Đêm tối, trong mỏ đá, đám tăng lữ vây lấy Huyền Trang ngồi trên chiếu.
Thiên Bồng đứng nghiêm bên cạnh Huyền Trang, nghe hắn không ngừng an ủi chúng tăng. Trừ Tiểu Bạch Long phải chăm sóc Đà Khiết, mấy người còn lại đều đang tuần thị tới lui ở ngoại vi, đề phòng thủ quân tại mỏ đá.
Gió đêm nhè nhẹ thổi tới, cát bụi bị hất lên như là gợn sóng, chậm rãi khuếch tán dưới chân.
Thủ quân mỏ đá bị bức đến cạnh tường rào, ai nấy đều siết chặt binh khí, cảnh giác nhìn Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm.
Một binh sĩ khe khẽ đi tới bên cạnh tên tướng lĩnh râu quai nón, thấp giọng nói:
- Tướng quân, chúng ta cứ vậy chờ đợi ư? Bọn họ chỉ có mấy người, hay là...
- Điên à!
Tướng lĩnh râu quai nón thấp giọng mắng một tiếng, nói:
- Hôm nay trên thương đạo, bọn họ chỉ khẽ ra tay đã đánh tan tác nguyên một chi vệ đội, ngươi hiềm lão tử chết không đủ nhanh hả?
- Vậy chúng ta...
- Đừng làm gì cả, nếu quốc sư đã dặn chúng ta án binh bất động, thì chúng ta cứ án binh bất động!
- Dạ!
Lúc này, đằng sau lớp tường rào cách bọn họ mấy chục trượng, rất nhiều quân đội đã yên ắng tập kết.
Thừa lúc bóng đêm, bọn họ hệt như một bãi nước đen ngòm, tấn tốc lưu động dệt thành quân trận, dựng lên thuẫn tường, kéo ra cung cứng.
Một binh sĩ bước nhanh qua cửa chính đã bị hầu tử đẩy ngã, chen quá đám tướng sĩ tập trung bên tường rào, đi tới bên cạnh tướng lĩnh râu quai nón.
- Tướng quân, đại quân đã đến.
Liếc kẻ đến một cái, tướng lĩnh râu quai nón thấp giọng hỏi:
- Quốc sư nói thế nào?
- Quốc sư dặn tướng quân triệt ra ngoài mỏ đá.
Nghe vậy, tướng lĩnh râu quai nón khoát khoát tay. Đám binh sĩ bắt đầu rút lui có trật tự về hướng cửa chính.
Tăng nhân trong mỏ đá kinh ngạc nhìn theo, ai nấy đều nín thở.
- Chuyện gì thế này? Sao đi hết cả?
- Chuẩn bị thả chúng ta ra?
Thiên Bồng nhìn vệ đội canh phòng chính đang triệt ly, nghiêng mặt nói với Quyển Liêm ở bên:
- Sắp bắn tên.
- Không thể nào.
Quyển Liêm thấp giọng nói:
- Dù bọn họ muốn giết, hẳn cũng chỉ giết chúng ta thôi, đâu đến nỗi khiến toàn bộ tăng nhân ở đây bồi táng theo.
- Khó nói.
Thiên Bồng hừ lạnh một tiếng. Nói:
- Ta cứ cảm thấy Xa Trì quốc này không đơn giản như những gì nhìn thấy bề ngoài. Theo lý, hôm nay chúng ta gây sự trên thương đạo như thế, bọn họ hoặc là mời chào, hoặc là áp chế... Tuy áp chế chưa hẳn đã thành công, nhưng ít ra, bọn họ phải phái người tới nói chuyện, thử đàm phán xem thế nào. Nhưng đến hiện tại, ngươi có thấy sứ giả của quốc vương tới không?
Sắc mặt Quyển Liêm ẩn ẩn có phần khó coi.
Ở hiện trường có gần hai ngàn tăng nhân lao dịch. Nếu đối phương bắn tên, muốn khuyên Huyền Trang bỏ lại bọn họ mà chạy, e rằng không khả năng. Nhưng không bỏ lại bọn họ… Vậy phải cần hộ thuẫn phạm vi lớn tới đâu mới có thể bảo hộ được?
Quay đầu nhìn lại, toàn bộ khu vực mỏ đá có một ít chỗ có thể tránh né, nhưng rốt cục không thể nhét vừa hai ngàn người.
- Hay là... Cầm tặc trước cầm vương?
- Không!
Thiên Bồng híp mắt nói:
- Chờ một chút, xem xem tình thế rồi tính.
*****
- Báo --!
Một tên binh sĩ lao vút đến trước mặt Đa Mục Quái, chắp tay nói:
- Bẩm quốc sư. Bọn chúng đã bắt đầu co súc vào trong.
- Co súc vào trong?
Đa Mục Quái lập tức sửng sốt, tay vuốt râu dài ngưng lại giữa khoảng không.
- Đúng vậy!
Binh sĩ kia khẽ ngước đầu lên, nói:
- Đang co súc vào sâu trong mỏ đá, tựa hồ chuẩn bị tránh né mưa tên.
- Bọn họ không xuất kích?
Đa Mục Quái vuốt râu dài, sa vào trầm tư.
Ba tên đạo sĩ bên cạnh đối mặt nhìn nhau.
- Đại nhân.
Đạo sĩ thân mặc đạo bào màu cam chắp tay nói:
- Hay là, cứ dứt khoát bắn tên. Chỉ cần phóng tiễn, bắn chết một số hòa thượng, chẳng phải có thể bức chúng ra!
Đa Mục Quái chậm rãi lắc đầu, thì thào nói:
- Cư nhiên không chủ động xuất kích... Liệu có phải chúng đã ý thức được điều gì?
*****
Địa phủ.
Hầu tử vác lên Kim Cô bổng đi tới đi lui trước cửa Sinh Tử điện.
Lửa trong bồn sắt treo trên vách tường cháy xì xèo, quỷ binh hai bên im lìm đứng đó. Từng đóa quỷ hỏa gào thét vút qua trên đỉnh đầu.
Quay đầu nhìn lại, âm gian không bờ không bến nhìn qua hệt như chợ đêm phồn thịnh, chỉ khi đến gần, mới cảm nhận được sự âm sâm khủng bố trong đó.
Kim Cô bổng trùng trùng dộng mạnh, chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, gạch đá dưới chân rạn nứt ra.
Quỷ binh bốn phía sợ đến nỗi hơi rút ra sau.
- Ý gì đây? Lâu vậy rồi, cư nhiên còn không chịu tới? Hắc! Liệu có phải, Địa Tạng vương căn bản không có mặt tại Địa phủ?
Nói xong, hầu tử nhấc chân sải bước lên bậc thềm.
Quỷ binh bốn phía trơ mắt mà nhìn, không ai dám đứng ra ngăn trở. Bởi vì, hơn sáu trăm năm trước hầu tử từng làm gì ở đây, bọn họ đều biết.
Đại môn Sinh Tử điện ở ngay trước mắt.
Khi hầu tử đã đi qua một nửa bậc thềm, một thanh âm từ đằng sau truyền đến.
- Chậm đã! Đại Thánh gia! Chậm đã!
Tần Nghiễm Vương xách lên vạt áo, thở hổn hển chạy đuổi theo hầu tử.
Quay đầu nhìn Tần Nghiễm Vương một cái, bước chân hầu tử lại tiến tục tiến về phía trước.
Tần Nghiễm Vương nhún người bay tới, đứng chắn trước mặt hầu tử, hai đầu gối quỳ xuống đất, kêu nói:
- Đại Thánh gia, không thể!
- Không thể?
Hầu tử trừng hắn một cái, cười hừ nói:
- Chẳng phải ngươi đi mời Địa Tạng vương ư? Địa Tạng vương đâu?
Tần Nghiễm Vương đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Thế tôn lập tức đến ngay, lập tức đến ngay.
- Lập tức là bao lâu?
Hầu tử lắc lư não đại, sắc mặt chợt biến, đưa tay nắm lấy cổ áo Tần Nghiễm Vương, nhấc nổi cả người hắn lên, mắt trợn trừng, hung hăng gầm nói:
- Một nén hương, một khắc chung, hay là một canh giờ? Hả? Bao lâu, mẹ nó, ngươi nói rõ cho lão tử xem nào!
Gân xanh gồ lên trên trán, hai mắt bày đầy tơ máu, răng nanh nhe ra, gần trong gang tấc.
Hành động đột nhiên mà đến này khiến Tần Nghiễm Vương sợ đến ngây người, cơ thịt trên khóe môi thoáng giật nhẹ, trên dưới khắp người không ngừng run lên.
Thời này khắc này, thậm chí hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng khí tức lăng liệt mà hầu tử thở ra.
- Đại... Đại Thánh gia...
- Đừng chỉ biết nịnh hót.
Hầu tử trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng nói:
- Ngươi nói xem. Bao lâu? Một nén hương, một khắc chung, hay một canh giờ. Nếu nói sai, lão tử thịt ngươi đương trường!
Tần Nghiễm Vương thẫn thờ chớp mắt nhìn hầu tử, nửa ngày mà không nói được nên lời.
Thấy Tần Nghiễm Vương đã bị mình dọa ngu. Hầu tử thả lỏng tay ra, ném hắn sang một bên, nhấc chân tiếp tục đi tới.
Đúng lúc này, một thanh âm đồng thời vang lên trong đầu hầu tử, Tần Nghiễm Vương và đám quỷ binh có mặt ở đây.
- Nhiều năm vậy rồi, mà tính tình Đại Thánh gia vẫn chẳng thay đổi gì cả. Ha ha ha ha.
Nghe vậy, hầu tử lập tức dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Không lâu sau. Một đạo kim quang hạ xuống. Trên quảng trường trước Sinh Tử điện hiện ra một người – Chính là Địa Tạng vương.
*****
Trên sườn núi, bốn người vẫn lẳng lặng đứng đó.
Đa Mục Quái không ngừng vuốt râu, tròng mắt híp thành một khe nhỏ.
- Đại nhân, việc này nên sớm không nên muộn.
- Đúng vậy. Đại nhân, đợi lúc Đại Thánh gia trở về, cơ hội ngàn năm khó gặp này liền vuột mất!
Đa Mục Quái vẫn híp mắt, nhìn đăm đăm về hướng mỏ đá.
Lúc này. Tăng nhân trong mỏ đá đã tụ tập đến dưới chân núi.
Bọn họ lợi dụng mấy căn nhà nhỏ và một ít tảng đá lớn trong mỏ đá để che chắn thân thể. Đáng tiếc không gian không đủ, tuyệt đại đa số tăng nhân vẫn bị lõa lộ trong tầm bắn của cung tiễn.
Người đời thường nói song quyền nan địch tứ thủ. Phàm nhân như thế, thần tiên cũng là như thế.
Siêu quá hai ngàn người, bằng vào năng lực của Thiên Bồng và Quyển Liêm, căn bản không khả năng nâng dậy một hộ thuẫn khổng lồ đủ để phòng tránh mũi tên, bảo hộ cho tất cả mọi người.
Đương nhiên, bảo hộ Huyền Trang là không thành vấn đề.
Từng bước đi tới bên cạnh Thiên Bồng, Huyền Trang thấp giọng nói:
- Bần tăng tuy chưa từng đọc qua binh thư, nhưng cũng biết tới đạo lý cầm tặc trước cầm vương. Nếu có thể bắt được chủ soái đối phương, không chừng...
Huyền Trang không nói tiếp mà lặng lẽ nhìn Thiên Bồng. Tựa hồ đang trưng cầu ý kiến Thiên Bồng.
- Đại sư có điều không biết.
Thiên Bồng khẽ thở dài một hơi nói:
- Bất luận trị quốc theo lý niệm nào, đối phương đều không nên mãi tới giờ mà vẫn chưa phái ra đặc sứ giao thiệp cùng chúng ta. Bởi vậy, trong này sợ rằng có nội tình khác.
Tiểu Bạch Long ở bên thấp giọng nói:
- Hay là, chúng ta nhanh nhanh báo cho Đại Thánh gia?
Thiên Bồng cúi đầu lấy ra ngọc giản nhìn một cái, lại chậm rãi lắc đầu.
*****
Tần Nghiễm Vương khom lưng bước nhanh chạy đến trước mặt Địa Tạng vương, khuỵu gối hành lễ nói:
- Ti chức cung nghênh thế tôn!
- Miễn lễ.
Tùy theo cái phất tay nhè nhẹ của Địa Tạng vương, Tần Nghiễm Vương sớm đã bị hù cho xanh cả mặt tấn tốc tránh sang một bên.
Từ xa xa, Địa Tạng vương đối thị cùng hầu tử.
Một kẻ sắc mặt hờ hững, không vui không buồn.
Một kẻ cười gằn, sắc mặt khinh miệt.
Hồi lâu, hầu tử đánh mắt về hướng Sinh Tử điện sau lưng, nói:
- Ta muốn vào trong xem xem, nghe nói phải được ngươi đồng ý.
- Xác thực như thế.
Địa Tạng vương khẽ cười cười, từ từ cuộn tay áo lên, từng bước đi tới chỗ hầu tử.
Động tác kia, nhẹ nhàng như thể đi dạo trong sân.
Chống lấy Kim Cô bổng, hầu tử thong thả nói:
- Vậy ngươi đồng ý hay là không đồng ý?
- Khó nói. Rốt cuộc Sinh Tử điện can hệ tới tam giới, nếu tùy tiện tra duyệt, chẳng phải hỗn loạn hết cả?
- Nếu ta nhất định phải tra, ngươi định đánh một trận với ta ở ngay chỗ này?
Địa Tạng vương mỉm cười, nhẹ khoát tay nói:
- Một lời không hợp liền rút đao đâm chém, chỉ có giang hồ phàm trần mới thế, kẻ đắc đạo há lại làm vậy?
- Thế giờ sao đây?
Địa Tạng vương sờ cằm ra chiều khó xử.
Cứ thế trầm mặc hồi lâu, hầu tử sắp chịu hết nổi, chỉ vào kim thân bị bọc như xác ướt ném ở một bên nãy giờ, mở miệng nói:
- Ta cũng không vô duyên vô cớ đi nhìn Sinh Tử bộ, kim thân này trả cho ngươi, xem như là tiền vào Sinh Tử điện, thế nào?
Khẽ liếc kim thân một cái, Địa Tạng vương nhẹ giọng thán nói:
- Đại Thánh gia đúng là hào sảng, cứ vậy mà trả kim thân cho bần tăng, sau này, nếu bần tăng nhất thời không cẩn thận lại đưa nó cho Đại Thánh gia, khi ấy biết làm thế nào?
- Nếu ngươi còn dám đưa tới, ta trực tiếp nện nát.
Từng bước đi tới chỗ kim thân, một tay hầu tử giơ lên Kim Cô bổng, nhắm chuẩn đầu kim thân, quay lưng nói:
- Ngươi cũng có thể cự tuyệt, ta nện nó ngay trước mắt ngươi. Dù sao, giữ lại cũng vô dụng.
Lời này vừa ra, Tần Nghiễm Vương và đám quỷ sai bốn phía đều không khỏi súc mày. Chỉ riêng Địa Tạng vương là sắc mặt như thường.
*****
Trên tế đàn, Chính Pháp Minh Như Lai mặt không biểu tình nhìn đăm đăm kim trùy lơ lửng giữa trời.
Quang mang phóng xạ ra càng lúc càng thịnh. Cảm giác như “thứ” nó muốn triệu hoán đã gần trong gang tấc.
*****
Ngoài Sinh Tử điện, hai người cứ thế giằng co.
Không lâu sau, Địa Tạng vương mắt nhìn đăm đăm kim thân, thoáng bật cười.
- Người đâu, mở cửa Sinh Tử điện cho Đại Thánh gia.
- Dạ!
Mấy tên quỷ binh tấn tốc vượt qua hầu tử, chạy vội tới cửa lớn Sinh Tử điện.
Thẳng đến lúc này, hầu tử mới từ từ thả xuống Kim Cô bổng trong tay, chống đất đứng chờ.
*****
Cũng khi ấy, ngoài mỏ đá, một binh sĩ cưỡi khoái mã tay nắm lệnh kỳ men theo thuẫn tường lao vút mà qua.
Một đường vừa chạy vừa gào thét:
- Quốc sư có lệnh! Bắn tên --! Bắn tên --!
Lập tức, từng hồi tiếng buông cung nổ vang, mưa tên rậm rạp đổ ụp tới tăng nhân trong mỏ đá...