Đại Bát Hầu

Chương 653: Rình cơ mà động



Đêm tối, cửa thành khép hờ.

Mấy chục tên binh vệ giơ cao cây đuốc tuần thị tới lui. Một con khoái mã lướt qua bọn họ, tấn tốc tiến vào trong thành.

Binh sĩ lập tức ra sức quất mạnh chiến mã dưới háng. Không lâu sau, hắn đã xuyên qua đường phố dài dằng dặc, đi tới trước một tòa đại trạch.

- Kẻ đến là ai?

Binh vệ canh cửa quát nói.

Nghe vậy, binh sĩ vội vàng lật người xuống ngựa, từ giữa eo lấy ra lệnh bài, hai tay dâng lên, sảng giọng nói:

- Ti chức là chưởng kỳ sử dưới trướng Tiếu tướng quân, phụng mệnh Tiếu tướng quân tới cầu kiến quốc sư, có chuyện gấp cần thông báo, mong chư vị thông truyền một tiếng.

- Mỏ đá?

Mấy tên binh vệ ngoài cửa nhìn nhau một cái, chẳng biết vì sao, lại đều bật cười.

Không lâu sau, trong dinh thự, một tên thanh niên thân mặc đồ bộc nhân đẩy cửa phòng ra, quỳ xuống đất, cung kính nói:

- Bẩm quốc sư, Tiếu tướng quân phái người tới, đang chờ gặp ngoài cửa.

Một lúc lâu, yên lặng, không có tiếng đáp.

Bộc nhân thoáng ngước đầu lên.

Trong sảnh đường không lớn này được đặt sáu chiếc ghế dựa, hai chiếc đặt ngay ngắn trên chủ vị, bốn chiếc phân ra hai bên.

Lúc này, bốn chiếc ghế dựa bố trí hai bên có ba tên ăn mặc như là đạo sĩ đang ngồi, thân mặc đạo bào phân biệt là màu đỏ, màu cam và màu xám. Về phần chủ vị thì có một đạo sĩ áo bào đen đang đứng, đưa lưng về phía bộc nhân tới báo tin, thấy không rõ nét mặt.

Ba tên đạo sĩ đỏ, cam, xám nhìn nhau một cái.

Đạo sĩ cam bào vuốt chòm râu nơi khóe miệng, nói:

- Mỏ đá phái người tới, bọn họ muốn làm gì?

- Còn làm gì được nữa?

Một tên đạo sĩ khác thân mặc hồng báo, để râu quai nón, vẻ mặt hung thần ác sát bĩu môi nói:

- Cả đám đi tới mỏ đá, bọn họ không phái người tới mới là lạ.

Nói xong, hắn khoát khoát tay nói với bộc nhân tiến tới báo tin:

- Nói với hắn, ta đã biết, bảo hắn về trước. Sau đó, quốc sư tự có quyết định.

Bộc nhân khẽ ngước đầu nhìn đạo sĩ hắc bào một cái, nói tiếng “dạ”, bèn xoay người lui ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.

Đợi bộc nhân kia đi rồi, bạch y đạo sĩ một mực không mở miệng chợt vuốt râu dài nói:

- Đến mỏ đá, vậy là đã nhìn thấy đám lừa trọc kia? Tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?

Sáu con mắt nhất tề trông hướng đạo sĩ hắc bào.

Đúng lúc này. Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

- Mời vào.

Cửa từ từ đẩy ra. Một tên bộc nhân khác đi vào trong phòng, quỳ rạp xuống đất, nói:

- Bẩm quốc sư, không biết vì sao, hòa thượng mặt lông kia đã đằng vân rời đi.

- Hả?

Chúng nhân tại trường lập tức mở to hai mắt.

- Đại Thánh gia cư nhiên rời đi?

Hắc bào đạo sĩ quay lưng lại, khẽ bật cười:

- Xem ra, trời cũng giúp ta!

Người này, hách nhiên chính là Ngô Công tinh Đa Mục Quái!

*****

Lúc này. Địa phủ, ngoài Sinh Tử điện, hầu tử chính đang thong thả nhìn Tần Nghiễm Vương thân mình run rẩy quỳ rạp dưới đất.

- Ngươi cảm thấy đám đồng liêu trước kia đều chết hết, ngươi sống rất cô đơn, muốn đi xuống bồi bọn họ, phải không?

- Đại Thánh gia... Đại Thánh gia nói đùa, nói đùa.

Tần Nghiễm Vương sợ đến nỗi vội vươn tay vuốt mồ hôi lạnh thấm đầy trên trán.

- Vậy sao ngươi dám ngăn ta?

- Đại Thánh gia.

Tần Nghiễm Vương rụt rè nói:

- Tiểu quỷ nào dám ngăn trở ngài. Chỉ là... Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tiểu yêu làm thế đều là vì muốn tốt cho Đại Thánh gia.

Nuốt khô ngụm nước bọt, Tần Nghiễm Vương nói tiếp:

- Hiện tại khác với ngày trước. Bây giờ Địa phủ do Địa Tạng vương chấp chưởng, không có lệnh của Địa Tạng vương, dù là Diêm La... Cũng không thể tự ý thả người vào Sinh Tử điện.

- Thế ư?

Hầu tử hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu đã như thế. Vậy để hắn tới gặp ta.

- Để hắn tới...

Tần Nghiễm Vương sặc một cái, ngẩng đầu nhìn hầu tử, thấy hầu tử không giống như đang đùa, đành khẽ gật đầu, khom người rời đi.

*****

Bên tế đàn, một quỷ sai đi tới, nói:

- Bẩm thế tôn, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không chính đang chờ ngoài Sinh Tử điện. Nói... Nói muốn thế tôn tự thân tới gặp.

Địa Tạng vương nghiêng mặt sang thong thả nhìn Chính Pháp Minh Như Lai. Nói:

- Nhìn thấy không, kim thân của bần tăng đã được đưa về.

- Thế, Địa Tạng tôn giả chuẩn bị tới gặp hắn?

- Trước chờ một lát, không vội.

Địa Tạng vương hít một hơi thật sâu nói:

- Khó được mới có lúc rời đi, nếu hắn cứ thế mà về, e là có người không cao hứng.

Chính Pháp Minh Như Lai híp mắt lại, hồ nghi nhìn đăm đăm Địa Tạng vương.

*****

Lúc này, trong mỏ đá ở tây thành, vô số binh sĩ tay nắm binh khí run run đứng canh.

Cách đó không xa, Huyền Trang và chúng tăng nhân bị trưng tập tới đây lao dịch đang ngồi trên chiếu.

Đám tăng nhân ai nấy đều quần áo tả tơi, trên da hiện đầy vết hằn do bị quất bằng roi da.

Đám người Thiên Bồng gắt gao thủ cạnh Huyền Trang.

Một lão tăng râu bạc phơ khóc rống lên, nói với Huyền Trang:

- Đại sư có điều không biết. Phật giáo vốn là quốc giáo của Xa Trì quốc, nhớ lúc đầu, trên tới quốc vương bệ hạ, dưới đến sơn dã lưu dân, không ai không thờ Phật. Chỉ là một năm trước, Xa Trì quốc gặp đại hạn, quốc vương bệ hạ lệnh chúng ta cầu mưa...

Lau nước mắt, lão tăng nói tiếp:

- Bách ở đành chịu, chúng ta triệu tập trên dưới cao tăng toàn Xa Trì quốc, thiết đàn ngoài đô thành, tụng kinh chín chín tám mươi mốt ngày, lại vẫn không thấy mưa tới. Hết cách, đành phải triệt đàn. Kết quả một vị đạo sĩ đường xa mà đến tạt qua, chỉ dùng thời gian một nén hương liền cầu được mưa gió, giải nạn hạn hán...

Lời tới chỗ này, tăng nhân bốn phía đều nghẹn ngào nức nở.

Lão tăng thoáng dừng một chút, nói tiếp:

- Sau đó, bệ hạ liền lập Đạo giáo làm quốc giáo, thu không tài sản của hết thảy chùa miếu trong cảnh nội Xa Trì quốc, chinh toàn bộ tăng nhân đi lao dịch...

Chỉ giây lát, tăng nhân bốn phía đã khóc thành một mảnh, ai nấy đều dập đầu khóc thét với Huyền Trang:

- Đại sư chắc do Phật tổ phái tới. Cầu đại sư cứu chúng ta! Cầu đại sư cứu chúng ta!

Huyền Trang không khỏi cười đành chịu, đưa mắt trông hướng Thiên Bồng.

Phật môn chỉ tu tự thân, cầu được thành Phật. Hết thảy khổ nạn đều để tôi luyện tâm tính.

Tuy ngoài miệng thường nói Phật tổ phù hộ, nhưng loại chuyện như cầu mưa, chư Phật tây phương liệu sẽ ra tay tương trợ?

Xin Phật Môn cầu mưa, ngay từ đầu đã tìm lầm phương hướng, đánh đồng Phật môn với Đạo môn.

Nhưng, đạo sĩ kia chỉ dùng thời gian một nén hương liền cầu tới mưa gió, điều này e rằng cũng không đúng lắm.

Phải biết, Huyền Trang tịnh chưa tu tiên, nhưng cũng hiểu được, với thuật pháp tầm thường, muốn mưa xuống thì cũng được, nhưng muốn giải hạn cho toàn Xa Trì quốc, trừ phi Long cung ra tay, bằng không căn bản không khả năng.

Bằng thời gian một nén hương đã mời tới Long Vương... Từ đây đến Long cung có bao xa? Từ phàm trần lên Thiên Đình, lại cần bao lâu?

Điều đó, khả năng ư?

Khẽ thở dài một hơi, Huyền Trang vươn tay đỡ dậy lão tăng, nói:

- Việc này bần tăng đã hiểu rồi.

- Thế, đại sư tính làm thế nào?

Thời này khắc này, toàn bộ chúng nhân đều mong đợi nhìn Huyền Trang.

Hết cách, Huyền Trang đành phải nhẹ giọng nói:

- Nếu có thể, ít ngày nữa bần tăng sẽ vào cung lý luận cùng bệ hạ.

Cũng vào lúc này, trên mặt dốc cách nơi đây năm dặm, một binh sĩ vội vã quỳ xuống trước mặt Đa Mục Quái và ba tên đạo sĩ.

- Bẩm quốc sư, hòa thượng mặt lông lá tịnh chưa trở về. Đám người kia còn đang ở trong mỏ đá.

Đa Mục Quái nhẹt gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Tái thám!

- Dạ!

Binh sĩ xoay người lên ngựa, lần nữa lao nhanh về hướng mỏ đá.

- Đại nhân.

Đạo sĩ hồng bào chắp tay nói với Đa Mục Quái:

- Nếu Đại Thánh gia còn chưa trở lại, thời cơ không thể mất, vì sao chúng ta còn chưa ra tay?

- Không thể khinh cử vọng động.

Đa Mục Quái khoát khoát tay nói:

- Tuy Đại Thánh gia không ở đó, nhưng bên cạnh Huyền Trang vẫn còn đám cao thủ như Thiên Bồng Nguyên Soái, Hắc Hùng tinh. Nếu cứng đối cứng, chúng ta chưa hẳn ăn được. Chính bởi thế, chúng ta mới phải đứng cách cự ly xa thế này, đúng vậy, là để tránh qua cảm giác của bọn họ.

Hít một hơi thật sâu, Đa Mục Quái vươn tay lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho đạo sĩ áo bào xám, nói:

- Truyền lệnh đại quân siết chặt vòng vây. Trước dùng phàm nhân dẫn ra sự chú ý của bọn họ, chúng ta rình cơ mà động, tất phải một kích đắc thủ!