Đại Bát Hầu

Chương 633: Kim thân (2)



Một tiếng kêu thảm, máu tươi phun vãi ra.

Kịch đau ập tới. Thiên Bồng vội xoay người ứng đối.

Bằng Ma Vương một tay bắt lấy Huyền Trang, một tay nắm Phương Thiên Họa Kích, giật lùi ra sau tùy thời chuẩn bị trốn vào hắc thủy.

Thời này khắc này, Thiên Bồng đã thành nỏ mạnh hết đà.

Bị thương, mất máu, thân hãm hiểm cảnh, đồng thời đối phó với hai đối thủ có thực lực đồng đẳng với mình, còn phải bảo vệ Huyền Trang. Đối với hắn đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng, trong cơn kích đấu. Thiên Bồng gồng tận toàn lực trùng trùng nện một kích lên đại đao trong tay Sư Đà Vương, hổ khẩu tê rần, Sư Đà Vương vội lui ra sau hai bước, nhất thời không cẩn thận giẫm trúng Kim Cô bổng đâm ngang xuống cát bùn sau lưng.

Lập tức, chấn động truyền tới đầu bên kia Kim Cô bổng.

Không đợi chúng nhân kịp phản ứng, chỉ nghe “bành”, một tiếng nổ vang... Trên đỉnh chóp hộ thuẫn, hầu tử xông vào...

Tức thì, sắc mặt Sư Đà Vương, Bằng Ma Vương chợt trắng bệch!

- Thì ra là các ngươi!

Chỉ thấy hầu tử lăng không lộn mình, một cước trùng trùng đá vào mặt Sư Đà Vương, trực tiếp đánh văng hắn ra.

Ngay sau đó, mũi chân rớt đất, xông đâm tới trước, quyền kích trùng trùng đánh vào bụng Bằng Ma Vương.

Dưới trọng kích, hộ giáp bị xé nứt.

Cơn đau đớn ập tới, Bằng Ma Vương vội buông tay đang kéo giữ Huyền Trang, xoay người trốn vào trong hắc thủy

Hầu tử không truy kích mà tấn tốc cõng Huyền Trang lên lưng. Một tay kéo Thiên Bồng vết thương chồng chất, một tay nắm Kim Cô bổng, hét lớn “dài”!

Lập tức, Kim Cô bổng phá mở nước sông xông hướng bờ bên kia.

- Nắm lấy!

Hắc Hùng tinh đứng ở bên bờ nhìn thấy Kim Cô bổng trùng trùng nện xuống bên cạnh, hắn phản ứng gần như tức thì, vội vàng vươn tay nắm chặt!

Một khắc sau, được Hắc Hùng tinh kéo giữ, Kim Cô bổng lấy tốc độ cực nhanh rút ngắn lại, lôi ba người hầu tử, Huyền Trang, Thiên Bồng đồng thời xông ra mặt nước!

*****

Nước sông đen ngòm vỗ đánh lên bờ sông, từng đợt tiếp từng đợt, nhìn qua hệt như sóng biển vỗ bờ.

Ba người té ngồi trên bãi cạn, quần áo trên thân đều bị nhuộm đen.

- Mẹ nó, thì ra là bọn chúng! Đừng để ta gặp được, bằng không hai gia hỏa kia đừng nghĩ đến chuyện sống sót! Biết thế đương sơ đừng nên tha mạng cho chúng!

Kéo lê Huyền Trang và Thiên Bồng, hầu tử hùng hùng hổ hổ đi tới bờ sông.

Từng búng hắc thủy trào ra khỏi khoang miệng Huyền Trang và Thiên Bồng.

Nơi xa, Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm vội vàng băng qua làn nước, chạy tới chỗ bọn họ.

- Đừng mắng... Mắng cũng vô dụng thôi.

Thiên Bồng trùng trùng ho khan hai tiếng, khái ra một búng máu, kéo lấy tay hầu tử loạng choạng bước đi trên bãi nước cạn:

- Trận trượng này không phải bọn họ có thể làm ra được, sau lưng còn có người sai khiến. Cho dù không phải bọn họ, thì cũng sẽ có kẻ khác tới làm chuyện này.

Máu không ngừng tràn ra từ trên vết thương, loang ra mặt nước, hai màu đỏ đen lẫn vào nhau, nhìn qua hệt như chu sa trên tranh thuỷ mặc.

Phen kích đấu này, về cơ bản hầu tử không tổn hại gì, nhưng Thiên Bồng đã trọng thương, Huyền Trang một giới phàm thân, tuy cũng chỉ thừa lại nửa cái mạng, nhưng so với Thiên Bồng thì đỡ hơn nhiều lắm.

Ít nhất, còn có thể giãy dụa tự mình đứng lên.

- Không sao chứ?

Huyền Trang kiểm tra trên dưới một phen, chậm rãi lắc đầu:

- Trước xem xem nguyên soái thế nào đã.

Hầu tử dìu Thiên Bồng dậy.

- Bị thương rất nặng?

- Hơi hơi!

Thiên Bồng sắc mặt trắng bệch đáp nói:

- Không chết được. Có điều ngươi mà chậm thêm tí nữa, chắc ta không sống nổi.

- Lúc then chốt, phải tin tưởng vào Đại Thánh gia, hiểu không?

Hầu tử hắc hắc cười lên, lưng cõng Thiên Bồng từng bước đi tới bờ sông, hội hợp cùng đám người Quyển Liêm.

*****

Lúc này, dưới đáy sông, ba tên Yêu Vương đã gom lại một nơi.

Pháp trận ở bên vẫn đang lưu chuyển, lão tăng khô gầy vẫn đang im lìm ngồi chính giữa pháp trận, loại nguyên tố màu vàng kỳ dị kia như đom đóm phiêu tán khắp bốn phía.

Từ đầu tới đuôi hắn đều không có nửa điểm động tĩnh, nhìn qua tưởng như đã tọa hóa.

Đà khiết nắm lấy chiếc dùi vàng Bằng Ma Vương đưa cho, cẩn thận đưa mắt nhìn ba người.

Ngục Nhung Vương không tham gia đánh lén tất nhiên là bình yên vô sự.

Sư Đà Vương trúng một đạp của hầu tử, trên mặt bố đầy thần tình thống khổ, tựa hồ vẫn chưa hoãn thần lại được. Xem ra có vẻ đau đớn không nhẹ.

Bằng Ma Vương cũng chịu một kích, chẳng qua hình như không đại ngại.

Nhìn ba tên Yêu Vương sắc mặt có phần khó coi. Đà Khiết dè dặt hỏi:

- Vừa nãy, vì sao không trực tiếp cầm nã Huyền Trang? Hoặc là giết hắn cũng được.

Bằng Ma Vương trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta làm thế nào còn cần ngươi quản?

- Đây không phải vấn đề quản hay là không quản.

Đà Khiết cười bồi nói:

- Vừa nãy cơ hội tốt như vậy...

Lời còn chưa dứt, Đà Khiết đã phát hiện Bằng Ma Vương đang trừng mắt nhìn mình, lập tức nuốt lại lời đã tới bên mồm, đổi giọng nói:

- Ta đi giám thị bọn họ.

Chúng Yêu Vương đều không lên tiếng.

Hết cách, hắn đành hậm hực rời đi.

Đợi Đà Khiết đi rồi. Sư Đà Vương mới nhíu mày nói:

- Vừa nãy... Đúng là cơ hội khó được.

Bằng Ma Vương vươn tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Mắt lạnh nói:

- Ngươi biết cái gì, vừa nãy nếu mà động thủ, nhất thời không cẩn thận, Huyền Trang có thể chết bất cứ lúc nào.

- Thế thì liên quan gì?

Sư Đà Vương ngước đầu nói:

- Chẳng phải Địa Tạng vương đã nói rồi sao? Chỉ cần dùng kim trùy (dùi vàng) lấy máu, thu đến máu là được, về phần Huyền Trang chết sống, không quản.

Nghe vậy. Bằng Ma Vương cười lạnh một tiếng, thong thả thán nói:

- Hắn khẳng định không quản, kỳ thực không phải không quản, mà là chết rồi mới tốt. Chỉ là lời giết Huyền Trang, không thể thoát ra từ miệng hắn. Cái đó cùng một đạo lý với chuyện Thích Già Ma Ni không thể giết Huyền Trang. Ngoài mặt thì nói là muốn khảo nghiệm Huyền Trang, kỳ thực, các bên đều đang chứng đạo của bản thân, hòng biện luận cho lí giải về Phật pháp của mình.

Thoáng dừng một chút, Bằng Ma Vương nói tiếp:

- Chẳng qua, đối với chúng ta, Huyền Trang lại vạn vạn không thể chết. Điểm này, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ.

- Hà cớ vì sao?

Ngục Nhung Vương nhíu mày hỏi.

- Bởi vì Huyền Trang chết rồi, chúng ta tính cái gì?

Vươn tay xoa vuốt vị trí trên bụng khi nãy bị hầu tử kích trúng, Bằng Ma Vương rảo bước đi tới cạnh bên pháp trận, nhìn đăm đăm tăng nhân bên trong, nói:

- Huyền Trang chết rồi, hầu tử liền sẽ liều mạng với chúng ta. Ngươi tưởng hắn thật không cách nào giải quyết hắc thủy? Đến đường cùng, hắn hoàn toàn có thể sửa dòng chảy của nguyên khúc sông này. Hơn nữa, Phật môn hứa hẹn cho ngươi ta, các ngươi đều nghĩ là thật? Huyền Trang còn sống, hầu tử liền thành uy hiếp với chúng, chúng ta là đao, có thể khiến bọn họ tay không dính máu. Huyền Trang vừa chết, hầu tử chẳng là gì cả, mà Phật môn, cũng không còn cần chúng ta. Hắc hắc... Tiểu tử Đà Khiết kia đến hiện tại vẫn chưa làm rõ tình hình. Báo thù? Đến khi ấy Ngụy Chinh chết, thù cũng được báo. Nhưng hầu tử mà nổi giận, cả nhà hắn còn chưa đủ cho con khỉ kia nhét kẻ răng. Toàn bộ Tây Hải Long cung cầm tới bồi táng cũng không đủ, lúc đó ai tới báo thù giúp hắn?

Nghe vậy, Sư Đà Vương không khỏi gật đầu tán đồng.

Ngục Nhung Vương ở bên lại lắc đầu ngao ngán.

Rất rõ ràng, bọn họ đều tính nhầm. Chuyện hầu tử bỏ qua Hồng Hài Nhi đã truyền khắp tam giới, hầu tử căn bản không tính toán so đo đến cùng với bộ thuộc xưa kia.

Nếu đương sơ bọn họ cũng chịu cúi đầu nhận lầm như Ngưu Ma Vương, có lẽ căn bản không cần phải đi tới bước này, đứng về phía đối lập cùng hầu tử.

Nhưng đã đến cơ sự như giờ, ai có thể đảm bảo hầu tử sẽ tha thứ bọn họ như từng tha thứ Ngưu Ma Vương?

Đi nhầm một bước, hiện tại bọn họ đành phải cắn răng một đường đi tới cùng.

Trầm mặc hồi lâu, Bằng Ma Vương khẽ bật cười, nói:

- Đừng lo, tạm thời đám người kia chạy không được, chúng ta còn cơ hội.

*****

Lúc này, trời đã ngả về tây, chúng nhân lại tịnh không rời xa Hắc Thủy hà, mà dừng chân nghỉ lại bên bờ.

Lúc hầu tử bước lên bờ Hắc Thủy hà liền đã phát hiện thổ địa quanh đây không biết từ lúc nào cũng đã bao phủ trong pháp trận. Rảo bước tìm quanh bốn phía một vòng, rất nhanh hắn liền phát hiện nơi bọn họ đặt chân căn bản không phải bờ bên kia, mà là một “hòn đảo” giữa Hắc Thủy hà, hoặc cũng có thể là một bãi bồi chừng một dặm vuông, bốn phía toàn là nước sông đen ngòm chảy cuồn cuộn.

- Đúng là tính không bỏ sót...

Hầu tử không khỏi cười khổ.

Đây là chỗ tệ hại của ta ở ngoài sáng, địch nấp trong tối.

Đơn giản mà nói, thì ngay từ đầu đối phương đã bố trí Đà Khiết làm sao công, hòng dụ mấy người bọn mình đến đây. Trên thuyền nhỏ nói này nói nọ một trận, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp qua sông, một mặt là để tìm kiếm cơ hội, mặt khác là vì kéo dài thời gian, khiến bên mình lơi lỏng cảnh giác, đợi khi thuyền thuận dòng đi tới vùng này mới động thủ.

Tuy vẫn chưa thực sự thoát ly nguy hiểm, nhưng may mà đối phương không có gan bước lên lục địa. Tổng thể mà nói, xem như tạm thời xoay vần một cuộc.

Nhưng tiếp theo, cục diện này phải nên đột phá sao đây?

Trực tiếp dùng Kim Cô bổng đưa từng người vượt sông?

Tuy không biết đối phương còn ngầm giấu gì giữa lòng sông, nhưng chiêu này không phải là không thể. Ít nhất, khi hầu tử còn ở đây, bọn chúng không cách nào giở trò.

Nhưng mà, cự ly xa như vậy, một lần hầu tử có thể đưa theo mấy người? Nhỡ khi hầu tử rời đi đối phương đột nhiên đánh lén thì sao?

Suy nghĩ hồi lâu, bỗng dưng hầu tử nhớ tới một cố sự kỳ lạ được nghe khi còn bé. Nói là một con hổ mẹ sinh ra hai con hổ con, một con báo con, khi hổ mẹ không có mặt, báo con sẽ cắn chết hổ con, giờ phải đi qua cầu độc mộc, một lần chỉ có thể mang một con, muốn an toàn đưa cả ba con sang cầu, thì phải làm thế nào?

Hổ mẹ sao lại sinh ra báo con?

Cái vấn đề này, đến nay hầu tử vẫn chưa nghĩ thông.

Một đường nghĩ ngợi lung tung, hầu tử chậm rãi về lại nơi đóng doanh, nhìn thấy Huyền Trang chính đang nhóm lửa, Hắc Hùng tinh kiếm củi, Thiên Bồng trọng thương nằm im bất động.

Từng bước đi tới bên cạnh Thiên Bồng, hầu tử khoanh chân ngồi xuống, nhìn ra mặt sông thong thả nói:

- Đỡ hơn chút nào chưa?

- Đỡ nhiều rồi.

Thiên Bồng ho khan hai tiếng, chậm rãi nói:

- Có lẽ chúng ta đã đoán sai, kẻ tới khả năng không phải Phật Đà.

- Thế là cái gì?

Hầu tử quay đầu hỏi.

Mím môi, Thiên Bồng do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói:

- Rất có thể là... Kim thân của Phật Đà nào đó. Có đôi lúc thứ này còn khó chơi hơn cả bản thân Phật Đà.