Đại Bát Hầu

Chương 640: Chờ đợi



Tà Nguyệt Tam Tinh Động, dương quang long lanh.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, cỏ cây trong sân vang dậy xào xạc.

Trong phòng nhỏ, Thanh Tâm trải ra địa đồ bằng da dê, sấp mình trên mặt bàn chăm chú tra xem.

Trầm Hương đứng ở bên, người quá thấp không nhìn thấy được gì, thỉnh thoảng lại nhảy lên, song vẫn không nhìn được, chỉ biết mỏi mắt nhìn Thanh Tâm.

- Gần đây có tin tức nào về Ngộ Không sư huynh không?

- Không.

Vũ Huyên lắc lắc đầu, cũng rướn cổ nhìn địa đồ.

Ngẩng đầu lên, Thanh Tâm ngắt chỉ tính một cái, lại vươn tay đo đạc một hồi trên bản đồ Tây Ngưu Hạ Châu, cuối cùng khoanh một vùng trên địa đồ, nói:

- Chắc ở quanh đây, đi qua tìm xem là được.

Nói rồi, Thanh Tâm cuốn địa đồ lại.

- Thanh Tâm sư thúc muốn tìm Ngộ Không sư thúc?

- Ừ!

- Sao sư thúc không trực tiếp hỏi Thiên Đình? Bọn họ coi chừng mỗi ngày, nhất định biết Ngộ Không sư thúc đang ở đâu!

Thả địa đồ vào trong ống giấy đặt cạnh bên, Thanh Tâm nhàn nhạt đáp:

- Không muốn gây thêm phiền phức!

Nói xong, dắt tay Trầm Hương đi ra ngoài, đi tới trước cửa còn quay đầu dặn lại:

- Chuyến này chắc đi không lâu liền sẽ trở về, ngươi giúp ta thu dọn phòng luyện đan, bổ sung tài liệu còn thiếu, khi về ta muốn bế quan luyện đan.

Trầm Hương nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, Vũ Huyên lại khẽ súc mày.

Bế quan luyện đan, lại dùng mỗi tài liệu bình thường, lần luyện đan này, không nghi ngờ gì là muốn luyện đan cho Trầm Hương dùng.

Nhớ lúc trẻ, khi mình bái nhập môn hạ Côn Luân sơn, bưng trà rót nước, trải giường xếp chăn, có gì chưa từng làm qua? Dù thế, được đến cũng chỉ là một bộ công pháp nhập môn phổ thông. Trầm Hương này không biết vớ phải vận khí cỡ nào, còn chưa chính thức bái nhập môn hạ, sư phó tương lai đã chuẩn bị sẵn đan dược giúp hắn đề thăng tư chất.

Thanh Tâm khi đương sơ thì cũng thôi, hai vị đại năng đồng thời nhận nàng làm đệ tử, trong này khẳng định là có cơ duyên nào đó. Chứ đứa nhỏ miệng còn hôi sữa chốn phàm trần này sao có thể may mắn đến vậy... Thanh Tâm nhận hắn làm đồ đệ. Chẳng phải Tu Bồ Đề và Lão Quân đều thành sư tôn của hắn?

Nghĩ đến đây, Vũ Huyên không khỏi thở dài.

- Đúng đồng nhân bất đồng mệnh. E là chưa đến hai trăm năm, tu vị của hắn liền vượt qua ta.

Kỳ thực nghĩ lại mới cảm thấy buồn cười, tốt xấu gì mình cũng là tu sĩ Hóa thần cảnh, lại đố kỵ với một đứa nhóc còn chưa bắt đầu tu tiên, đáng không?

Lắc đầu cười khổ, Vũ Huyên xoay người đi tới phòng luyện đan của Thanh Tâm.

Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại. Đêm hôm qua. Sư tôn và sư thúc đã nói những gì?

Nàng không khỏi tò mò.

*****

Bên bờ Hắc Thủy hà.

Trong tiếng sóng vỗ xào xạc, nước sông đã thấm ướt cát bùn dưới chân hầu tử.

Chống lấy Kim Cô bổng, hắn cúi đầu xuống, lặng lẽ quan sát.

- Đang nghĩ gì đấy?

Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi.

- Đang nghĩ có thể tìm được ngoại viện nào.

Hầu tử vươn tay gãi gãi gò má, nói:

- Chẳng qua, nghĩ tới nghĩ lui hình như cũng chẳng có ai để tìm. Phật môn ra tay, Thiên Đình thì không dựa được. Ta còn không xử lý nổi, đám Lục Quải trừ người đông ra thì chẳng có gì, tìm đến cũng vô dụng. Tứ hải Long cung giỏi sông nước, nhưng không đủ sức đánh với đám Yêu Vương. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại mỗi Tà Nguyệt Tam Tinh Động và Đâu Suất Cung. Đáng tiếc hai nơi này đều không dễ mời được.

Thoáng dừng một chút, hầu tử thuận miệng hỏi:

- Ngươi thì sao? Có bằng hữu nào có thể giúp được không?

- Ngươi đang trêu chọc ta hay là trêu chọc chính ngươi?

Nói xong, Thiên Bồng quay đầu ý vị sâu xa nhìn hầu tử.

Hầu tử lập tức sửng sờ, rất nhanh liền hiểu ý Thiên Bồng.

Thiên Hà thủy quân dưới tay Thiên Bồng bị Hoa Quả Sơn đánh cho toàn quân lật chìm, bản thân Thiên Bồng lại bị Thiên Đình gạt bỏ. Huống hồ toàn bộ Thiên Đình xưa kia đã bị hầu tử huyết tẩy một lần. Bây giờ Thiên Bồng lên trời, đừng nói tìm người, đường cũ chưa chắc đã nhận ra. Làm gì còn trợ thủ nào nữa?

Vươn tay vỗ vỗ vai Thiên Bồng biểu thị khiểm ý, hầu tử quay đầu thét to nói:

- Chuyển lên chỗ cao!

Nghe được lời này, Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm lập tức giơ Đà Khiết đi lên gò cao. Huyền Trang, Tiểu Bạch Long theo gót ngay sau.

Theo ý Huyền Trang, Hắc Hùng tinh biến ra một chiếc cáng để Đà Khiết nằm lên. Tiểu Bạch Long mới vừa tỉnh dậy, nhìn thấy thảm trạng của biểu đệ, vội sáp tới hỏi han một trận, nhất thời ném bay khốn cảnh hiện tại sang một bên.

Hai người một trước một sau bảo hộ Đà Khiết, khiến cho hầu tử nhìn mà nghiến răng nghiến lợi. Thật không dễ dàng mới ấn xuống xung động lần nữa ra tay nghiêm hình tra tấn.

Bị bọn họ giày vò như vậy, bỗng dưng mình lại thành kẻ xấu.

Kỳ thực đôi lúc sự thể nó kỳ quái vậy đấy. Lúc ngươi bình tĩnh nhìn lại, thường thường sẽ hiểu thông suốt mọi chuyện. Những kẻ mà không có chút tí ti quan hệ nào với hầu tử, trừ phi đầu óc bị lừa đá, bằng không ai dám chọc hắn?

Dù chọc cũng không sao, cùng lắm là một gậy đánh chết.

Nói trắng ra, Đà Khiết cậy vào giữa hầu tử và Tây Hải Long cung nhiều ít có phần sâu xa, mới quyết tâm kiên trì đến cùng.

Bởi thế, kẻ xấu dễ làm, người tốt khó đương. Mà khó làm nhất, chính là cái loại nửa tốt nửa xấu như hầu tử.

Hừ lạnh hai tiếng, hầu tử vác lên Kim Cô bổng, bắt đầu tuần thị tới lui, phòng ngừa đám Yêu Vương đánh lén.

Lúc này, bãi bồi vốn rộng trăm trượng, dài hơn ba trăm trượng trường, nhưng tùy theo nước sông dâng lên, chỉ thừa lại bảy mươi trượng chiều rộng, hai trăm trượng chiều dài. Diện tích gần như thiếu nguyên một nửa.

Nói đến cùng, chỗ này chỉ là bãi bồi giữa lòng sông, căn bản không có núi đồng gò đồi gì hết. Chỗ cao nhất mới cao chưa đến ba trượng.

Theo như tốc độ này, không cần một ngày một đêm, bãi bồi sẽ bị dìm ngập, chúng nhân tất bị hãm xuống đáy sông. Đến khi ấy tất sẽ sa vào trường kỳ chiến như lời Thiên Bồng.

Không biết xác phàm của Huyền Trang có thể gượng được bao lâu.

Trên sườn đất, Ngao Liệt đã lôi hết toàn bộ đan dược cất kỹ trong người ra, thống thống nhét vào miệng biểu đệ. Nhìn bộ dạng tàn tạ đến biến hình của Đà Khiết, hắn không biết nên nói gì mới phải.

Dù sao khuyên cũng khuyên không nổi, đút thuốc xong, hắn liền dứt khoát xoay người rời đi.

Giờ chỉ còn lại Huyền Trang thủ ở bên người Đà Khiết.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Đà Khiết dùng thanh âm có phần khàn khàn đứt quãng nói:

- Huyền Trang pháp sư không cần coi chừng ta thế đâu... Ta sẽ không chạy. Với tình hình hiện tại. Muốn chạy cũng không được.

Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

- Bần tăng không sợ thí chủ chạy.

- Vậy ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?

- Bần tăng nghĩ, thí chủ đã thụ thương, chắc cần người chăm sóc. Bởi thế, bần tăng liền ở lại.

- Chăm sóc ta? Ngươi mà có thể chăm sóc ta?

Đà Khiết không khỏi cười nhẹ, vừa cười, vết thương trước ngực tức thì bung ra, đau đến nỗi khiến hắn cắn chặt răng, mồ hôi lạnh ứa đầy trên trán.

Huyền Trang vội vàng sáp lại, giằng co hồi lâu, mới lần nữa băng bó xong miệng vết thương.

- Xem, đây không phải là chăm sóc ư?

Đà Khiết im lìm nhìn Huyền Trang, trong ánh mắt vẫn chất đầy địch ý.

Huyền Trang cũng không nhiều lời, nắm lấy phật châu, hai mắt khép lại, ngồi xếp bằng bên cạnh.

Nháy mắt, lại nửa canh giờ qua đi.

Đà Khiết cắn răng thấp giọng nói:

- Các ngươi cảm thấy cứng không được, liền chơi trò mềm mỏng? Đừng vọng tưởng, bất kể thế nào ta cũng sẽ không giải trừ thuật pháp.

Huyền Trang thoáng mở mắt, hướng nơi xa nhìn một cái, nhẹ giọng nói:

- Với lỗ tai Đại Thánh gia, chắc không động tĩnh nào quanh đây có thể trốn không qua được. Lời này tốt nhất ngươi đừng để hắn nghe thấy, bằng không, cần tăng cũng không cứu nổi ngươi.

Vừa nghe, Đà Khiết vội vàng nuốt khô ngụm nước bọt, tức tốc ngậm miệng.

Thời gian lại trôi đi từng chút từng chút một.

Lúc đầu, Đà Khiết tưởng rằng Huyền Trang tới coi chừng mình, nhưng tình hình trước mắt rõ ràng là không phải.

Một là Huyền Trang còn chẳng thèm nhìn mình, cứ lẳng lặng ngồi đó đả tọa. Thứ hai, Huyền Trang là phàm nhân, theo lý, bất kỳ ai trong nhóm người này đến giám sát mình đều thích hợp hơn hắn vô số lần.

Ngay sau đó. Đà Khiết cho rằng Huyền Trang chuẩn bị giở trò mềm mỏng, tính thử thông qua chữa thương cho mình để làm quen, rồi qua đó đạt thành mục đích.

Nhưng nhìn tình hình, có vẻ cũng không phải. Băng bó vết thương, nuốt đan dược xong, hắn liền chẳng làm gì nữa cả.

Thế rốt cục hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là để chăm sóc mình?

Đà Khiết nghĩ mãi mà không thông.

Huyền Trang không có động tĩnh, dần dần, hắn không khỏi hiếu kỳ.

Cứ vậy ngây ngốc hồi lâu. Mặt trời dần ngả về tây, hoàng hôn gần tới.

Huyền Trang vẫn im lìm ngồi đó. Nơi xa, hầu tử và đám người Thiên Bồng chính đang bận rộn dựng lên một khoảng đê bên bờ sông.

Chắc là muốn tận lực kéo chậm thời gian dìm ngập nơi này.

Một mực nằm đó, trên dưới khắp người kịch đau không ngừng, hai mắt Đà Khiết có phần mơ hồ, muốn đi ngủ. Đáng tiếc, thân trong trận địch, đi ngủ thực không phải chủ ý hay.

Do dự hồi lâu, hắn thấp giọng hỏi:

- Ngươi tây hành, đến cùng là vì sao?

- Thỉnh kinh.

- Kinh gì?

- Kinh phổ độ.

- Là... Kinh Phật ư?

Huyền Trang khẽ gật đầu:

- Xem như là vậy!

- Là kinh Phật, sao người Phật môn lại muốn ngăn cản?

- Người Phật môn nói muốn ngăn trở ư?

Vừa nghe, Đà Khiết lập tức sửng sốt. Hồi lâu, mới hoảng nhiên đại ngộ nói:

- Đúng là chưa hề, đúng là chưa hề, ta nói sai rồi, chưa hề có người Phật môn nào nói muốn ngăn cản ngươi.

Nói rồi, Đà Khiết mờ mịt nhìn lên tầng mây đỏ hồng như lửa dưới trời chiều.

- Thí chủ làm vậy, là để báo thù cho lệnh tôn?

Đà Khiết khẽ gật đầu.

Huyền Trang nghiêng mặt sang, nhẹ giọng hỏi:

- Lệnh tôn yêu cầu thế ư?

Đà Khiết có vẻ không vui, đáp nói:

- Ngươi nói lung tung gì đấy? Báo thù cho cha, chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, sao còn cần phụ vương nhắc nhở?

- Xuống Địa phủ gặp qua hồn phách lệnh tôn chưa?

- Đi qua một lần. Địa phủ là địa bàn của Địa Tạng vương, chức vụ ta treo trên Thiên Đình cũng chỉ là hà bá. Mấy năm nay, mới đi qua một lần, vẫn đang nghĩ cách mua chuộc quỷ sai để xuống thêm lần nữa.

- Lệnh tôn dưới Địa phủ... Thế nào?

- Địa phủ thì còn thế nào được nữa? Tốt xấu gì thì phụ vương cũng là Long Vương Thủy tộc, chịu khó chịu khổ là khẳng định không cần, chỉ là xếp hàng đợi đầu thai thôi.

- Đã sắp xếp tiền trình gì chưa?

- Vẫn chưa, chẳng qua, ta sẽ tìm cách sắp xếp cho phụ vương một tiền trình thỏa đáng.

Huyền Trang khẽ cười cười, nói:

- Một ít chuyện trước kia của ngươi, nguyên soái đã kể cho bần tăng. Nếu thật làm như ngươi dự định, sợ rằng phụ vương ngươi sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.