Đại Bát Hầu

Chương 636: Dạ đàm



Dưới ánh trăng, bóng lá đong đưa trên lối mòn Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

Đạo đồ tiến đến triệu hoán xách đèn lồng đi ở mặt trước, Thanh Tâm dắt Trầm Hương theo ngay sát gót, Vũ Huyên thì rớt lại phía sau tầm một trượng.

Giữa rừng, chim chóc côn trùng kêu hót chíu chít.

Trầm Hương thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên ngưỡng vọng thần tiên tỷ tỷ.

Trên đường, sắc mặt Thanh Tâm cứ hờ hững, trầm mặc.

Sâu trong đôi mắt kia thoáng hiện một tia hoảng loạn, hệt như đứa trẻ sắp sửa đối mặt với tương lai vô định phía trước.

Tay dắt Trầm Hương lúc chặt lúc lỏng, tựa hồ có vẻ hơi thấp thỏm.

Không lâu sau, bốn người đã đi tới Tiềm Tâm điện, một nửa dựa vào vách núi, một nửa dựng lên trong huyệt động.

Điện đường phác tố mà trang nghiêm, ánh lửa leo lét từ cửa sổ một bên hắt vào.

Cửa Tiềm Tâm điện không lớn lắm.

Men theo thạch đạo trước cửa nhìn lại, trong cổ trạch, tám cây cột đá xếp chỉnh tề hai bên, tựa như một đường hầm hẹp dài.

Ở đầu mút đường hầm, Tu Bồ Đề khoanh chân ngồi đó. Lẻ loi một mình, cúi đầu đùa nghịch bàn cờ trước mặt.

Ánh lửa thoáng lay động.

Sát na ấy, Thanh Tâm đột nhiên có một loại ảo giác.

Cảm giác đó, hệt như người nàng sắp phải đối mặt không phải sư phó một mực tới nay vẫn chăm bẵm mình lớn lên, mà là một cố nhân từ xa xưa, xa xưa đến nỗi không còn nhớ rõ dung mạo.

Có lẽ chính bởi cảm giác sợ hãi này, lúc trên Đâu Suất Cung nàng mới không dám đi gặp Thái Thượng Lão Quân.

Hết thảy những gì liên quan tới hầu tử, tất cả điều có, nàng có thể tự an ủi mình. Rằng nó không phải ký ức của nàng. Phong Linh là Phong Linh, Tước Nhi là Tước Nhi, Thanh Tâm là Thanh Tâm, tuy là tiền thế đời này, lại hoàn toàn là ba người khác biệt.

Nhưng hai vị sư phó thì sao?

Đạo đồ dẫn đường lui sang một bên. Vươn tay nói:

- Sư thúc, mời.

Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu, buông tay Trầm Hương, cất bước vào trong.

Trầm Hương vội đi theo níu lấy Thanh Tâm.

Dừng chân, Thanh Tâm sờ đầu Trầm Hương nói:

- Đi chơi với Vũ Huyên tỷ tỷ một lát. Tỷ tỷ phải vào nói chuyện với sư phó, sẽ trở lại nhanh thôi.

Trầm Hương ngơ ngác nhìn Thanh Tâm, lại quay đầu nhìn sang Vũ Huyên.

Vũ Huyên lặng lẽ bước lên một bước, vươn tay ra.

- Đi đi.

Thanh Tâm khẽ cười nói.

Giờ Trầm Hương mới gật đầu. Vươn tay nắm lấy tay Vũ Huyên.

Dắt Trầm Hương. Vũ Huyên từ từ đi tới đình viện trước cửa Tiềm Tâm điện.

Trầm Hương đi hai ba bước lại quay đầu. Ở đằng xa, Thanh Tâm dõi theo hắn, cười khẽ.

Hồi lâu, thẳng đến khi Trầm Hương tan biến vào góc khuất, Thanh Tâm mới hồi thần lại, xoay người, nhấc chân, đi tới chỗ Tu Bồ Đề.

Lửa thiêu đốt “xì xèo”, hoa nến nổ bung.

Thanh Tâm đạp nhẹ trên sàn nhà Tiềm Tâm điện.

Tay Tu Bồ Đề đang nắm quân cờ chợt dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

- Về rồi?

Thanh Tâm ngước đầu lặng lẽ đi tới, không trả lời.

Đi tới trước mặt Tu Bồ Đề, nàng phất động tay áo, hai gối quỳ xuống đất, dập đầu nói:

- Đệ tử Thanh Tâm, tham kiến sư phó.

Nhất thời, Tu Bồ Đề ngơ ngác.

Ý cười trên mặt tức thì tiêu tán, đổi thành một tia sững sờ.

Nhìn Thanh Tâm quỳ rạp dưới đất, sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi. Trên nét mặt Tu Bồ Đề lại phù hiện ý cười. Song đã không còn là ý cười tự tin, cao thâm khó lường như trước.

- Sao, đi ra ngoài một chuyến, vừa về liền xa cách như vậy?

Thả quân cờ trong chưởng tâm về lại kỳ lâu, Tu Bồ Đề vuốt râu thán nói:

- Tuy vi sư là sư phụ của ngươi, nhưng ngươi hành đại lễ với vi sư như thế, đúng là đã ít lại càng ít.

Nói xong, Tu Bồ Đề cười lên ha ha.

Thanh Tâm vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất, im lìm, không cười, không đáp.

Tiếng cười tắc nghẽn mà dừng.

Hồi lâu, Tu Bồ Đề ho khan hai tiếng nói:

- Đứng lên đi, miễn lễ.

- Tạ sư phó.

Thanh Tâm đứng thẳng lưng, quỳ xuống, hai mắt vẫn cúi thấp, không nhìn Tu Bồ Đề.

Không khí trong Tiềm Tâm điện lại sa vào trầm mặc.

Gió xuyên qua rèm cửa ào ào thổi vào trong điện, ánh nến đong đưa theo gió.

Tu Bồ Đề lẳng lặng nhìn đăm đăm Thanh Tâm, Thanh Tâm lại lặng lẽ nhìn bàn cờ xếp đặt ngổn ngang trước mặt Tu Bồ Đề.

Bóng dáng hai người lay động trên tường.

Hồi lâu, Tu Bồ Đề vươn tay dời đi bàn cờ trước người, nhẹ giọng nói:

- Ngươi, có gì muốn hỏi vi sư không?

Thanh Tâm lắc lắc đầu nói:

- Thanh Tâm không có gì muốn hỏi.

- Hôm nay, ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, vi sư tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

- Thanh Tâm không có gì muốn hỏi.

- Ngươi không có gì muốn biết?

- Điều Thanh Tâm muốn biết thì đã biết, không muốn biết cũng đã biết.

- Nhưng còn có rất nhiều chuyện ngươi không biết.

Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tu Bồ Đề, Thanh Tâm mặt không biểu tình đáp nói:

- Những chuyện đó, Thanh Tâm tịnh không muốn biết.

Lập tức, Tu Bồ Đề cười, vẻ cười hừ ít thấy.

Hắn mím môi, súc mày, hai tay co lại, thở ra một hơi thật dài.

- Có chút chuyện, mặc dù ngươi không muốn biết, vi sư cũng tất phải để ngươi biết.

Ánh mắt Thanh Tâm khẽ cúi thấp, không nói lời nào.

Tay bất giác siết chặt mép váy.

- Rất nhiều chuyện, ngươi đã biết, nhưng có rất nhiều chuyện, ngươi còn không biết. Ngươi không biết, Phong Linh cũng không biết. Sư đồ chúng ta giờ cũng nên ngồi lại tâm sự. Hết thảy những gì từng xảy ra trong tám trăm năm quang âm, đến lúc để kể hết ra rồi.

Hai mắt từ từ khép lại, Tu Bồ Đề như một lão nhân sắp buông lời trăn trối, nhẹ giọng thán nói:

- Ngươi là hảo hài tử, Phong Linh cũng vậy. Tước Nhi vi sư không quen, nhưng... Chắc cũng thế. Ngộ Không, có thể đồng thời được ba người các ngươi thương yêu, đó là phúc phận không biết tu từ kiếp nào?

Thanh Tâm chậm rãi ngước đầu lên, mắt chớp nhẹ, nhìn Tu Bồ Đề nói:

- Hồi bẩm sư phó, Thanh Tâm không thích hắn, hiện tại hay sau này đều không thích hắn. Thích hắn là Tước Nhi và Phong Linh. Còn ta, là Thanh Tâm.

Nghe được lời này, Tu Bồ Đề không khỏi cười khan:

- Từ nhỏ, sư phó một mực nuông chiều ngươi. Đó là bởi tiền thế vi sư thiếu nợ ngươi, vì đại cục tam giới, vi sư cầm ngươi, và cả các sư huynh, đương thành đặt cược phóng trên chiếu bạc, đánh cuộc với Thái Thượng sư phó của ngươi. Đúng vậy! Vì mở ra cục diện mới, để Kim Thiền tử có khả năng chứng đạo. Tâm tư đó, Thanh Tâm ngươi hiểu không?

Thanh Tâm lẳng lặng nhìn Tu Bồ Đề, không trả lời.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, hồi lâu. Tu Bồ Đề cười nhẹ, cúi đầu thở dài nói:

- Không hiểu cũng là bình thường, không hiểu cũng là bình thường. Lúc vi sư ở vào năm tuổi như ngươi, cũng đâu hiểu nhiều đến vậy.

Gió rít ào ào ngoài cửa sổ, vài mảnh lá rụng xuyên qua song linh cuốn vào, rơi rớt trên sàn nhà trơn bóng.

Đỡ lấy đầu gối, Tu Bồ Đề chậm rãi đứng dậy. Thong thả thán nói:

- Kỳ thực. Vi sư là một gốc bồ đề, đã tồn tại giữa thế gian từ khi tam giới hiện thế.

Từng bước đi tới trước cửa sổ, hắn vươn tay hơi lắc, mấy mảnh lá rụng rơi rớt trên nền đất liền tùy theo khí lưu quyển động mà bay lên, thuận theo đường cũ cuốn thốc ra ngoài cửa sổ.

Vươn tay thả xuống rèm trúc.

Gạt ra kẻ hở trên rèm trúc, Tu Bồ Đề nhìn bóng cây đong đưa dưới ánh trăng bên ngoài, nhẹ giọng nói:

- Lúc vừa đản sinh, vi sư cũng như những gốc cây ngoài kia. Không biết, không cảm giác được gì, cứ thế im lìm sinh trưởng.

- Có một ngày, vi sư đột nhiên rất muốn biết rốt cục cái thế giới bên ngoài nó như thế nào. Vậy là, vi sư dùng năm ngàn năm quang âm, mọc ra một đôi mắt.

- Khi đó trong thiên địa chỉ có nước, chỉ có gió, chỉ có đất. Không có cái gọi là yêu quái, cũng không có thần phật.

- Nhìn thiên địa hoang vu, vi sư rất thất vọng.

- Vậy là, lại dùng năm ngàn năm quang âm, mọc ra một đôi tai.

- Đáng tiếc, đôi tai kia chỉ có thể nghe được tiếng sấm, và tiếng gió rít ào ào.

- Từ đầu tới đuôi, vi sư không thấy được, cũng không cảm giác được đồng bạn nào.

- Cái thế giới này, thực sự quá tĩnh mịch.

Lúc nói đến đấy, khóe môi Tu Bồ Đề thoáng nhếch lên, một tia ý cười phù hiện. Như là trào phúng, lại càng như là đang nhớ lại.

Thanh Tâm ở bên lặng lẽ lắng nghe.

Hồi lâu, Tu Bồ Đề vẫn nhìn đăm đăm tán lá ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:

- Đến sau, vi sư gặp được rất nhiều người. Sư phó Thái Thượng kia của ngươi, Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ... Còn cả, Nữ Oa.

- Cái thế giới này, hẳn phải phong phú tinh thải mới đúng. Vậy nên, mấy người chúng ta cùng nhau hợp lực sáng tạo tất cả những thứ còn thiếu giữa thiên địa, như chim thú, cỏ cây. Nữ Oa còn án theo bộ dạng mà chúng ta huyễn hóa thành, tạo ra nhân loại. Bỗng chốc, toàn bộ thế giới chợt trở nên huyên náo.

- Nhưng... Huyên náo qua rồi, rất nhiều rất nhiều vấn đề cũng nảy sinh theo. Mấy người chúng ta, nảy sinh tranh chấp.

Mím môi, Tu Bồ Đề đột nhiên bật cười, xoay người nói:

- Chẳng qua điều đó không quan trọng, bởi vì cái thế giới này có pháp tắc, có Thiên Đạo của chính nó. Tất cả đại năng, dù ngươi mạnh đến mấy, kỳ thực chẳng qua là con giun cái kiến trong bụng Thiên Đạo thôi. Sau khi chúng ta sáng tạo ra hết thảy, mọi thứ liền đã thoát ly tầm khống chế của chúng ta, bắt đầu phát triển tự do. Diện mạo của thế giới vĩnh viễn không khả năng đắp nặn theo như ý muốn chúng ta, nó chỉ có khả năng trưởng thành ra diện mạo của chính nó.

- Có đôi lúc, vi sư sẽ nghĩ, đương sơ hết thảy những gì mà chúng ta làm, kỳ thực chẳng qua là vẽ vời thêm thắt thôi. Dù không có chúng ta, cái thế giới này cũng sẽ phát triển thành bộ dáng như hiện tại.

Hơi dừng một chút, Tu Bồ Đề nói tiếp:

- Có điều, đến sau sự thể đã xảy ra biến hóa.

- Biến hóa gì?

Thanh Tâm nhẹ giọng hỏi.

- Biến hóa đó chính là... Lão Quân tu thành Thiên Đạo, tu thành Vô Vi. Một thời gian ngắn sau, Thích Già Ma Ni, kẻ được xem là vãn bối cũng tu thành Thiên Đạo, thứ hắn tu thành là Vô Ngã.

Tu Bồ Đề phất phất tay, nhíu mày tựa hồ muốn nói gì đó, lại mím môi, quay sang hỏi:

- Ngươi biết cái gì gọi là Vô Vi không?

- Vô Vi, chính là vi vô vi nhi vô bất vi (không làm gì mà không gì là không làm). Không chỗ không biết, không chỗ không thể.

- Đúng. Tuy còn chưa đủ, nhưng đại khái nó là như thế.

Tu Bồ Đề gật đầu nói:

- Nói một cách đơn giản, thì là Lão Quân đã thực sự nắm giữ thiên địa. Hết thảy những gì trong thiên địa, không ai, không thứ nào có thể trốn thoát đôi mắt hắn, vượt qua sự tính toán của hắn. Toàn bộ tam giới như thành bồn hoa trong Đâu Suất Cung, mặc hắn tùy ý cắt gọt, vun trồng.

- Bởi vậy...

Thanh Tâm nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi liền tập thể phản hắn?

Vừa nghe, Tu Bồ Đề lập tức bật cười, khoát khoát tay nói:

- Không phải, tiền nhân hậu quả trong này, đợi vi sư kể ra tỉ mỉ.