Đại Bát Hầu

Chương 638: Dụng hình



Lúc này, bên bờ Hắc Thủy hà, Đà Khiết đã bị trói gô lại thành bánh ú ném tới cạnh đống lửa.

Trùng trùng rớt xuống, đất cát dính đầy mặt.

Huyền Trang, Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh đều ở bên lẳng lặng nhìn hắn.

Ngao Liệt vội vươn tay kéo lấy hầu tử.

- Đại Thánh gia, Đại Thánh gia, con nít không hiểu chuyện, đừng so đo với hắn, đừng so đo với hắn.

Vung tay hất Tiểu Bạch Long ra, hầu tử dạo quanh Đà Khiết một vòng, ngồi xỗm xuống bên cạnh hắn, móc móc lỗ tai thong thả nói:

- Giải trừ thuật pháp nhuộm đen dòng sông.

Đà Khiết cố nén sợ hãi trong lòng, quay mặt qua chỗ khác.

- Giải trừ. Chỉ cần giải trừ, ta sẽ tha cho ngươi, chuyện trước kia cũng không so đo nữa. Bằng không, ta chắc là không giết ngươi, nhưng ngươi sẽ sống mà không bằng chết.

Hai mắt Đà Khiết nhắm nghiền lại, răng cắn chặt.

Thấy thế, hai hàng lông mày hầu tử khẽ rung lên, mắt lập tức trợn trừng như chuông đồng.

Tiểu Bạch Long ở bên cả kinh, thừa lúc hầu tử còn chưa phát hỏa vội vàng đứng ra chắn trước người hắn, thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia, con nít không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn, để ta nói cho, ta biểu ca của hắn, lời ta nói nhiều ít hắn cũng...

Lời còn chưa dứt, hầu tử đã gạt Tiểu Bạch Long ra, tay ghì lấy cổ áo, nhấc nổi Đà Khiết khỏi mặt đất.

- Đừng nói càn, vừa nãy các ngươi nói những gì ta đều nghe hết.

Ngửa đầu trông hướng Đà Khiết trong bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, hầu tử từ tốn nói:

- Đối phó với loại người này, ta có vô số cách.

Không đợi chúng nhân kịp phản ứng, chỉ nghe “quang” một tiếng nổ vang. Hầu tử không chút lưu tình ném mạnh cả người Đà Khiết xuống đất.

Cát bụi cuồn cuộn tấn tốc tứ ngược bốn phía, ngay cả chồng lửa ở bên đều bị thổi tan. Ngọn lửa cuốn thốc gỗ vụn xung thiên mà lên.

Trong hoảng loạn, Thiên Bồng và Hắc Hùng tinh cơ hồ cùng lúc xông tới chắn trước mặt Huyền Trang.

Nhất thời, Tiểu Bạch Long bị dọa cho ngẩn ngơ.

Cát bụi tán đi, hầu tử từ từ đi tới bên cạnh Đà Khiết đang sấp mình trên mặt đất. Khom lưng, vung tay nhấc nổi hắn lên, không nói hai lời ném tới đá ngầm trên bãi sông.

Chỉ nghe “oanh” một tiếng, nguyên khối đá ngầm đều bị nện nát.

Cát đá lăn lộn.

Dây thừng trói quanh người trực tiếp bị đánh đứt, lúc Đà Khiết lật mình từ trong đống đá vụn, toàn thân đã loang lổ vết máu, thoi thóp một hơi, cả đứng đều không nổi.

Hầu tử lại nhấc chân đi tới.

Xương khớp nắm tay vang lên rạc rạc.

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi. Tiểu Bạch Long vội vàng chắn trước người hầu tử, cầu khẩn nói:

- Đại Thánh gia, chuyện này giao cho ta, để ta thuyết phục hắn.

- Ngươi không thuyết phục được hắn.

Nói rồi, hầu tử quay đầu đánh mắt ra hiệu, Hắc Hùng tinh lập tức đi tới, từ phía sau chế trụ lấy Tiểu Bạch Long.

- Đại Thánh gia! Ta thật sự có thể thuyết phục hắn!

Không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu gào của Tiểu Bạch Long, hầu tử từng bước đi tới bên cạnh Đà Khiết, quỳ gối ngồi xổm xuống. Vươn tay nâng cằm hắn lên.

Đầu đã bị thương, máu tươi thuận theo vầng trán nhỏ giọt xuống, xông vào vành mắt. Lúc này, Đà Khiết chỉ còn biết trợn tròn nửa bên mắt còn lại nhìn đăm đăm hầu tử.

- Giải trừ, hay là không giải trừ.

Nghe vậy, Đà Khiết nhắm nghiền mắt lại.

Trên trán, gân xanh lồi hết cả lên.

- Được! Có cốt khí, ta thích kẻ có cốt khí!

Giương tay, Đà Khiết lại bị quăng đi. Không đợi hắn bay xa, hầu tử đã tung mình nhảy lên, một quyền trùng trùng đánh vào bụng hắn.

Cả kêu thảm đều không kịp. Đà Khiết như một ngôi sao băng, trùng trùng đâm sầm xuống đất.

Cát bụi cuộn lên che khuất cả bầu trời.

Trong cát bụi cuồn cuộn, mấy tiếng kêu thảm phá không mà ra, ẩn ước thấy được thân ảnh hầu tử không ngừng tới lui, một quyền tiếp một quyền, một cước tiếp một cước.

Mấy tiếng trầm vang.

Tiểu Bạch Long há hốc mồm, trợn mắt mà nhìn, ngây dại.

Huyền Trang đang muốn mở miệng ngăn lại. Lại bị Thiên Bồng ở bên vươn tay ngăn cản.

Hồi lâu, hầu tử mới dừng động tác lại, đứng lên, từ từ thở dốc.

- Đứt hai mươi xương khớp, cảm giác thế nào?

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cát bụi từ từ phiêu tán.

Lúc này, cuối cùng chúng nhân cũng đã nhìn rõ thảm trạng của Đà Khiết đang nằm im lìm dưới đất.

Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi, toàn bộ tứ chi đã bị đánh gãy, vặn vẹo đến biến dạng. Miệng há há, máu tươi không ngừng tràn ra, xen lẫn với cát bùn, biến thành màu đỏ xám.

- Yên tâm, ta nói không giết ngươi, thì nhất định sẽ không giết ngươi.

Chỉ thấy hầu tử khom lưng, vươn ra chỉ ra hai ngón điểm lên mi tâm Đà Khiết, rót từng chút từng chút linh lực vào cơ thể hắn.

Lập tức, sắc mặt Đà Khiết vốn đang trắng bệch bỗng hồng nhuận đi nhiều.

Ngay sau đó, không đợi chúng nhân kịp phản ứng, hầu tử đã trở tay, một tát trùng trùng đánh lên mặt Đà Khiết. Hai chiếc răng cửa cứ vậy trực tiếp bị đánh bay.

- Thế này không hay lắm đâu!

Huyền Trang vội vàng gạt tay Thiên Bồng đang chắn trước ngực mình, bước lên nói:

- Việc này có can hệ đến phụ vương Đà Khiết, sao hắn có thể khuất phục dễ dàng vậy được? Hẳn nên... Hẳn nên ôn tồn nói chuyện cùng hắn.

Không đợi Huyền Trang kịp nhấc chân, Thiên Bồng đã kéo ngược hắn về.

- Chưa hẳn không được.

Huyền Trang quay đầu sang, ngạc nhiên nhìn Thiên Bồng.

- Khổ hình phàm trần có lẽ chưa hẳn đã hữu dụng, nhưng khổ hình của người tu đạo thì lại khác.

Chỉ nghe Thiên Bồng nhàn nhạt thán nói:

- Chữa thương rồi gia hình, gia hình rồi chữa thương, cứ thế lặp lại... Một ngày không được thì mười ngày, mười ngày không được thì một tháng, dù sao chúng ta cũng bị khốn ở chỗ này, không vội ở nhất thời nửa khắc. Dưới khổ hình, dù là người ý chí kiên định đến mấy, rồi cũng sẽ có ngày thỏa hiệp.

Thoáng dừng một chút, Thiên Bồng nói tiếp:

- Trước kia Thiên Đình khảo vấn yêu quái vẫn thường làm vậy, Hoa Quả Sơn của hắn cũng thường xuyên dùng chiêu này. Nói ra không dễ nghe, nhưng đúng là hữu hiệu.

Mấy tiếng kêu thảm truyền đến.

Nơi không xa, hầu tử thắt tứ chi đã gãy đứt của Đà Khiết vào nhau. Cảnh tượng máu me tuôn rơi khiến Huyền Trang nhìn mà sởn tóc gáy. Về phần Tiểu Bạch Long thì càng ngây ra đấy, mồm miệng há hốc như muốn kêu gào.

Không đợi hắn kịp hô ra tiếng, Hắc Hùng tinh đã tấn tốc lật cán thủ đao gõ xuống, đánh ngất hắn đương trường.

*****

Tình cảnh ấy, ba tên Yêu Vương thân dưới đáy sông cũng nhìn mà á khẩu.

Khổ hình này có khác với khổ hình Thiên Đình.

Khổ hình của Thiên Đình phần lớn là vì bức cung, trong mắt thiên binh thiên tướng, thứ như yêu quái, chỉ cần lấy được khẩu cung mình cần, liền mất đi giá trị, cứ giết là xong. Trong khi đó, khổ hình của Hoa Quả Sơn phần nhiều là vì báo phục.

Lúc hình phạt thăng đến tầng diện báo thù, liền mất đi giới hạn, thực sự khiến cho phạm nhân sống không bằng chết.

Tuy ba tên Yêu Vương đã chứng kiến qua không ít lần khổ hình tại Hoa Quả Sơn, nhưng vạn vạn không ngờ được, hầu tử, thân làm chủ tể chân chính của Hoa Quả Sơn, lại sẽ có khi tự thân xuống tay. Hơn nữa thủ pháp không hề kém cạnh đám ác quan chuyên trách nghiêm hình tra tấn kia.

- Cứ tiếp tục thế này. Liệu tiểu tử đó có chịu nổi không?

- Tạm thời... Chắc vẫn không thành vấn đề.

- Thế lâu hơn thì sao?

Câu hỏi này, Bằng Ma Vương không cách nào hồi đáp.

Rất hiển nhiên, đối phương chẳng phải loại lương thiện gì, nếu phải giở thủ đoạn, e rằng so với mấy người bên mình đều chỉ có hơn mà không có kém.

Chớp chớp mắt trầm mặc hồi lâu, Bằng Ma Vương nói khẽ với Ngục Nhung Vương:

- Ngươi xuống hạ du, lấp kín hà đạo (dòng chảy).

- Lấp kín hà đạo?

- Đúng! Dìm bọn họ!

*****

Giằng co nguyên một đêm. Cuối cùng đã đến lúc bình minh.

Cả đêm qua, Đà Khiết một mực giãy dụa bên bờ sinh tử. Mỗi lần bị ngược đến thoi thóp một hơi, hầu tử liền sẽ vì rót vào linh lực hồi phục cho hắn, sau đó lại tiếp tục ngược. Bản thân chơi chán bèn đổi cho Hắc Hùng tinh tiếp tục dày vò, nghỉ ngơi thoáng chốc, lại tự thân thượng trận, dùng hết các loại thủ đoạn, thực sự không khác gì lăng trì xử tử.

Trọn một đêm, Đà Khiết không ngừng kêu thảm, nếu không phải cần giữ lại đầu lưỡi để sau này niệm chú. Nói không chừng hầu tử đã cắt béng đi rồi.

Tiểu Bạch Long vẫn hôn mê bất tỉnh, mỗi lần sắp tỉnh, hầu tử lại bổ thêm một kích, khiến hắn tiếp tục ngất đi. Về phần Huyền Trang, Thiên Bồng, Quyển Liêm, mới đầu còn đứng nhìn, đến mặt đều trốn mất dạng.

Thiên Bồng trước là nguyên soái Thiên Hà thuỷ quân, trường kỳ chiến đấu ở tuyến đầu trấn áp yêu quái phàm trần. Tất nhiên là thông hiểu về các loại khổ hình mà bộ đội dưới tay thường sử dụng, nhưng hôm nay chứng kiến những thủ đoạn của hầu tử, lại vẫn không khỏi mở rộng tầm mắt.

Chắc là nhớ tới chuyện Thiên Hành đã từng bị hầu tử ngược sát, lúc hầu tử cuộn người Đà Khiết lại thành một khối cầu, đặt trên mặt đất tùy ý đá tới đá lui, Thiên Bồng có phần bất nhẫn, mượn cớ xoay người rời đi.

Thấy Thiên Bồng rời đi, Quyển Liêm sớm đã nhìn không nổi cảnh tanh mùi máu này cũng vội đuổi theo, thuận tay lôi luôn cả Huyền Trang.

Thế là, trong doanh địa chỉ thừa lại Ngao Liệt đang hôn mê, hai con yêu quái dày vò đến bất diệt nhạc hồ, cùng Đà Long sớm đã thân tàn ma dại.

Dày vò từ đêm cho đến bình minh, lại từ bình minh dày vò đến giữa trưa, vì khiến ý chí Đà Khiết hoàn toàn tan rã, thậm chí hầu tử biến ra đủ loại công cụ hành hình. Cắt thịt, đốt da, không thiếu thứ gì. Nhưng chịu đựng đủ loại khổ hình, ngất đi vô số lần, cũng đau tỉnh vô số lần, Đà Khiết lại vẫn cắn răng không chịu giải trừ thuật pháp.

Nhìn bộ dáng kia, Hắc Hùng tinh có phần tâm tro nguội lạnh.

- Đại Thánh gia, làm thế này liệu có hữu dụng không?

- Ngươi từng làm việc ở hình phòng Hoa Quả Sơn bao giờ chưa?

Hắc Hùng tinh lắc lắc đầu.

Hít một hơi thật sâu, hầu tử nhìn Đà Khiết sấp mình trên đất giống như đống thịt nhão, vỗ vỗ vai Hắc Hùng tinh nói:

- Hình phòng Hoa Quả Sơn khảo vấn qua vô số người, trừ những kẻ ta căn bản không cần hỏi, thì chẳng có ai là không khuất phục cả. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hơn nữa, ngươi có cách nào tốt hơn không?

Hắc Hùng tinh chỉ chỉ Tiểu Bạch Long nằm ở đằng xa, nói:

- Hay là, để Ngao Liệt thử xem?

- Để hắn thử?

Hầu tử cười hừ một tiếng, thở dài nói:

- Hắn khuyên cũng vô dụng thôi. Ngươi phải biết, hồn phách cha của gia hỏa này bị đám kia khống chế, ngươi cảm thấy ai sẽ khuyên được? Đừng nói Ngao Liệt, dù có là Tây Hải Long Vương tự thân tới, hắn cũng sẽ cắn răng gánh lấy.

Nói xong, hầu tử lại bước tới chỗ Đà Khiết đang thoi thóp một hơi.

Đúng lúc này, Hắc Hùng tinh chợt sửng sờ, chỉ vào đá ngầm gần đó, nói:

- Đại Thánh gia, nước sông, có phải đang lên?