Đại Bát Hầu

Chương 637: Tâm nguyện



Ánh lửa mờ tối khẽ đong đưa.

Thanh Tâm lặng lẽ ngồi quỳ ở đó, ngước đầu nhìn lên.

Từ bên cửa sổ, Tu Bồ Đề từng bước về lại chỗ cũ, bóng dáng sau lưng kéo thành vệt dài, cơ hồ quét qua hơn nửa chiều dài Tiềm Tâm điện.

Hắn đỡ lấy đầu gối từ từ ngồi xuống, vươn tay gõ nhẹ lên bàn cờ bên cạnh, nhẹ giọng thán nói:

- Tam giới này, liền lạc như bàn cờ, khác biệt là, không chỉ đơn giản gồm hai màu đen trắng.

Thanh Tâm nghi hoặc nhìn Tu Bồ Đề.

Vuốt vuốt râu dài, Tu Bồ Đề vuốt ve mặt bàn cờ, nói:

- Trong tam giới, không chỉ đại năng, mà người, yêu, thú, vạn vật, đều có thể là kỳ thủ. Tất cả sinh linh, đều đang diễn hóa dưới quy tắc Thiên Đạo, hoặc phồn diễn, hoặc chém giết, cạnh tranh sinh tồn, hỗn loạn vô cùng. Mỗi một kỳ thủ đều có khát cầu, có quá vãng, có phiền não, có lập trường, có khổ nạn của riêng mình... Bọn họ truy cầu mộng tưởng của bản thân trong trần thế, có lẽ là danh, có lẽ là lợi, hoặc cũng có lẽ chỉ đơn thuần là đạo. Bất cứ sinh linh nào cũng đều độc lập, không phụ thuộc vào kẻ khác.

Thoáng dừng một chút, Tu Bồ Đề một bên vươn tay tự thân pha trà cho Thanh Tâm, một bên thong thả cười nói:

- Thông Thiên dễ giận; Nguyên Thủy cẩn thận có thừa, tiến thủ không đủ; Trấn Nguyên Tử làm việc theo cảm tính; Lão Quân rộng lượng ôn hòa. Vi sư, thì là quá mức đạm bạc. Kỳ thực, gọi là đại năng, chẳng qua là một trong vạn ngàn kỳ thủ giữa thiên địa thôi, tam giới diễn hóa tới hôm nay, mấy lão gia hỏa sót lại từ thời thượng cổ như vi sư, sở dĩ nhìn qua có vẻ đặc thù, là bởi chúng ta sống đủ lâu, nhìn quen thiên địa biến thiên, so với sinh linh tầm thường, nhiều thêm chút ít trải nghiệm.

Thanh Tâm vẫn lẳng lặng nhìn Tu Bồ Đề, không nói lời nào.

- Gác những năm tháng sống lâu hơn người kia, kỳ thực cái gọi là đại năng, chẳng là gì cả.

Đẩy chén trà tới trước mặt Thanh Tâm, hai tay Tu Bồ Đề nắm lấy phất trần giao xoa trước ngực, nghiêng mặt sang nhìn bóng dáng khẽ lay động trên màn trúc. Nhẹ giọng thán nói:

- Kỳ thực, một mực tới nay vi sư vẫn cho rằng như vậy mới đúng. Tam giới, hẳn nên phát triển theo hướng ấy, đúng sai thị phi, cứ mặc nó đẩy lên bàn cờ thiên địa để quyết định thắng thua.

Hai mắt từ từ khép lại, Tu Bồ Đề chậm rãi nói tiếp:

- Nhưng có một ngày. Lão Quân đột nhiên thành tựu Thiên Đạo. Tu thành Vô Vi. Như thế... Hắc, tam giới vẫn là tam giới kia, kỳ thủ, lại chỉ thừa lại một người. Đó chính là Lão Quân. Đúng sai thị phi, một mực do cá nhân hắn định đoạt. Bất cứ ai dù làm chuyện gì, đều không thoát khỏi tròng mắt hắn. Có một vị tài quyết giả (trọng tài) như thế, đúng sai còn có nghĩa lý gì không?

- Cũng bởi thế. Đạo gia dần dần thoát ly thế tục, tiềm tâm vào tu hành. Thật không dễ dàng mới xuất hiện thêm Phật môn, nhưng giáo nghĩa cũng là lánh đời, Phật tổ kia trực tiếp tu thành Thiên Đạo Vô Ngã... Dần dần, tam giới hệt như đi vào ngõ cụt, biến thành cục diện đáng buồn. Hết thảy mọi thứ đều khó mà tiến triển nửa bước.

Thanh Tâm khẽ ngước đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Mở mắt ra, Tu Bồ Đề nhẹ giọng nói:

- Cuối cùng, vạn năm nay, cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng nhược. Thiên Đình trấn áp yêu chúng, máu chảy thành sông, phàm nhân lại vẫn trầm luân trong bể khổ. Người tu đạo chỉ biết truy tìm trường sinh bất lão, lại quên mất “Đạo” nguyên bản . Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, đến sau cùng, dù là thần tiên, chẳng qua là sống trong một loại thống khổ khác mà thôi. Đúng sai chính tà, đã không phân đây đó. Mỗi một tấc thổ địa tam giới đều dính máu, nhưng máu này, không phải đổ ra vì biến cách, mà chỉ là để duy trì … duy trì sa bà thế giới (cõi đời phải chịu nhiều phiền não) tịnh không lý tưởng, cùng với vẻ thái bình thịnh thế yếu ớt chỉ cần chạm nhẹ là vỡ này. Còn sống, rốt cục, chỉ là để còn sống.

Nói đến đây, Tu Bồ Đề đột nhiên cười khan, nói:

- Ký ức hai đời trước ngươi đều đã xem qua. Ngươi cho rằng, Ngộ Không thế nào, Thiên Bồng thế nào, Dương Thiền thế nào, Phong Linh, Tước Nhi, lại thế nào?

Thanh Tâm thẫn thờ lắng nghe, không cất lời.

Tu Bồ Đề vuốt vuốt râu dài nói:

- Bọn họ, chẳng qua đều là một góc của thế gian này. Hết thảy nỗ lực, đều vì che đậy đau đớn của bản thân. Nhưng dù bọn họ che đậy được đau đớn, nhưng đau đớn của những người khác thì sao?

- Ngọc đế duy trì tam giới bình hành, có sai ư? Phật tổ truy tìm giáo nghĩa chí cao vô thượng, có sai ư? Thiên tướng thừa hành pháp lệnh, có sai ư? Thậm chí Ác Giao kia, bán ra đồng tộc mong cầu sống tạm, nói đến cùng, chẳng qua là để tìm kiếm một chỗ an thân giữa thời loạn thế, cái đó có sai ư?

Thanh Tâm thẫn thờ lắng nghe.

- Không ai sai cả.

Tu Bồ Đề chậm rãi lắc đầu:

- Nói đến cùng, sai không phải bọn họ, thậm chí không ai trong thế gian này sai cả, sai, là bản thân cái thế giới này. Chỉ cần cái thế giới này không cách nào tiến triển, như vậy, hết thảy đau đớn ngày xưa, tất sẽ có lúc diễn lại, chỉ là xuất hiện trên thân người khác thôi.

- Năm đó vi sư lựa chọn ẩn cư, một là không nguyện nhìn bể khổ, hai, là không có năng lực cải biến.

Ngẩng đầu lên, Tu Bồ Đề nhẹ giọng thán nói:

- Thẳng đến ngày đó, trước cửa đạo quan xuất hiện một con hầu tử tới cầu đạo sớm ba trăm năm, điều này nhắc nhở vi sư, rằng Thiên Đạo vững không thể phá kia cuối cùng đã xuất hiện vết rách. Sau đó một vị hậu sinh đi tới trước mặt vi sư, nói cho vi sư, nếu nỗi khổ của chúng sinh là sai lầm của toàn tam giới, như vậy, hắn nguyện trải qua mười kiếp luân hồi, dù cho cửu tử nhất sinh, cũng phải độ hóa tam giới.

Lời tới chỗ này, Tu Bồ Đề liền dừng lại, lẳng lặng nhìn Thanh Tâm.

Thanh Tâm khẽ ngước mắt lên, nhìn sư phó.

- Nếu ngươi là vi sư, ngươi sẽ làm thế nào? Là buông tay liều một trận, dù khiến tam giới chịu đựng một trường hạo kiếp, cũng phải mở ra được cục diện mới. Hay là, tiếp tục nhắm mắt che tai, độc thân cầu đạo?

- Bởi thế, sư phó... Lựa chọn buông tay liều một trận?

Tu Bồ Đề khẽ gật đầu.

- Nhưng mà... Nhưng mà...

Thanh Tâm chợt đứng bật dậy, tay chân có phần luống cuống nói:

- Sư phó, ngươi đem tất cả mọi người áp hết lên chiếu bạc, chín vị sư huynh bởi thế mà toi mạng, còn cả Phong Linh, Ngộ Không sư huynh. Ngươi nói ngươi vì thương sinh, nhưng thương sinh tam giới lại tử thương thảm trọng trong lần hạo kiếp kia! Cái đó...

- Lần hạo kiếp kia khiến tam giới triệt để thoát khỏi sự khống chế của Lão Quân.

Tu Bồ Đề cúi đầu mân mê ly trà, nói:

- Cũng chỉ có như thế, đạo phổ độ của Kim Thiền tử mới có khả năng chứng được. Cái ấy gọi là phá, rồi sau đó lập. Mỗi một cá nhân, đều sẽ vì thế mà trả ra đại giá, nhưng mỗi một cá nhân, cũng sẽ nghênh tới hi vọng mới. Chỉ có vậy, bước chân mà thế giới này đang ngừng lại, mới có khả năng tiếp tục tiến về phía trước. Máu, mới sẽ không đổ xuống oan uổng.

Ngữ khí Tu Bồ Đề nhàn nhạt. Lại mang theo kiên định không gì so sánh nổi.

Thanh Tâm ngơ ngác.

Hồi lâu, nàng khẽ bật cười.

- Sư phó, đại giá ấy, đáng không?

- Không đáng ư?

- Thật sự đáng ư?

Hai người nhìn nhau đăm đăm.

Khắc này. Trong lòng nàng có một cảm giác rất khó diễn tả, chua xót, bi ai. Không chỉ đến từ Thanh Tâm, mà còn đến từ Phong Linh.

Phần đại nghĩa này, Thanh Tâm không cách nào cãi lại. Nhưng chẳng lẽ trước mặt đại nghĩa kia, tình thầy trò lại dòn yếu đến vậy?

Nhưng lúc giành được phần ký ức kia, chẳng phải mình đã hiểu rõ thực tế này? Bây giờ chẳng qua là nhắc lại từ chính miệng sư phó thôi.

Ánh nến khẽ đong đưa.

- Nói với đệ tử nhiều như vậy, sư phó, muốn đệ tử làm thế nào?

- Vi sư muốn thành toàn tâm nguyện cho ngươi.

- Tâm nguyện nào?

- Thì là... Khiến ngươi và Ngộ Không. Người hữu tình chung thành quyến thuộc.

- Sư phó có chắc đấy là tâm nguyện của Thanh Tâm?

- Không phải ư?

- Không phải!

Thanh Tâm chém đinh chặt sắt đáp nói:

- Đó có lẽ là nguyện vọng của Tước Nhi, cũng là nguyện vọng của Phong Linh, nhưng không phải nguyện vọng của Thanh Tâm. Huống hồ, nó không có giá trị nào để tồn tại cả.

- Vì sao?

Hít một hơi thật sâu, Thanh Tâm chậm rãi nói:

- Tước Nhi và Phong Linh, đã hồn phi phách tán. Mọi thứ trước kia đều đã kết thúc, bởi vậy, Thanh Tâm mong sư phó đừng nhắc lại. Hiện tại điều Thanh Tâm suy nghĩ, chỉ là nên thế nào kết liễu toàn bộ chuyện này.

Tu Bồ Đề nhìn Thanh Tâm, hồi lâu mới nhẹ giọng thán nói:

- Vi sư hiểu rồi.

Thoáng trầm mặc một lúc, Tu Bồ Đề lại nói:

- Thế như quả, tam giới này cần ngươi hoàn thành tâm nguyện kia?

*****

Trong đình viện, Vũ Huyên lặng lẽ ngồi trên ghế đá.

Ánh nến leo lét từ khe cửa đằng sau hắt tới, chiếu sáng cỏ cây trong đình viện.

Trầm Hương dạo chơi tới lui quanh bốn phía, Vũ Huyên trên danh nghĩa là đang giúp Thanh Tâm trông nom Trầm Hương, nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt hết ở Tiềm Tâm điện sau người.

Nàng không nghe được trong Tiềm Tâm điện đang nói những gì. Nhưng nàng có thể cảm giác được đó là một chuyện rất trọng yếu.

Lần này trở về, nàng ẩn ước cảm thấy vị sư thúc kia đã xảy ra một ít biến hóa, mà Tu Bồ Đề, hiển nhiên cũng có vẻ hơi khác thường.

Từ lúc Tà Nguyệt Tam Tinh Động dời đến chỗ này, Tu Bồ Đề cứ hệt như một pho tượng đá, thường thường chỉ có người khác tới tìm, một là gặp hai là tránh mặt. Chứ chưa nghe qua hắn muốn chủ động gặp ai.

- Liệu là chuyện gì đây?

Vũ Huyên nghĩ mãi mà không ra.

Nơi xa, Trầm Hương lẻ loi dạo quanh nửa ngày, bước tới chỗ nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Tỷ tỷ, ngươi biết pháp thuật không?

- Biết!

Vũ Huyên thuận miệng đáp lời.

- Thế, có thể giúp ta biến ra một cái thang không?

- Cái thang?

Trầm Hương chỉ sang đại thụ ở bên, nói:

- Ta muốn leo lên cây xem xem.

Nghe vậy, Vũ Huyên lập tức trừng Trầm Hương một cái, kéo hắn sang bên cạnh, lành lạnh nói:

- Ngoan ngoãn đứng đó cho ta.

- À!

Trầm Hương rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút từng chút một.

Không lâu sau, phía đằng xa, Vũ Huyên nhìn thấy Thanh Tâm đi ra từ Tiềm Tâm điện.

Không đợi Vũ Huyên kịp mở miệng, Trầm Hương đã giơ lên vạt trước đạo bào, chạy vội tới, lao vào trong lòng Thanh Tâm, lại rụt rè quay đầu trông hướng Vũ Huyên.

Vũ Huyên chậm rãi đi tới bên cạnh Thanh Tâm, khom người nói:

- Sư thúc.

Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu, lại cúi xuống xoa đầu Trầm Hương, nói:

- Đi thôi, chúng ta về nhà.

Nói xong, dắt tay Trầm Hương bước ra ngoài.

Vũ Huyên vội vàng đuổi theo.

- Sư thúc nói gì với sư tôn vậy?

- Không có gì, chút việc vặt thôi.

- Việc vặt? Việc vặt mà cần gọi ngươi tới giữa đêm hôm thế này?

Thanh Tâm không trả lời.

Sau lưng, trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề xốc lên một góc màn trúc, từ đằng xa lẳng lặng dõi theo.