng ngăn cản.

Nhưng cũng ngay trong nháy mắt ấy, hắn lộ ra sơ hở.

Hắc thủy cuộn trào bao bọc quanh mình hắn, giữa lúc hoảng loạn, thậm chí có một bộ phận trút vào trong miệng.

Đến sau cùng, hắn nhìn thấy cự thủ do hắc thủy rót thành bị mình đánh tan, bên trong lại chẳng có thứ gì. Ngay sau đó, hắn liền sa vào kích đấu cùng đám thủy long.

Bọt nước tóe lên rợp cả bầu trời.

Thân xác khổng lồ hóa mang đến sức công kích cũng như phòng ngự cường đại, đồng thời lại cắt giảm tốc độ và tính linh hoạt. Lúc ứng đối với loại đại hình pháp trận này, chẳng những vô ích, ngược lại còn có hại.

Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm và cả Tiểu Bạch Long đã rơi sang bờ bên kia, đều đang trợn mắt há mồm nhìn hết thảy xảy ra trên sông.

*****

- Trúng chiêu!

Dưới đáy nước, Bằng Ma Vương chợt ngừng lại khống chế pháp trận, xách lên Phương Thiên Họa Kích chỉ vào Ngục Nhung Vương nói:

- Ngươi ở lại.

Nói rồi, dậm chân tung mình bơi tới nơi xa.

Kiểu bơi này không có linh lực chuyển ra, thậm chí không có bất kỳ động tác nào, chỉ đơn thuần lợi dụng sức đẩy của nước sông.

Thoáng sửng sốt một lúc, Sư Đà Vương cũng vội vàng đuổi theo.

Chiến đấu thực sự giờ mới bắt đầu.

*****

- Tán --!

Một tiếng bạo quát, hắc thủy dây dưa quanh mình bị hầu tử dùng linh lực cường hành đánh văng.

Quá cấp bách, linh lực hắn tung ra kích lên một đợt gió xoáy điên cuồng khuếch tán quanh bốn phía, thổi khiến Tiểu Bạch Long vội không kịp phòng, phải dùng tay che chắn trước người, chân giật lùi liền mấy bước.

Toàn bộ mặt sông phảng phất như bị nổ tung, mãi lúc sau mới lắng lại.

Nương theo nước sông lui tán, hầu tử tấn tốc giải trừ pháp thiên như địa, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Thiên Bồng và Huyền Trang đều đã mất đi tung tích. Chỉ còn vài mảnh vụn của chiếc thuyền nhỏ trôi nổi giữa dòng nước xiết.

Bởi hắn đột nhiên giải trừ pháp thiên như địa, mặt sông tấn tốc hình thành một vòng nước xoáy khổng lồ. Khiến cho nước sông vốn đang tứ ngược bị cuốn theo hấp lực, xoay tròn, nhờ đó giành được chút thời gian để thở dốc.

Nhưng, không đợi hắn kịp lăng không rơi xuống, từng luồng thủy long đã lần nữa đằng không mà lên, gào thét lao đến chỗ hắn.

- Bình tĩnh.

Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu hầu tử.

- Thiên Bồng?

Hầu tử không khỏi sửng sốt.

- Là ta. Nước sông này rất kỳ quái, tuy ngăn trở ngoại giới cảm giác dưới lòng sông, lại không ngăn trở từ lòng sông cảm giác ngoại giới.

- Hiện tại tình hình ngươi thế nào. Đang ở đâu?

- Huyền Trang pháp sư đang ở cùng ta. Tạm thời an toàn. Chúng ta ở ngay bên dưới, cách ngươi chừng năm trăm trượng về hướng đông nam.

Lúc này, một chân Thiên Bồng đã giẫm trong nước bùn dưới đáy sông, dựng lên một mặt hộ thuẫn hình cầu lấy hắn làm trung tâm, đường kính có hơn ba trượng, cách tuyệt toàn bộ nước sông ra ngoài.

Trong hộ thuẫn có đầy đủ không khí, Huyền Trang chính đang đứng thở hổn hển bên cạnh Thiên Bồng.

Nắm lấy Cửu Xỉ đinh ba, Thiên Bồng cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Từng giọt nước từ trên trán chậm rãi rơi xuống, cũng không biết là mồ hôi hay nước sông.

Thời này khắc này, tình cảnh thật sự vô cùng hỏng bét.

Hắn có thể cảm nhận rõ nét hết thảy trên mặt sông. Nhưng ở trong nước, phạm vi cảm giác chỉ rút ngắn lại ở phạm vi ba trượng. Vượt quá phạm vi ấy, hết thảy đều là trống rỗng.

Với cự ly như thế mà bị đánh lén, đừng nói bên cạnh còn có Huyền Trang, dù là mỗi mình hắn cũng khó có thể ứng đối tu giả có tu vị Thái Ất kim tiên trở lên.

Không chút nào do dự, hầu tử giống như một ngôi sao băng từ giữa không trung trùng trùng đâm xuống, thuận thế tránh ra từng luồng thủy long đang tập kích tới, gieo mình vào lòng sông.

Pháp trận cấm bay vẫn còn, đồng nghĩa với hắn căn bản không cách nào tùy ý khống chế thân hình. Bất luận là ở không trung hay ở trong nước, nguyên lý đều như nhau. Mà trong dòng nước xiết kịch liệt như thế, muốn bơi đi, trừ phi vốn là Thủy tộc, bằng không sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Muốn hành động ở nơi như thế, biện pháp khả quan nhất có lẽ chỉ còn mỗi “đi”.

Trực tiếp chìm xuống đáy sông, hầu tử vung chân đuổi tới phương vị mà Thiên Bồng vừa nói.

Nhưng chưa chạy được mấy bước, hắn đã phát hiện dị dạng.

Dưới đáy sông này có rất nhiều pháp trận hắn chưa từng gặp qua, trên đó toàn là Phạn văn, rõ ràng xuất từ thủ bút Phật môn. Thậm chí rất nhiều trong số đó đến hiện tại vẫn chưa được kích hoạt.

Hiển nhiên, kẻ đến đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, khả năng đã tính ra tất cả những hành động bọn hắn có thể làm, hơn nữa lần lượt chuẩn bị ứng đối tương xứng.

- Thật là... Dụng tâm lương khổ.

Nghĩ tới đây, hầu tử không khỏi cười hừ một tiếng.

Hắn đã dự cảm được khốn cục tiếp sau.

Loại đối thủ có thể ngồi xuống âm thầm mưu đồ như vậy, trên thực tế càng khủng bố so với những đối thủ cầm đao thương trực tiếp đối chiến cùng mình. Đây đại khái cũng là chỗ đáng sợ của Ngộ giả đạo khi đặt cùng Hành giả đạo.

Ở trên chiến trường Ngộ giả đạo tuyệt đối không phải đối thủ của Hành giả đạo, nhưng một khi lui ra sau màn, rất nhanh sẽ biến thành một đối thủ vô cùng khó chơi.

Rất đáng tiếc, Phật môn cơ hồ thuần một sắc “Ngộ giả đạo”, hơn nữa còn ném bỏ mọi cảm xúc, mọi buồn vui, so với Ngộ giả đạo Đạo môn bọn họ càng thêm thuần túy, càng thêm chăm chú suy xét sự tình.

Rất nhanh, hắn phát hiện một vấn đề rất lớn – phía đáy lòng sông toàn là nước bùn đặc sệt!

Nếu bình thường, đạp lên nước bùn này vẫn có thể tiến về phía trước. Nhưng giờ lại không được.

Hầu tử ép hai đùi vào trong cát bùn, nước xiết dưới lòng sông giống như đao bén, có thể cuốn thốc nước bùn dễ dàng như quét lá khô.

Nước sông không cách nào thúc đẩy thân xác hầu tử, lại có thể khiến cát bùn dưới chân không ngừng lưu chuyển như hà lưu, khiến hắn hành động rất khó khăn.

Đành chịu, hầu tử phải sử dụng trụy địa thuật đề thăng trọng lượng bản thân, ấn người thật sâu vào trong nước bùn, thẳng đến khi đặt chân lên tầng cát đá bên dưới.

Hai tay căng ra, hắn đạp lên cát đá, gồng sức trực tiếp phá mở nước bùn ập tới trước mặt, dò dẫm tiến về phía trước. Đáng tiếc, tốc độ thực sự quá chậm.

*****

Ở đầu khác của dòng hà lưu.

Một tiếng trầm vang, lập tức, hộ thuẫn của Thiên Bồng bị đâm phá từ đằng sau. Một cây đại đao từ khe hở xông ra. Ngay sau đó, trong nước sông đen ngòm có thể lờ mờ thấy được thân ảnh Sư Đà Vương.

Không đợi Thiên Bồng kịp quay người, Sư Đà Vương đã xông qua cự ly ba trượng ngắn ngủn, một đao chém ngang eo Thiên Bồng.

Trong cơn kịch đau, Thiên Bồng cắn răng khua múa Cửu Xỉ đinh ba đánh trả.

Nhưng không đợi Cửu Xỉ đinh ba lăng không rơi xuống. Đối phương đã lần nữa đâm phá hộ thuẫn chui ra ngoài, thân hình tan biến trong nước sông đen ngòm.

Thiên Bồng ôm lấy vết thương nơi eo, khuỵu gối quỳ xuống đất, máu tươi thuận theo kẽ tay nhỏ giọt ra.

- Nguyên soái...

Huyền Trang muốn bước tới dìu đỡ, lại bị Thiên Bồng vươn tay ngăn cản.

- Đừng quản ta... Chính ngươi coi chừng...

Lời thì nói vậy, nhưng dưới đáy sông này, Huyền Trang có thể làm gì được?

Đối phương ở ngay bên cạnh, âm thầm rình cơ mà động, Thiên Bồng mở to tròng mắt nhìn quanh bốn phía, lại chẳng thấy được điều gì.

Đúng lúc này. Thiên Bồng đột nhiên cảm giác được hầu tử đang nương theo sức đẩy từ Kim Cô bổng xông lên mặt sông, lập tức trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hầu tử thay đổi vị trí, cự ly cách mình càng xa!

Do có thể cảm nhận được biến hóa bên ngoài, dựa vào một số vật thể tham chiếu, Thiên Bồng rõ ràng biết được tuy mình và Huyền Trang đều không chuyển động, nhưng phương hướng giữa hai bên đang vô thanh vô tức chệch đi đi.

Tệ hại hơn là, vị trí của hầu tử rõ ràng càng xa so với vừa nãy. Hiển nhiên, dưới đáy sông hầu tử cũng gặp vấn đề, đến nỗi phương hướng giữa hai bên bị chếch đi.

- Vị trí thay đổi, chếch vị trí cũ hai mươi trượng về phía tây!

Chỉ sát na hơi thoáng liền trôi ấy, Thiên Bồng tấn tốc thông báo cho hầu tử biết vị trí mình đang ở.

Hầu tử không trả lời, mà tấn tốc xông xuống trong nước.

Thế cục, không dung hắn thời gian ngẫm nghĩ quá nhiều.

Thiên Bồng nắm lấy Cửu Xỉ đinh ba từ từ đứng dậy, đổi tay, bày ra giá thế nghênh chiến. Ánh mắt không ngừng quét quanh mảnh nước sông đen kìn kịt bên ngoài hộ thuẫn.

“Oanh” một tiếng trầm vang, hộ thuẫn trên đỉnh đầu bị phá tung.

Một mũi Phương Thiên Họa Kích thuận theo khe hở đâm xuống đầu Thiên Bồng.

Trong hoảng loạn, Thiên Bồng chỉ biết lách mình sang bên cạnh để tránh đi.

Đúng lúc này. Mặt bên hộ thuẫn cũng bị phá mở, Sư Đà Vương lần nữa nắm lấy đại đao xông vào. Lần này điểm rơi của đại đao là cổ Thiên Bồng.

Giữa lúc cấp bách, khẽ cắn răng, Thiên Bồng vội dùng Cửu Xỉ đinh ba ngăn trở.

Nhưng cũng ngay trong nháy mắt đó, Bằng Ma Vương thuận theo vết rách trên đỉnh đầu lao xuống, lăng không lộn mình, Phương Thiên Họa Kích trùng trùng vạch một đao vào tay Thiên Bồng, máu phun như mưa!

Ngay sau đó, khi Thiên Bồng còn đang phân thần tránh né Phương Thiên Họa Kích, Sư Đà Vương đột nhiên vung tay trùng trùng đấm một quyền vào vết thương nơi eo Thiên Bồng!

Kích này, trực tiếp đánh khiến Thiên Bồng miệng phún máu tươi.

Khắc sau, lúc Thiên Bồng tưởng là đi đứt, hai tên Yêu Vương lại chợt xoay người phá ra hộ thuẫn, tan biến vào trong hắc thủy.

Một luồng linh lực ở chưởng tâm Thiên Bồng, hộ thuẫn bị phá cho nát bấy tấn tốc được phục hồi, ngưng lại hắc thủy đang điên cuồng trút vào.

Quay đầu, hắn nhìn thấy Huyền Trang ở bên, hai tay hợp mười, sắc mặt ngưng trọng, không khỏi cười khổ một tiếng.

Chiến đấu ở tầng thứ này, Huyền Trang căn bản không có khả năng can dự. Chỉ cần tự lo cho bản thân, đừng thêm loạn là đã tạ trời tạ đất.

Nhưng sự xuất hiện của Sư Đà Vương và Bằng Ma Vương là sao?

Còn tưởng là người Phật môn, kết quả lại bật ra hai tên Yêu Vương. Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ chúng đã nương nhờ Phật môn? Hay là hai đứa kia tin tưởng vào lời đồn ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão mà Phật môn thả ra?

Nguyên nhân trong đó, lúc này Thiên Bồng không có thời gian để nghĩ nhiều. Vấn đề mà hắn càng thêm để ý là, biểu hiện vừa rồi của đối phương, đến cùng là cẩn thận, hay là tự tin?

Cơ hội tốt như thế, vừa nãy mình thân chịu hai đao, lại bị Sư Đà Vương đột kích bên người, chỉ cần Bằng Ma Vương hơi chút mạo hiểm, khả năng bắt được Huyền Trang sẽ rất lớn.

Nhưng đối phương cư nhiên vứt bỏ...

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự chắc chắn rằng hầu tử không cách nào đến đây trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo?

Đúng lúc này, Thiên Bồng lần nữa cảm giác được hầu tử đang nương theo Kim Cô bổng lao ra khỏi mặt nước.

- Vị trí vừa nãy... Tiến về hướng Tây Bắc năm mươi mốt trượng...

Một búng máu tươi từ trong miệng Thiên Bồng tràn ra.

Lại di động, rõ ràng là bên mình không hề chuyển động, nhưng nước sông, thậm chí cát bùn dưới đáy sông đều đang di động. Tệ hại hơn là cự ly với hầu tử chợt xa chợt gần, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi khốn cục.

Trong tình trạng này, hầu tử có thể tìm tới chỗ mình ư?

Ngay khi Thiên Bồng đang có phần tuyệt vọng, hầu tử từ giữa trời chậm rãi hạ xuống, lăng không điều chỉnh thân hình, trực tiếp vung Kim Cô bổng về hướng vị trí mà Thiên Bồng vừa báo!

- Dài --!

Một tiếng gầm nhẹ, Kim Cô bổng trong tay hầu tử đột nhiên vươn dài, xỏ xuyên hà lưu, đâm phá hộ thuẫn, cắm xuống nước bùn bên cạnh Huyền Trang!

Nhất thời, cát đá nước bùn dưới đáy sông bị lật tung lên.

Thiên Bồng lập tức hoảng nhiên đại ngộ, vội vàng chạy tới chỗ Kim Cô bổng, vươn tay ra đi bắt.

Nhưng cũng đúng lúc này, Bằng Ma Vương đột nhiên phá mở hộ thuẫn sau lưng Thiên Bồng, xuất hiện ngay bên người Huyền Trang.

Trong cấp bách, Thiên Bồng đành phải xoay người bổ đinh ba về hướng Bằng Ma Vương.

Bằng Ma Vương vội lách mình tránh né, khoảng cách với Huyền Trang lại càng gần.

Mà cùng khi ấy, ở đằng sau, Sư Đà Vương đột nhiên hiện thân, đao hoành ngang trùng trùng chém vào lưng Thiên Bồng.