Đại Bát Hầu

Chương 634: Bờ sông (1)



- Kim thân?

Củi trong đống lửa cháy lên tí tách

Hầu tử quay đầu trông hướng Huyền Trang.

Nơi không xa sau lưng, Huyền Trang chính đang thong thả chỉnh lý số vật phẩm còn sót lại.

Ngựa đã không còn, tuyệt đại đa số hành lý cũng bị chìm xuống Hắc Thủy hà theo con thuyền nhỏ. Giờ còn mỗi mấy quyển kinh thư và vài bộ y vật, đấy còn là nhờ Quyển Liêm vớt lại được.

Thấy hầu tử quay đầu, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Lúc Phật Đà thành Phật, chỉ mỗi linh hồn tu thành Phật quang. Nhục thân sẽ tọa hóa, trở thành kim thân. Điểm này có khác biệt rất lớn với Đạo gia. Căn cứ theo phẩm giai cao thấp của Phật Đà, lực lượng kim thân cũng có mạnh có yếu, là một kiện bảo vật tương đối hi hữu. Rất nhiều chùa miếu bởi có kim thân Phật Đà di lưu mà trở nên thịnh vượng. Về phần cụ thể thế nào, bần tăng cũng không quá rõ ràng.

Hồn phách thành Phật, nhục thể biến thành kim thân?

Thứ này hầu tử cũng từng nghe qua, nhưng mấy trăm năm trước hầu tử đại chiến cùng Phật môn, lại chưa thấy bọn họ lấy ra.

Thật phải kể, thì cũng chỉ có “Lục trượng kim thân” của Như Lai từng bị hầu tử đánh nát khi còn trong trạng thái Thiên Đạo.

Có điều thứ gặp phải bây giờ liệu có tương tự? Nếu quả vậy xác thực rất vướng tay.

Tuy đương thời chỉ mấy gậy đã bị hắn nện nát, nhưng dù sao khi ấy hắn còn có tu vị Thiên Đạo, nếu đổi thành hiện tại, sợ rằng hầu tử khó mà chống nổi.

Về cơ bản, theo như thể nghiệm đương thời của hầu tử, pho kim thân kia có chiến lực tương đương với Hành giả đạo cùng giai . Đương nhiên, Thích Già Ma Ni thành Thiên Đạo, kim thân lại không thành. Bằng không làm sao sẽ bị mình dễ dàng hủy đi như vậy.

Còn kim thân của Phật Đà khác... Theo lý thuyết chắc sẽ không mạnh như “Lục trượng kim thân” của Thích Già Ma Ni mới đúng. Bằng không sao được gọi là Phật tổ?

Nhíu mày. Hầu tử nhìn nhìn Huyền Trang, lại nhìn nhìn Thiên Bồng, nói

- Thế, kim thân này rốt cục là sao? Có phải là tiên thiên pháp bảo của Phật Đà?

- Cũng không thể nói như vậy.

Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

- Lúc chinh thảo Tây Ngưu Hạ Châu, do Phật môn có khả năng can dự bất cứ lúc nào, nên ta từng nghiên cứu qua về phương diện này. Mỗi một Phật Đà khi thành Phật đều sẽ sản sinh một bộ kim thân, nhưng không phải mỗi một Phật Đà đều dám giữ lại kim thân.

- Phật Đà thành Phật, cần thoát tám khổ, từ chấp niệm, chặt đứt quá khứ. Kim thân, kỳ thực là đại biểu cho quá khứ. Trừ mấy tên Phật Đà có vị giai khá cao, tâm tính cực ổn ra. Kẻ khác, ai dám mang kim thân kè kè trên người? Dù biết kim thân ấp ủ thực lực cường đại thì cũng thế? Bởi chỉ hơi không cẩn thận, kết cục dành cho bọn họ rất có thể sẽ là tiêu thành tro bụi. Kẻ dám tu kim thân như Thích Già Ma Ni lại càng lác đác. Vì thế, tuyệt đại đa số kim thân Phật Đà, cuối cùng đều bị vứt bỏ, không biết sở tung.

Thiên Bồng thoáng dừng một chút, nói tiếp:

- Chẳng qua. Số kim thân được lưu truyền, không có cái nào là không lợi hại.

Nghe được lời này, hầu tử không khỏi bật cười:

- Các ngươi nói vậy, sao ta nghe thành Phật mà như ngồi tù? Cái này làm không được, làm sẽ phá Đạo tâm, cái kia không dám làm, làm sẽ tiêu thành tro bụi... Nhiều húy kị thế, đúng là Đạo gia vẫn sống thoải mái hơn.

Huyền Trang lặng lẽ lắng nghe, không đáp lời.

Cười hừ một tiếng, hầu tử lại đổi giọng, nhẹ tiếng hỏi:

- Như quả kim thân ở đây, thế bản tôn Phật Đà liệu cũng có mặt?

Thiên Bồng khẽ gật đầu:

- Có khả năng, nhưng tỷ lệ không cao.

- Kim thân đang ở đâu, có thể tính ra không?

- Ở trung tâm chủ pháp trận, sung làm trận nhãn. Cũng là suối nguồn lực lượng cho hết thảy pháp trận dưới đáy sông.

- Trận nhãn đặt ở đâu?

- Cái đó, ta không biết.

Ba người tại trường cứ thế trầm mặc.

Mãi lúc lâu, hầu tử mới thong thả nói:

- Nói vậy. Trước mắt, cách tốt nhất để giải quyết hết thảy vẫn là trực tiếp phá đi hắc thủy? Chỉ cần phá đi hắc thủy, những gia hỏa kia liền không còn chỗ ẩn nấp, đến lúc đó, muốn làm gì cũng dễ.

Thiên Bồng lặng lẽ gật đầu.

Đưa mắt quét quanh bốn phía một vòng, hầu tử đột nhiên hỏi:

- Ngao Liệt? Hắn chạy đâu rồi?

*****

Lúc này, ở một đầu khác của bãi bồi, Tiểu Bạch Long chính đang đạp lên bọt nước đi tới giữa Hắc Thủy hà. Thẳng đến khi nước sông ngang eo mới dừng chân lại.

Hít một hơi thật sâu, hắn gân giọng kêu gào:

- Đà Khiết --! Ngươi mau lăn ra đây cho lão tử!

Thanh âm vang vọng giữa trời, càng lúc càng xa.

Dưới màn đêm, mặt sông toàn một màu đen nhánh, không thấy được thứ gì, chỉ nghe mỗi tiếng sóng vỗ xào xạc.

- Đà Khiết --! Nhanh lăn ra đây cho lão tử! Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi! Nhanh nhanh lăn ra đây!

Tiểu Bạch Long lại kêu gào một tiếng, thở phì phò nhìn quét tới lui.

Nửa buổi, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng có thứ gì đó xông khỏi mặt nước, vội vàng quay đầu.

Nương theo ánh trăng mờ tối, hắn lờ mờ nhìn thấy Đà Khiết đứng cách mình chừng năm trượng.

Nhất thời, Tiểu Bạch Long cứng lại.

Đà Khiết phía đối diện lặng lẽ đứng đó, lông mày cau chặt, ánh mắt có phần lấp lánh, không dám nhìn thẳng Tiểu Bạch Long.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Tiểu Bạch Long chậm rãi nói:

- Ngươi muốn làm gì? Tề Thiên đại thánh, Thiên Bồng Nguyên Soái, có đứa nào là ngươi chọc được nổi?

- Ta...

Đà Khiết nuốt khô ngụm nước bọt, nhỏ giọng đáp nói:

- Tam ca, ta muốn báo thù cho cha. Thù giết phụ không đội trời chung, không báo sao xứng với phận làm con.

- Ngươi muốn báo thù cho cha?

Tiểu Bạch Long cười hừ một tiếng, dùng sức vỗ mạnh, bọt nước văng tứ tung lên người Đà Khiết.

Đà Khiết không tránh không né, mặc cho hắc thủy tóe lên trên mặt.

Hai hàng lông mày càng súc chặt.

- Ngươi có bệnh à? Cha ngươi là do Ngụy Chinh giết, liên quan gì đến Đại Thánh gia, Huyền Trang pháp sư? Sao ngươi lại chạy đến đây gây chuyện?

- Ta biết.

- Biết mà còn làm loạn?

Cuộn tay áo lên, Tiểu Bạch Long lội nước, từng bước đi tới chỗ Đà Khiết, đến cách chừng một trượng mới dừng chân, trừng mắt nhìn hắn.

Do dự hồi lâu, Đà Khiết cắn răng nói:

- Thì bởi Ngụy Chinh giết, ta mới phải thông qua cách này để báo thù.

Tiểu Bạch Long sửng sờ, hỏi:

- Ngươi nói thế là có ý gì?

Hít một hơi thật sâu, Đà Khiết chậm rãi nói:

- Tam ca, chuyện cha ta, mấy cữu cữu thượng tấu Thiên Đình cũng không phải một lần hai lần, đúng không?

Tiểu Bạch Long gật gật đầu nói:

- Đúng!

- Sau đó thì sao?

Đà Khiết phất phất tay. Mắt nhìn thẳng Tiểu Bạch Long nói:

- Sau đó liền không có sau đó. Thiên Đình căn bản không hề có động tác nào, điểm này, ngươi biết ta biết, mọi người đều biết.

Tiểu Bạch Long lẳng lặng nhìn Đà Khiết.

Đà Khiết cười khổ, nhẹ giọng thán nói:

- Hiện tại địa phủ là đất của Phật môn. Ngay cả Ngọc đế đều không quản được. Ngụy Chinh kia lại nhậm chức dưới địa phủ, dù Ngọc đế hạ chỉ, cũng không lấy được tính mạng hắn. Huống hồ... Ta thấy Ngọc đế không hề muốn lấy mạng hắn. Giờ chẳng phải đang có lời đồn truyền khắp tam giới, nói là cha ta và ai kia đánh cược, tự tiện thay đổi lượng mưa? Ngụy Chinh kia bỗng trở thành kẻ chấp hành thánh chỉ Ngọc đế. Tin này là do ai thả ra? Bọn họ gắng sức tô điểm thái bình, chẳng phải sao?

Nghe vậy, thần tình tức tối trên mặt Tiểu Bạch Long chợt tan biến, vẻ mặt thẫn thờ, đổi giọng hỏi:

- Bởi thế. Ngươi liền đầu phục Địa Tạng vương. Muốn mượn tay hắn giết Ngụy Chinh?

Đà Khiết gật gật đầu nói:

- Chỉ có cách này, bằng không vĩnh viễn ta đều không báo được thù.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Tiểu Bạch Long từ từ tan biến, thay vào đó là vẻ bất khả tư nghị.

*****

Trong doanh địa, Thiên Bồng chợt bật dậy, hầu tử lại nắm chặt cổ tay hắn, chậm rãi lắc đầu.

*****

Lúc này. Cách mặt sông nơi mà Tiểu Bạch Long đang nói chuyện cùng Đà Khiết một dặm, ba khuôn mặt từ từ nổi lên mặt nước, sáu con mắt nhất tề trông hướng vị trí Đà Khiết.

- Tiểu tử này có bệnh à, lúc này còn chạy tới gặp biểu ca?

Ngục Nhung Vương đang muốn bơi về phía Đà Khiết, lại bị Bằng Ma Vương kéo về.

- Đừng đi.

Đôi mắt tam giác mở to nhìn quanh tứ xứ một hồi, Bằng Ma Vương thấp giọng nói:

- Có lẽ hắn đã bị phát hiện.

Lời này vừa ra, Ngục Nhung Vương lập tức cả kinh, vội vàng giật lùi trở về.

Nếu Đà Khiết đã bị phát hiện, bọn họ mà tới, có khác gì dê vào miệng cọp.

- Vậy giờ phải làm sao? Nước sông này đều nhờ tiểu tử kia biến đen. Lỡ hắn bị bắt lại, buộc triệt đi thuật pháp thì sao?

Sư Đà Vương thấp giọng nói:

- Thuật pháp vừa triệt, vị trí kim thân bạo lộ, chúng ta liền mất hết.

Bằng Ma Vương chậm rãi lắc đầu nói:

- Hắn không dám. Dù cho hắn không muốn báo thù, thì cũng phải cố cập tới hồn phách Kính Hà Long Vương. Đừng quên, hồn phách Kính Hà Long Vương đang ở dưới địa phủ. Trừ phi hắn muốn cha hắn hồn phi phách tán, bằng không dù có chết. Hắn cũng không dám giải trừ thuật pháp.

Nói rồi, Bằng Ma Vương từ từ lùi ra sau một đoạn, hai tên Yêu Vương còn lại cũng vội vàng rút theo.

*****

- Cá lớn không mắc câu.

Hầu tử thở dài một hơi, vỗ bắp đùi đứng dậy. Hoạt động gân cốt một cái, sau đó kéo lê Kim Cô bổng, chậm rãi tiến về nơi Tiểu Bạch Long đang đứng.

*****