Đại Bát Hầu

Chương 639: Biện pháp sau cùng



Một đầu khác bên bờ sông, Huyền Trang men bờ cát chậm rãi đi tới, lông mày cau chặt, thỉnh thoảng lại quay đầu trông về nơi hầu tử và Đà Khiết.

Tiếng kêu thảm của Đà Khiết còn quanh quẩn bên tai, loại cảm giác ấy, khiến hắn tâm thần không yên.

Thiên Bồng thời thời khắc khắc đều đi theo bên cạnh, thấy vậy bèn nhẹ giọng nói:

- Huyền Trang pháp sư không cần để ở trong lòng, Đà Khiết kia và hầu tử xem như có phần sâu xa, theo lý, hầu tử tuyệt sẽ không hạ sát thủ với hắn. Chỉ cần không trực tiếp phế bỏ tu vị, bất luận bị thương nặng tới đâu, đợi đến lúc hắn ra tay giải trừ thuật pháp, tự nhiên sẽ có cách chữa trị.

Huyền Trang khẽ thở dài một hơi, nói:

- Bần tăng có biết một đạo khuy tâm thuật (thấy được tâm tư người khác), nếu dùng thuật này, chẳng biết được không?

- Đó là năng lực hắn sinh ra đã có.

Thiên Bồng quay đầu nhìn về phương xa một cái, nói:

- Dù biết khẩu quyết, đổi thành người khác, cũng không thi triển ra được. Bởi vậy, chỉ có thể bức hắn chủ động giải trừ.

Huyền Trang cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, nhấc chân đạp lên cát mềm, tiếp tục tiến về phía trước.

Nắm lấy phật châu, hắn khẽ hỏi:

- Nếu hắn không giải trừ thuật pháp, chúng ta liền khó mà tiếp tục tây hành. Không cách nào tiếp tục tây hành, liền không thể chứng đạo. Chúng sinh tam giới liền không được đến phổ độ... Bởi vậy, làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Nếu không, liền thành vu hủ. Ý ngươi là thế đúng không?

Thiên Bồng đáp nói:

- Xác thực như thế.

Huyền Trang khẽ cười cười, nói:

- Nhưng, chúng ta một đường tây hành, vốn là để phổ độ, đến cuối cùng lại mang tới thống khổ cho một số người... Như thế, đạo mà chúng ta chứng được có còn là đạo mà chúng ta muốn tìm?

- Huyền Trang pháp sư nói lời này là...

- Chúng sinh đều có nỗi khổ. Đạo chúng ta chứng là phổ độ, là để hóa giải nỗi khổ chúng sinh.

Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:

- Đà Khiết kia khổ sở vì thù giết cha, giờ xuất hiện trước mặt bần tăng, bần tăng không chỉ không cách nào hóa giải, còn phải nhìn hắn chịu đựng thống khổ mà ngồi yên không quản.

Nghe vậy, Thiên Bồng lập tức sửng sờ.

Thoáng trầm mặc một lúc, Thiên Bồng nói:

- Thế, Huyền Trang pháp sư liệu có lương sách nào không?

Huyền Trang lắc đầu, cúi xuống nhìn đăm đăm cát bùn bên chân, chậm rãi về phía trước.

Đây mới là khốn cục lớn nhất mà chặng đường tây hành này gặp phải.

Nước sông Hắc Thủy hà có thể ngăn chặn cảm giác, cát bùn dưới đáy sông có thể dùng pháp trận mặc ý điều chỉnh, khiến người lạc mất phương hướng. Nhưng mà, thứ thực sự chắn đường tây hành không phải Hắc Thủy hà, mà là khốn cục trước mắt.

Mỗi một cá nhân đều có khổ của riêng mình, vì giảm bớt nỗi khổ bản thân, thường thường lại cưỡng ép nỗi khổ ấy lên thân người khác. Cứ thế liền thành ác tính tuần hoàn. Vậy mới có câu bể khổ vô bờ.

Tây hành, là để tìm kiếm một lối đi có thể bóp chặt vòng luẩn quẩn ác tính tuần hoàn này, kéo chúng sinh ra khỏi bể khổ trầm luân.

Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục như này, chẳng phải tây hành cũng là một nỗi khổ khác?

Một đường trầm tư suy nghĩ, hồi lâu, Huyền Trang đột nhiên bật cười.

Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi:

- Huyền Trang pháp sư nghĩ đến điều gì à?

- Bần tăng đột nhiên nghĩ thông.

- Nghĩ thông?

Huyền Trang gật gật đầu nói:

- Bắt đầu từ đêm qua, bần tăng đã nghĩ, liệu có nên ngăn lại Đại Thánh gia thi hình. Ngăn lại, một là bần tăng không tìm được lý do. Hai là, bần tăng cũng không nghĩ ra cách vượt qua Hắc Thủy hà, chúng ta tất bị khốn mãi ở đây. Không ngăn lại, mặc chúng sinh chịu khổ mà khoanh tay bàng quan, hồng nguyện phổ độ chúng sinh liền thành thùng rỗng kêu to. Nhưng nếu ngăn lại. Bị vây khốn ở đây, không thể tiếp tục tây hành, hồng nguyện kia, liền cũng không thực hiện được?

Thiên Bồng suy tư một lúc, nghi hoặc hỏi:

- Thế... Huyền Trang pháp sư nghĩ thông điều gì?

Khẽ cười với Thiên Bồng, Huyền Trang vươn ra một ngón, nói:

- Đấy là nỗi khổ của bần tăng. Thân ở trong khổ mà không biết.

Nói xong, hít một hơi thật sâu, xoay người men theo đường tới lúc nãy, bước nhanh quay về.

Khi ấy, vẻ lo lắng vừa rồi sớm đã quét sạch.

Nhất thời, Thiên Bồng và Quyển Liêm không khỏi ngơ ngác, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

*****

Bên bờ sông, hầu tử và Hắc Hùng tinh cùng nhau cắm Kim Cô bổng xuống, chăm chú quan sát mực nước.

Sóng trên Hắc Thủy hà một đợt tiếp một đợt ùa tới, vỗ lên Kim Cô bổng.

Cứ vậy nhìn đăm đăm mực nước trên Kim Cô bổng, hồi lâu, hầu tử hung hăng mắng một tiếng:

- Mẹ nó, nhất định là chúng lấp kín dưới du!

- Thế giờ phải làm thế nào?

- Làm thế nào?

Hầu tử đỡ lấy đầu gối chậm rãi đứng dậy, tiện tay thu Kim Cô bổng vào trong tai, trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ, cười hừ nói:

- Nếu là bình thường, lên trời không được, thì ra chui xuống đất. Dù sao đất này không phải không xuyên qua được, ta cũng không tin cái pháp trận chó má này xuống đến địa phủ mà vẫn còn hữu hiệu! Hơn nữa, khi ấy nước đều chảy hết xuống địa phủ, chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết?

Lời này vừa ra, Hắc Hùng tinh lập tức sợ đến nỗi rụt cổ lại.

Hầu tử vươn tay vỗ vỗ vai Hắc Hùng tinh, thong thả nói:

- Yên tâm, đây là biện pháp sau cùng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt sẽ không dùng. Bằng không, há chẳng phải chúng ta còn chưa thỉnh được kinh, tam giới đã nát cả rồi? Lại đây, chúng ta tiếp tục chơi!

Nói xong, hắn xoay người đi tới trước mặt Đà Khiết đang thoi thóp một hơi, nhấc nổi người lên, hung hăng nói:

- Yên tâm, nước sông này không làm khó được ta. Cùng lắm là đâm xuyên, để nó chảy xuống địa phủ. Khi ấy cái gì mà Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, không đứa nào sống sót được hết!

Lời này cơ hồ là hét ra, thanh âm rền vang giữa thiên địa.

Đà Khiết vẫn cắn răng không lên tiếng, nhưng ba tên Yêu Vương dưới đáy sông Hắc Thủy đã bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh.

- Các ngươi nói, liệu hắn có thật đâm phá, để nước chảy xuống địa phủ?

Ngay khi ba tên Yêu Vương đang do dự có nên chuồn êm trước hay không, Huyền Trang đã đi tới bên cạnh hầu tử. Đầu tiên là hai tay hợp mười, hướng hầu tử hành lễ, khiến hầu tử nhìn mà không khỏi sửng sờ.

- Đại Thánh gia, hay là để bần tăng nói chuyện với hắn.

- Ngươi nói chuyện với hắn?

Hầu tử nhìn Tiểu Bạch Long nằm im lìm nơi không xa, nói:

- Ngươi có lòng tin?

- Cứ thử một lần xem sao.

Hầu tử buông tay, Đà Khiết “phù” một tiếng, cả người té ngã ra đất.

- Vậy ngươi thử thử đi.

Nói xong, hầu tử quay đầu liền đi, đứng bên bờ nhìn quét tới lui mặt sông Hắc Thủy.

Gật gật đầu, Huyền Trang khom người đỡ Đà Khiết dậy, dìu hắn ngồi lên trên tảng đá.

Thương thế thực sự quá nặng, tuy không thương đến nơi yếu hại, nhưng toàn thân cao thấp sớm đã không còn một tấc da thịt nào là lành lặn, không có xương khớp nào là chưa gãy vụn. Thậm chí nhiều chỗ trong đó đã bị hầu tử trị qua mấy lần, rồi lại liên tục đánh gãy.

Vừa cử động, Đà Khiết vừa rên lên hừ hừ, mồ hôi trên trán chảy xuôi như hạt châu, hoàn lẫn cùng vết máu từ từ trượt xuống.

Thoáng mở mắt ra, hắn mông lung nhìn Huyền Trang, thấp giọng nói:

- Ta... Ta tuyệt sẽ không giải khai, các ngươi đừng vọng tưởng.

Huyền Trang khẽ cười, gật đầu nói:

- Bần tăng biết.

Nói xong, xoay người dùng chậu gỗ mà hầu tử biến ra rót một ít nước sông vào, tỉ mỉ lau đi vết máu trên người Đà Khiết.

Từ đầu tới cuối, Đà Khiết đều cảnh giác nhìn chằm chằm Huyền Trang.

Nơi không xa, Thiên Bồng chậm rãi đi tới bên cạnh hầu tử, sóng vai cùng đứng nhìn mặt sông.

- Không giải quyết được à?

- Xương cốt cứng lắm, nhất thời chưa trị được.

Quay đầu nhìn đằng sau một cái, hầu tử thán nói:

- Nước đang dâng lên, đám vương bát kia lấp kín hạ du, không được bao lâu, toàn bộ nơi này sẽ bị chìm ngập. Trong thời gian ngắn, e rằng dùng hình cũng vô dụng.

- Thế tiếp theo phải làm thế nào?

- Vừa nãy hình như hắn nói chuyện này có can hệ tới Địa Tạng vương? Hay là, ta trực tiếp dẫn nước xuống dìm địa phủ? Cũng coi như trả thù.

Thiên Bồng lập tức cười hừ một tiếng, lắc đầu nói:

- Có đôi lúc ta thật rất bội phục ngươi, cách gì cũng nghĩ ra được. Chẳng qua, cách đó không làm được đâu. Thứ nhất, ngươi dìm ngập địa phủ, ngoài mặt thì có vẻ như ngươi báo phục được Địa Tạng vương, kỳ thực chỉ khổ cho đám quỷ sai và chúng sinh tam giới. Thứ hai, ngươi mà dám làm như thế, chẳng lẽ không sợ Như Lai lại đánh lên cờ hiệu cứu thế tới gây chuyện với ngươi? Năm đó, chẳng phải cũng mượn cớ này?

Nghe vậy, hầu tử lập tức có phần do dự.

Nếu hắn là cô gia quả nhân, dù Như Lai đi ra thì đã có sao? Cùng lắm là thêm một trường đánh nhau giữa hư với thực, chẳng ai làm gì được nhau.

Nhưng tệ hại chính là, hắn không phải cô gia quả nhân, dù đã qua hơn sáu trăm năm, hắn vẫn còn rất nhiều nhược điểm. Chặng đường tây hành, chẳng phải chính là để giải quyết vấn đề này ư?

Mấp máy môi, hầu tử ngẩng đầu nhìn trời, thong thả nói:

- Ngươi nói xem, nếu ta chỉ chọc ra một điểm nho nhỏ, sau đó lại dùng Kim Cô bổng lấp lại, không để nước chảy xuống quá nhiều, liệu có đỡ hơn chút nào không?

Thiên Bồng bật cười, vỗ vỗ vai hầu tử, nói:

- Cái đối phương cần là mượn cớ, còn rốt cục ngươi có tạo thành phá hoại hay không, không quan trọng.

Nghe được lời này, hầu tử lập tức nghệt ra giống như quả bóng xì hơi.

Thường nói tu tiên đừng dính hồng trần, không quản tục sự, đặt vào chuyện này, quả nhiên vẫn đúng. Cùng một loại tu vị, cùng một loại thực lực, kẻ lây dính hồng trần, tục sự quấn thân, nhược điểm đúng thật nhiều hơn kẻ một lòng tu hành vô số lần.

Vứt chuyện trường sinh bất lão sang một bên, tu tiên, quả thực chẳng có mấy lợi lộc. Trên thực tế, tự cho là siêu thoát phàm nhân, thật ra chỉ là từ lao tù này bước vào lao tù khác thôi. Vẫn cứ nơm nớp lo âu, có vô số phiền não không giải quyết được.

Nghĩ đến đây, hầu tử không khỏi nhớ lại đương sơ khi quỳ trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Phong Linh từng nói một câu:

- Khoái lạc mỗi người, tùy ở lòng dạ chính mình...

Vừa nhớ lại, hắn chợt thấp giọng thán nói:

- Ta không khoái lạc như vậy, chắc là bởi lòng dạ hẹp hòi.

- Cái gì?

- Không, nghĩ ngợi lung tung mà thôi.

Một tay đáp lên vai hầu tử, Thiên Bồng chậm rãi nói:

- Bây giờ chúng ta thảo luận vấn đề khác đi. Giả như, chúng ta không cách nào khiến Đà Khiết giải trừ thuật pháp trước khi nước sông chìm ngập nơi đây, như vậy, khẳng định sẽ bị hãm dưới đáy sông. Đi, là đi không được. Đối phương quyết tâm muốn khốn chặt chúng ta, bởi thế, phải chuẩn bị tinh thần đánh trường kỳ chiến. Những người khác thì không sao, Huyền Trang pháp sư không có tu vị, còn cần tục vật nuôi thân... Sợ rằng không gượng được bao lâu.

*****

Lúc này, tùy theo Đà Khiết tự hành điều tức, sắc mặt nhìn qua đã khá hơn vừa nãy một chút.

Huyền Trang ngồi ở bên chuyên tâm giúp hắn xử lý vết thương, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Lệnh tôn, qua đời mấy năm rồi?