Địa phủ.
Pháp trận trên tế đàn vẫn đang vận hành, phóng xạ từng đạo kim quang, không ngừng phát ra tiếng “ông ông” quỷ dị.
Ba tên Yêu Vương sớm đã rời đi, lúc này, trên toàn bình nguyên chỉ thừa lại một mình Địa Tạng vương lẻ loi đứng đó.
Từng đạo quang hoa chiếu lên mặt hắn, nhìn qua hệt như một pho tượng Phật tượng âm trầm.
Một tên quỷ sai vội vã hạ xuống bên cạnh hắn, khuỵu gối quỳ đất, tấu báo nói:
- Khải bẩm thế tôn, Chính Pháp Minh tôn giả giá lâm.
- Cho mời!
- Dạ!
Quỷ sai vội vã xoay người rời đi, không lâu sau, liền dẫn Chính Pháp Minh Như Lai hạ xuống bên cạnh Địa Tạng vương.
Lần lượt hành lễ với hai người, quỷ sai bèn rời đi.
Địa Tạng vương không nói lời nào. Chính Pháp Minh Như Lai cũng không mở miệng, cả hai cùng nhau nhìn đăm đăm Pháp trận.
Hồi lâu, Địa Tạng vương nghiêng mặt sang cười cười, chỉ vào Pháp trận nói:
- Pháp trận này, thế nào?
- Rất xảo diệu, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Hít một hơi thật sâu, Chính Pháp Minh Như Lai nói:
- Chỉ là. Hồn phách dẫn về rồi, lại vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Bằng không, riêng mỗi hồn phách, cũng vô dụng.
Nhìn pháp trận, Địa Tạng vương nhẹ giọng nói:
- Dẫn về là được rồi, về phần cái khác, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.
- Thuận theo tự nhiên?
- Thuận theo tự nhiên.
Địa Tạng vương gật gật đầu nói:
- Qua hai ngày, bần tăng chuẩn bị về Linh sơn diện thánh, muốn mời tôn giả đi cùng bần tăng.
- Vì chuyện gì?
- Đến lúc đó thì biết.
Chính Pháp Minh Như Lai liếc sang Địa Tạng vương, thán nói:
- Nghe bảo, vì kim trùy lấy máu, ngươi làm mất cả kim thân.
- Kim thân vốn là vật ngoại thân, ném mất, cũng có sao.
Địa Tạng vương nhẹ giọng cười nói:
- Huống hồ, dù mất, cũng sẽ có người trả nó về.
- Hả?
Địa Tạng vương cúi đầu, khẽ nói:
- Người, lát nữa sẽ tới.
*****
Lúc này, trời chiều ngã về tây.
Đám người hầu tử chính đang chậm rãi đi tới mỏ đá ở tây thành, bên cạnh còn quấn quanh một đám binh vệ mặt mày xanh lét.
Đám này, nói là áp giải, không bằng nói là hiếp bách, hơn nữa không phải binh vệ hiếp bách chúng nhân, mà là chúng nhân hiếp bách binh vệ... Bởi vì, bọn họ căn bản không chước trừ binh khí trên tay đám người hầu tử.
Không phải binh vệ không muốn chước trừ, mà căn bản không có năng lực chước trừ.
Lý do mà tướng lĩnh dùng để bắt Huyền Trang rõ ràng là không hợp lý, nhưng Huyền Trang kiên trì, chuyện của phàm trần, hẳn nên dùng cách thức của phàm trần để giải quyết, hầu tử đành phải đáp ứng.
Như thế, chúng nhân chỉ còn cách cùng theo.
Thế là nảy sinh vấn đề, bọn họ bị quan binh bắt lại, theo lý, hẳn nên chước trừ binh khí trên tay.
Nhưng vấn đề là, đám quan binh phàm trần này có năng lực lấy đi binh khí trên tay bọn họ ư?
Đừng nói Kim Cô bổng của hầu tử, dù là thứ nhẹ nhất như kiếm của Tiểu Bạch Long, lại cũng nặng tới mấy trăm cân trọng. Mấy người chung tay nhấc chưa hẳn đã nhấc lên nổi.
Lúc phát hiện căn bản nhấc không được binh khí đối phương, tướng lĩnh kia lập tức ý thức được mình đã đụng phải một đống người không hề tầm thường, ẩn ẩn có ý đánh trống lui đường.
Có điều, một khi sự thể đã bắt đầu, kết thúc thế nào liền không còn do bọn họ quyết định nữa.
Thế là, sự tình phát triển theo một hướng rất dở khóc dở cười.
Bọn họ không muốn bắt Huyền Trang, Huyền Trang lại yêu cầu bọn họ bắt giữ mình theo đúng quy định, sau một phen dày vò, hầu tử phiền rồi, trực tiếp mở miệng uy hiếp, thậm chí còn làm ra vô ý xuất thủ một phen, đương trường dọa khóc hai tên binh sĩ, cuộn lên một phen rối loạn trên thương đạo.
Toàn bộ vương đô đều bị chấn động.
Vô số binh sĩ chen chúc mà tới, sau một hồi xung đột ngắn ngủi, đám binh sĩ bị dọa cho cả lăn lẫn bò cuống cuồng tháo chạy, chỉ riêng tên tướng lĩnh và mười mấy binh sĩ mới đầu bị cường hành giữ lại.
Cứ thế, tướng lĩnh và đám binh sĩ bị bức đành chịu, phải cắn răng “áp” hàng ngũ hầu tử tới mỏ đá ở tây thành.
Huyền Trang cuối cùng đã được như nguyện.
Đương nhiên, mặt sau còn có một đại đội nhân mã theo đuôi.
Từ đằng xa, không đợi đám người hầu tử đến nơi, binh vệ phòng thủ mỏ đá đã nghe được phong thanh, thống thống tập kết lại, nghiêm trận chờ đợi.
Đám lao công đang phục dịch cũng buông xuống công việc trong tay, đứng ở xa xa quan vọng, mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.
Không lâu sau, tướng lĩnh kia đã dẫn đám người Huyền Trang đi tới ngoài tường rào mỏ đá.
- Tiếu tướng quân, mở cửa dùm --!
Không ai trả lời, cửa lớn vẫn đóng im ỉm. Thấu qua khe hở tường rào, có thể nhìn thấy toàn bộ binh sĩ bên trong đã vũ trang tới tận răng.
Hầu tử dùng Kim Cô bổng nhè nhẹ chọc vào lưng tướng lĩnh.
Hết cách, tướng lĩnh đành cắn răng, gân cổ gào to một tiếng:
- Tiếu tướng quân! Mở cửa! Mạt tướng dẫn tăng nhân bắt được trên thương đạo hôm nay tới phục dịch!
Không lâu sau, phía sau cánh cửa truyền ra một thanh âm:
- Không thu! Các ngươi trở về đi!
Tướng lĩnh quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, thấy Huyền Trang ánh mắt lấp lánh nhìn đăm đăm cửa lớn đóng chặt, đành phải gân cổ nói tiếp:
- Không được, không thể không thu!
- Đừng tưởng ta không biết chuyện tốt mà các ngươi làm trên thương đạo hôm nay? Đi về! Không thu! Nói gì cũng không thu!
Nói xong, sau cánh cửa không còn vọng ra thêm lời nào.
- Xem ra hôm nay hắn cũng có mặt trên thương đạo, thấy được tình hình, mới vội vàng trở về đây chuẩn bị...
Tướng lĩnh ngao ngán nhìn hầu tử, sau khi xác định hầu tử không hề có ý sửa đổi dự tính, hắn đành chịu, nuốt khô ngụm nước bọt, đang muốn gọi thêm lần nữa, lại thấy hầu tử kéo lê Kim Cô bổng bước về phía trước.
Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, cửa lớn cao một trượng, rộng hai trượng ầm vang ngã xuống, bụi đất lăn lộn.
Trường thương trận được dựng lên sau cánh cửa vội sợ hãi giật lùi, ai nấy đều kinh hoảng nhìn hầu tử.
- Hôm nay các ngươi không thu, cũng phải thu!
Nói rồi, hầu tử vươn tay khẽ vẫy, nhấc chân đạp lên đại môn tiến vào trong.
Mấy người hộ quanh Huyền Trang ở đằng sau cũng tiến theo. Đồng thời với đó, trường thương trận sau tường rào liên tục giật lùi.
Tên râu quai nón cầm đầu sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.
- Tiếu tướng quân, người giao cho ngươi, ta đi!
Tên tướng lĩnh đưa đám người Huyền Trang tới gào to một tiếng, quay đầu liền chạy, cả bội kiếm rớt xuống cũng mặc. Đám binh sĩ đi theo cũng cuống cuồng tháo chạy.
Tại trường, đám binh vệ phòng thủ mỏ đá nuốt khô ngụm nước bọt, sắc mặt tái xanh.
- Các ngươi đừng tới đây! Đừng tới đây!
Tên râu quai nón giám quân khua múa roi ngựa trong tay, kêu gào nói.
Nhưng không ai nghe hắn cả.
Hầu tử từ từ lùi ra sau hai bước, nói với Thiên Bồng và Huyền Trang:
- Đoán là toàn bộ tăng nhân Xa Trì quốc đều ở đây. Thủ quân chỉ là phàm nhân, chính các ngươi tự giải quyết nhé.
- Được!
Thiên Bồng gật gật đầu nói:
- Mang theo kim thân. Địa phủ là đất của Địa Tạng vương, có kim thân trong tay, ngươi cũng có trù mã để đàm phán.
Xoay người, hầu tử tiếp lấy kim thân được trói chặt như xác ướp từ trong tay Hắc Hùng tinh, quay đầu quét quanh đám binh tướng một lượt. Ngay sau đó, hắn kẹp kim thân dưới nách, đằng không mà lên.
Nhất thời, đám binh tướng càng thêm trợn tròn mắt.
Râu quai nón giám quân áp thấp giọng dặn dò binh sĩ ở bên:
- Nhanh, đi mời quốc sư tới!