Mây đen chậm rãi bay đi.
Ánh trăng rọi xuống, Tiểu Bạch Long và Đà Khiết bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt Tiểu Bạch Long trợn trừng như chuông đồng. Đà Khiết cũng không tránh đi, chỉ là khí thế yếu hơn rất nhiều.
- Ngươi biết mình đang đắc tội với ai không?
Đà Khiết khẽ chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch Long.
- Mẹ nó, ngươi đắc tội với đệ nhất ác ôn dưới gầm trời này, đứa có thể vì một nữ nhân mà lật tung Thiên Đình, hủy diệt tam giới! Ngươi có biết hay không?
*****
Hầu tử đang chậm rãi đi tới chợt súc mày, cười hừ một tiếng.
*****
Nhấc chân lên, Tiểu Bạch Long đạp lên mặt nước xông đến chỗ Đà Khiết, không chút lưu tình hất nắm tay nện tới.
Đà Khiết vội vàng giơ tay che chắn, lia lịa lùi ra sau.
- Mẹ nó ngươi coi Tây Hải Long cung chúng ta thành cái gì? Ngươi có biết ai hắn cũng dám giết?
Tiểu Bạch Long vẫn đuổi sát không rời, một quyền tiếp một quyền đánh tới, một cước tiếp một cước đạp xuống.
Đà Khiết tránh né không kịp, hứng chịu mấy chiêu, lảo đảo lùi ra sau.
- Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, uổng phụ vương ta năm xưa chiếu cố ngươi, dù cha ngươi chết rồi, cũng tận lực đứng ra làm chủ cho ngươi.
*****
- Ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn toàn bộ chúng ta bồi táng theo ngươi?
*****
- Muốn chết thì tự ngươi đi chết! Đừng lôi chúng ta vào! Giờ ta thịt ngươi! Giờ ta thịt ngươi!
Một đường vừa đánh vừa chửi, nháy mắt, Đà Khiết đã bị bức lên bãi cát, nhất thời không cẩn thận, cả người rơi rớt xuống mặt nước chỉ sâu đến mắt cá chân. Tiểu Bạch Long cũng không cố được quá nhiều, nhào lên nhắm chuẩn eo bụng mà đấm đá loạn xạ.
- Dừng tay --!
Một tiếng kêu gào vang lên, giờ Tiểu Bạch Long mới dừng lại động tác, thở phì phò nhìn chằm chằm Đà Khiết.
Đà Khiết nằm vật trong nước, khóe miệng còn chảy máu, cũng đang phì phò nhìn hắn.
Hồi lâu. Đà Khiết ngẩng đầu lên, mắt nhắm lại, tay chân giang ra như hình chữ đại, chậm rãi nói:
- Tam ca, ân tình của cữu cữu... Khái khái... Ân tình của cữu cữu đời này ta không dám quên. Trước lúc động thủ ta đã nghĩ qua. Các ngươi sẽ không sao. Hầu tử kia và tam thánh mẫu... Có Thốn Tâm tỷ ở đấy, dù thế nào, hắn cũng không đến nỗi động thủ với chị dâu mới đúng? Cũng sẽ không giận lây tới toàn bộ Tây Hải Long cung, sẽ không... Thật đấy. Tam ca, ngươi cứ yên tâm.
- Lỡ có bất trắc thì sao?
Tiểu Bạch Long cắn răng, lại bước lên trước trùng trùng đạp mạnh, Đà Khiết đau đến nỗi lăn lộn ra đất.
Bọt nước tóe lên tứ tung.
Chỉ vào mặt sông. Tiểu Bạch Long hung hăng nói:
- Giải khai. Khiến nước sông về lại như thường, lập tức!
- Không được.
Đà Khiết vô lực nhìn Tiểu Bạch Long, lắc đầu nói.
- Vì sao không được!
Tiểu Bạch Long tức điên lên, lại bước tới vung quyền, đánh cho Đà Khiết “oa oa” kêu loạn:
- Ta nói, lập tức giải khai! Chẳng lẽ giờ lời ta nói ngươi cũng không nghe?
Đà Khiết che miệng ho khan kịch liệt, cuộn thành một đoàn trong nước sông. Mãi lúc lâu mới hoãn thần lại được.
- Không phải... Tam ca, thật sự không phải...
- Được! Ngươi giỏi lắm! Đủ lông đủ cánh rồi đúng không?
Chỉ vào Đà Khiết, Tiểu Bạch Long cắn răng gầm nói:
- Nếu ngươi đã không chịu, vậy ta cũng không khuyên ngươi nữa! Ta nói chuyện này cho phụ vương, để hắn xử lý ngươi!
Nói xong, Tiểu Bạch Long xoay người muốn đi.
Giữa lúc cấp bách, Đà Khiết vội vàng ôm chặt bắp đùi hắn:
- Đừng, đừng! Tam ca, đừng nói cho cữu cữu!
- Không muốn ta nói cho phụ vương, vậy thì giải khai!
- Không... Không được. Thật sự không thể giải trừ thuật pháp này.
- Không giải trừ, vậy ta nói cho phụ vương.
Tiểu Bạch Long cũng không nhiều lời, nhấc chân đá văng Đà Khiết, xoay người bỏ đi.
Trong cơn hoảng loạn, Đà Khiết vội kêu với theo:
- Hồn phách cha ta ở trong tay bọn họ --!
Vừa nghe lời này, Tiểu Bạch Long lập tức dừng chân lại.
*****
Trên mặt sông đen kìn kịt sau lưng, khóe môi Bằng Ma Vương khẽ nhếch lên.
- Rất tốt. Đầu óc tiểu tử kia vẫn còn chút tỉnh táo.
Sư Đà Vương dè dặt hỏi:
- Làm thế nào? Thật không quản hắn?
- Ngươi quản được chắc? Chỗ này mới bao lớn, thần thức hầu tử kia lại có bao lớn?
Bằng Ma Vương quay người, “ông” một tiếng lặn vào trong nước.
Hai tên Yêu Vương còn lại đối mặt nhìn nhau, thoáng do dự một lúc, rồi cũng lặn xuống nước theo.
*****
Nơi xa, trên lục địa hầu tử nhếch mép nhìn về nơi ba tên Yêu Vương vừa lặn xuống, rảo bước nhanh hơn.
*****
Quay lưng, Tiểu Bạch Long từng bước đi tới chỗ Đà Khiết, khom lưng vươn tay nhấc cổ áo hắn lên.
Không đợi hắn kịp kéo lấy cổ áo Đà Khiết, một bàn tay đầy lông lá đã cướp trước một bước, bóp chặt yết hầu Đà Khiết.
Lập tức, bất luận là Đà Khiết hay Tiểu Bạch Long đều sửng sờ.
- Nói tiếp đi.
Khuôn mặt lông lá của hầu tử yên ắng xuất hiện trước mặt Đà Khiết.
Lập tức, Đà Khiết cả kinh, vội giãy giụa muốn súc ra sau, lại bị hầu tử dùng lực, bóp cổ nhấc nổi cả người khỏi mặt nước.
- Ngươi là biểu đệ của Ngao Liệt. Kể ra, cũng tính là viễn thân với ta. Ta không tính toán giết ngươi. Chẳng qua cục diện bây giờ, ngươi phải giúp ta xử lý.
Bóp lấy Đà Khiết đang không ngừng giãy dụa, lại không cách nào thoát khỏi bàn tay cứng như thép nguội, hầu tử từng bước đi tới bờ sông.
*****
Búi tóc dóc lên cao cao, đạo bào xanh xám, mặt nhỏ búng ra sữa.
Thời này khắc này, ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Trầm Hương đã đổi một thân quần áo sạch sẽ đứng trước mặt Thanh Tâm.
Vũ Huyên đứng ở một bên.
Bước vòng quanh Trầm Hương ba vòng, Thanh Tâm vươn tay nặn nặn mặt cậu bé, cười hì hì nói:
- Quả nhiên người đẹp nhờ ăn mặc, đổi một thân quần áo khác, lập tức có cảm giác tiên phong đạo cốt, không còn là phàm phu tục tử ngay.
Vũ Huyên ở bên ngước đầu xen miệng nói:
- Đặt giữa phàm nhân, tư chất này tính là thượng giai, nhưng đặt trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, chỉ có thể tính là rất bình thường.
Ánh mắt Vũ Huyên nhìn Trầm Hương cứ nhàn nhạt, hệt như đang nói: “Thực sự không hiểu nổi vì sao lại thu đứa con nít như vậy làm đồ đệ”.
Trầm hương tuy nhỏ tuổi, nhưng khá là mẫn cảm với ngữ điệu trong câu chữ của nàng, lập tức bĩu môi.
- Trung đẳng thì trung đẳng thôi.
Thanh Tâm một tay ôm lấy Trầm Hương, vuốt nhẹ cánh mũi cậu bé, nói:
- Ta thiếu gì đan dược, ăn vào, chẳng phải liền thành thượng đẳng. Đúng không? Không sao, năm đó tư chất của tỷ tỷ cũng chẳng ra sao, ăn nhiều đan dược vào, tự nhiên sẽ được cải thiện.
Trầm Hương trùng trùng gật đầu.
Ngay sau đó, hai người đều cười phá lên.
Bộ dạng kia, khiến Vũ Huyên nhìn mà hơi ngớ.
Nếu không phải nàng biết Thanh Tâm mới rời khỏi Nam Thiên môn chưa được bao lâu, chỉ bằng tình cảnh trước mặt, cơ hồ sẽ cho rằng đây là một đôi mẫu tử.
Do dự hồi lâu, Vũ Huyên thấp giọng nói:
- Thanh Tâm sư thúc thật sự muốn nhận hắn làm đồ đệ?
- Trước xem xem hầu tử có chịu nhận không đã, hắn mà không nhận, ta liền nhận.
- Ngộ Không sư thúc?
- Đúng
Chắc là cảm thấy Vũ Huyên nói chuyện có phần dễ khiến đứa bé tổn thương, Thanh Tâm ôm lấy Trầm Hương bước ra hành lang, khom lưng đặt hắn xuống, lại từ giữa eo lấy ra một tấm yêu bài nhét vào tay cậu bé, xoa đầu nói:
- Đi chơi đi, nơi này là nhà của tỷ tỷ, ngươi có thể tùy ý dạo chơi.
Trầm Hương lặng lẽ gật đầu, xoay người, vung chân chạy đi.
Nhìn theo lưng ảnh Trầm Hương nô đùa ngoài sân, trong mắt Thanh Tâm thoáng hiện vẻ hâm mộ nói không nên lời.
Nhất thời, Vũ Huyên ngẩn ngơ.
- Đứa bé này... Có chỗ nào đặc thù?
Thanh Tâm lắc đầu nói:
- Không có.
- Thế, vì sao Thanh Tâm phải...
- Vận khí cha hắn không sai, vốn hẳn nên là cha hắn tới bái sư, có điều ta không thích loại người quá hay suy tính như thế.
Thanh Tâm nhún nhún vai, buông tay nói:
- Tuy hắn cũng chẳng suy tính được gì, nhưng ta nhìn ra, hắn đang tính toán. Ta không thích. Bởi vậy, trực tiếp chuyển tiên duyên của hắn cho đứa nhỏ.
Nói rồi, Thanh Tâm xoay người đi vào trong phòng, khoanh chân ngồi xuống.
Vũ Huyên nhìn về hướng Trầm Hương nơi xa một cái, rồi cũng xoay người theo Thanh Tâm vào nhà, ngồi xuống, nói:
- Lần này sư thúc trở về, định khi nào thì đi?
- Ngày mai liền đi.
- Thế, phía sư tôn, sư thúc không định qua thăm? Nếu sư tôn đã dặn người đặc ý nhắc nhở, sư thúc mới từ bên ngoài trở về, chí ít nên sang thỉnh an một tiếng.
Thanh Tâm nâng ly trà lên, khẽ thổi nhẹ một hơi, nói:
- Nếu hắn thật muốn gặp ta, tự nhiên sẽ nói rõ.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Một tên đạo đồ đi vào sân viện, khom lưng chắp tay kêu nói:
- Đệ tử Giới Trang, phụng mệnh sư tôn mời Thanh Tâm sư thúc tới Tiềm Tâm điện.
Nghe vậy, tay Thanh Tâm đang bưng chén trà chợt cứng lại.
Hồi lâu, nàng mới cúi đầu nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói:
- Biết rồi, ngươi về trước đi.