Đại Bát Hầu

Chương 655: Ngươi giúp ai



Tiếng xé gió gào thét mà đến.

Thiên Bồng giơ tay kéo Huyền Trang đến bên cạnh mình.

Chỉ chớp mắt, tảng lớn mũi tên đổ xuống như mưa sa, mặt đất thốc lên từng hồi bụi khói, vô số mũi tên cắm sâu xuống đất, khe khẽ lay động.

Mấy chục tăng nhân không kịp phòng bị hét lên rồi ngã gục, máu tươi thuận theo đá vụn dưới chân từ từ loang ra.

Huyền Trang kinh hoàng tròn mắt.

Bên cạnh hắn có Thiên Bồng, cung tiễn tầm thường dù nhiều đến mấy cũng không tiếp cận được. Nhưng mà, người khác thì sao?

Toàn bộ mỏ đá đã nhuộm màu đỏ hồng.

Đám tăng nhân súc mình trong khe đá, súc mình sau phòng xá, có kẻ sợ đến kêu gào khóc rống, có kẻ ôm cứng lấy miệng, lo sợ ra thanh, bị người biết được chỗ mình đang trốn tránh, trở thành mục tiêu của mưa tên.

- Bắn!

Không đợi Huyền Trang kịp hoãn thần, ngoài tường rào lại truyền đến từng hồi tiếng xé gió. Thêm một đợt mưa tên trút nghiêng mà xuống.

Trong huyết bạc, một tăng nhân thân trúng mấy tên, lại vẫn chưa tắt thở, kêu khóc bò tới chỗ Huyền Trang. Nhưng không đợi hắn kịp bò ra nửa trượng, chỉ nghe “phốc” một tiếng, một mũi tên đã xuyên thủng qua huyệt thái dương. Ngay sau đó, lại có ba mũi tên liên tiếp cắm xuống trên lưng, vài chục mũi khác rơi ở bên cạnh.

Tăng nhân há hốc mồm, lời muốn nói bị khóa lại trong họng. Cổ vừa lệch, duy trì lấy biểu tình kinh hãi, không còn tiếng thở. Chỉ thừa mỗi đôi mắt trống rỗng vẫn đang trông hướng Huyền Trang.

Khắc này, hai tay Huyền Trang thoáng run rẩy.

Trên mặt không nhìn ra nửa tia kinh khủng. Nhưng trán chảy đầy mồ hôi đã nói hết sự hoảng loạn trong lòng.

Hắn sít sao nắm chặt tay mình, ngây dại đứng cạnh Thiên Bồng, như đang cưỡng ép bản thân phải trấn định.

Quanh bốn phía, tất cả tăng nhân đều đang nhìn hắn.

Thang gác lên ngoài tường rào, một tên binh sĩ bò lên thang, đưa mắt nhìn vào trong. Rồi vội quay đầu ra dấu gì đó cho phía đằng sau.

- Bắn!

Lại từng hồi tiếng quát, một trận mưa tên từ sau tường rào phá không mà lên, bay tới mấy tòa phòng xá.

Tức thì, tiếng kêu thảm từ trong nhà truyền ra, tường đất đơn sơ đã bị mưa tên bắn cho rách nát tả tơi.

Trong tiếng vang chói tai, cửa chậm rãi đẩy ra. Một tăng nhân thân trúng mấy tên run rẩy đi ra, mới đi chưa được mấy bước, thì đã ngã vật xuống đất.

Đôi tay khẽ run lên. Như là không cam tâm, vươn về hướng Huyền Trang.

Sau lưng hắn, trong phòng xá, thi hài chất đầy.

Tròng mắt Huyền Trang trợn tròn, trong mắt bày đầy tơ máu.

Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, Thiên Bồng đã ra tay.

Hắn cách không chỉ tới, binh sĩ sấp mình đứng quan sát trên thang chợt miệng phun máu tươi, ngã nhào xuống.

- Ngươi làm gì đấy? Hắn là phàm nhân!

Huyền Trang vội kéo tay Thiên Bồng.

Từ từ quay đầu lại, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

- Hắn đang quan trắc xem người trong này núp ở những đâu, chỉ đường cho mưa tên. Nếu hắn không chết. Sẽ có càng nhiều tăng nhân phải chết.

Tay Huyền Trang khẽ run lên, buông ra.

*****

Trên sườn núi, Đa Mục Quái vẫn im lìm đứng đó, người dựng đứng như tượng đá.

- Bẩm quốc sư! Bọn họ ra tay!

- Ra tay thế nào?

- Cách không giết chết huynh đệ phụ trách quan sát của chúng ta!

- Cách không giết một người?

Hai hàng lông mày Đa Mục Quái thoáng run run:

- Đúng là giỏi nhịn thật. Chứng đạo phổ độ? Hừ, bậy bạ! Xem ngươi chứng đạo thế nào, tiếp tục bắn! Phái càng nhiều người đi quan trắc, xem chúng giết được tới đâu!

- Dạ!

*****

Ngoài tường rào đồng thời gác lên mấy chục chiếc thang, từng cái đầu ló ra dò xét.

Thiên Bồng có phần bất khả tư nghị chứng kiến hết thảy, vẻ kinh khủng trên mặt Huyền Trang đã hiện rõ mồn một, khó mà che đậy được.

- Làm thế nào?

Quyển Liêm vội vội vàng vàng sáp tới bên cạnh Thiên Bồng.

- Không đúng, rõ ràng là có gì đó không đúng.

- Sao thế?

*****

Trên sườn núi. Đa Mục Quái chậm rãi xoa vuốt ban chỉ, đôi mắt không ngừng đảo quanh, thì thào nói:

- Còn có Thiên Bồng Nguyên Soái, loại đại tướng thân kinh trăm chiến như thế... Quả nhiên vướng tay.

*****

Liếc Quyển Liêm một cái, Thiên Bồng thấp giọng nói:

- Đây là muốn cường công... Ta không tin phàm nhân có thể không chút sợ hãi tiến công đối tượng mà trong cảm thụ của bọn họ là thần tiên... Dù có là yêu quái cũng không đến nỗi như thế. Quan trọng nhất chính là, kỳ thực chúng ta đâu có làm gì, căn bản không đáng khiến chúng làm vậy. Thế nên, khẳng định có kẻ đang tránh ở sau lưng chỉ huy bọn họ, muốn đạt thành mục đích nào đó.

- Vậy giờ phải làm sao? Mục tiêu của chúng nhất định là Huyền Trang pháp sư!

Tiểu Bạch Long lấy ra ngọc giản liên lạc với hầu tử, Thiên Bồng vội vàng bắt lấy cổ tay hắn.

- Còn không thông báo cho Đại Thánh gia?

- Không báo.

Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu, nói:

- Hầu tử đang làm một chuyện rất quan trọng đối với hắn, ngươi ngăn lại giữa đường, sau này hắn vẫn phải đi. Mấu chốt nhất chính là, kẻ địch thực sự chưa hề lộ diện, ngươi có kêu hắn tới cũng vô dụng.

Huyền Trang có phần kinh ngạc nhìn Thiên Bồng.

Đúng vậy, tuy cùng đường, nhưng rốt cục bọn họ không phải cùng một loại người.

Nợ máu trên người hầu tử nhiều không kể xiết, nhưng chẳng phải Thiên Bồng cũng một đường đạp lên thi cốt mà đi? Không chỉ hai người kia, ngay cả Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm, có ai trong bọn họ chưa từng trải qua giết chóc, đều sớm đã nhìn quen cảnh tượng này.

Song Huyền Trang thì sao?

Trong hàng ngũ tây hành, chỉ có một mình Huyền Trang là hai tay chưa từng dính máu.

Cúi đầu, Huyền Trang bắt gặp chúng tăng chính đang gắt gao kéo lấy chéo áo mình, tròng mắt mang đầy mong mỏi.

Bọn họ đang sợ.

Bọn họ sợ Huyền Trang rời khỏi nơi này, Thiên Bồng cũng sẽ rời đi theo, đến khi ấy, hộ thuẫn liền mất đi, bọn họ sẽ chết.

*****

Lúc này, dưới Địa phủ, hầu tử đang ngồi trên chồng mục lục chất cao như núi, lẳng lặng lật xem.

Địa Tạng vương ở bên nhẹ giọng nói:

- Đại Thánh gia, tra một mình, phải tra rất lâu. Đây mới chỉ là mục lục thôi. Hay là, để bần tăng sai người giúp một tay?

- Hừ.

Hầu tử trừng Địa Tạng vương một cái, thong thả nói:

- Chắc ngươi muốn biết ta muốn tra điều gì đúng không?

- Sao vậy? Thứ Đại Thánh gia muốn tra, không thể cho bần tăng biết?

- Ngươi đoán xem.

Hầu tử cười hì hì liếc Địa Tạng vương một cái. Thấp mày xuống, vừa khéo nhìn thấy tờ ghi chép giáng sinh của nhân loại thuộc địa vực Hoa Sơn, lại chỉ âm thầm ghi ở trong lòng, ngoài mặt vẫn tiếp tục bất động thanh sắc lật giở tra xét, miệng thong thả nói:

- Ta phát hiện. Sinh Tử điện này được ngươi quản lý không sai. Lần trước ta tới có thấy mục lục nào đâu, giờ có nó, muốn tra duyệt liền tiện lợi nhiều.

- Đại Thánh gia quá khen.

Địa Tạng vương nhẹ giọng cười nói:

- Cái này kỳ thực đều nhờ công lao của Đại Thánh gia, nếu không phải ngài hủy đi toàn Sinh Tử điện, thiêu đốt Sinh Tử bộ để tiêu trừ lệ khí, thì lấy đâu ra trùng chỉnh sau này? Hơn nữa, nếu bần tăng đã tiếp thủ âm gian. Tất nhiên phải làm cho tốt mới phải.

- Đây là ngươi khen ta hay khen chính mình?

Hầu tử tiện tay ném mục lục đã tra xong sang một bên, lại nhặt một bản khác, làm bộ làm tịch tiếp tục tra duyệt.

- Đương nhiên là khen Đại Thánh gia, không phá không lập mà.

Thoáng dừng một chút, Địa Tạng vương nhẹ giọng nói:

- Nếu Đại Thánh gia đã nói không cần bần tăng giúp đỡ, vậy bần tăng xin được thất bồi.

- Hả? Ngươi muốn đi?

Hầu tử khẽ ngước đầu lên.

- Đại Thánh gia không vừa ý?

- Không sao không sao, ngược lại, cầu còn không được.

- Đại Thánh gia thật là... Nói chuyện thẳng thắn. Vậy, bần tăng thất bồi.

Địa Tạng vương khẽ cười cười, lùi ra sau ba bước, xoay lưng đi ra ngoài điện.

Nhưng hắn vừa đi, trong lòng hầu tử đột nhiên lộp bộp một tiếng, đưa mắt nhìn theo hướng Địa Tạng vương ly khai.

Một ý niệm chợt phù hiện trong đầu.

- Có vẻ không đúng. Chẳng lẽ, hắn đã... biết ta muốn tìm điều gì?

*****

- Phá! Phá! Phá! Phá!

Thiên Bồng không ngừng ra tay.

Không chỉ Thiên Bồng, ngay cả Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh, Tiểu Bạch Long cũng ra tay theo.

Từng tên binh sĩ bò lên thang, hét lên rồi ngã gục. Tốc độ nhanh đến mức bọn họ không kịp có cơ hội đưa mắt nhìn vào trong mỏ đá.

Nhưng dù thế, từng cái đầu vẫn cứ liều mạng nhô ra từ sau tường rào.

Từng đợt mưa tên đằng không mà lên, lại trùng trùng ụp xuống, vô luận tăng nhân núp ở đâu, bọn họ đều có thể chuẩn xác bắn trúng.

Rất hiển nhiên, đó không phải bắn bừa.

Dần dần, Thiên Bồng phát hiện đối phương phái ra rất nhiều người, thông qua khe hở nhỏ trên tường rào tra xem trong này. Mặc dù tầm nhìn rất hạn hẹp, lại vẫn có thể nhân đó chỉ hướng mưa tên.

Đứng ở vị trí Thiên Bồng, nếu không phải quan sát kỹ càng, rất khó mà phát giác ra.

- Bọn họ có thể dùng phương thức khác để quan trắc, sao còn không ngừng phái người chịu chết? Chỉ để phân tán sự chú ý của chúng ta?

Vài chục tăng nhân trốn tới sau nham thạch, mưa tên lại giống như mọc mắt, chọn một góc độ cực xảo trá, cách qua tường rào, nháy mắt liền bắt chết nửa số trong đó.

Hơn mười tăng nhân bị bức bò trên sườn núi ngay sau lưng Thiên Bồng, bọn họ cúi thấp người nấp mình sau loạn thạch, sợ bị binh sĩ ngoài tường rào nhìn thấy. Nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Một tên tăng nhân kêu thảm từ trên sườn núi đổ gục xuống. Xô vào núi đá, não tương bắn ra.

Vành mắt Huyền Trang đỏ ửng, lẳng lặng chứng kiến hết thảy.

Hai tay gắt gao siết vào nhau, mười ngón đâm sâu trong thịt.

Hắn thì thầm nói:

- Ngay cả bọn họ đều không cứu được, chặng đường tây hành này, còn làm sao chứng đạo phổ độ...

- Hiện thực không lý tưởng vậy đâu.

Thiên Bồng mặt không biểu tình đáp nói:

- Cũng như chiến tranh, có được tất có mất. Thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Muốn công thành chiếm đất, tất phải trả ra đại giá bằng máu. Muốn cái gì cũng giữ được, không khả năng.

- Nếu nói thế, chẳng phải phổ độ cũng không khả năng?

Thiên Bồng không đáp lời, tiếp tục im lìm cảm nhận tình thế bên ngoài tường rào.

Nơi đó, đã tập kết đại quân siêu quá hai vạn, càng nhiều quân đội còn đang chạy tới, lại không cảm giác được bất kỳ linh lực ba động nào.

Từng đợt mưa tên vô lực đánh lên hộ thuẫn, rơi rớt xuống đất.

Trong toàn mỏ đá, có lẽ chỉ thừa lại nơi Huyền Trang đang đứng, trong bức hộ thuẫn do Thiên Bồng, Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm và cả Tiểu Bạch Long cộng đồng dựng lên mới thật sự an toàn. Đáng tiếc tính đi tính lại, thì nơi này chỉ có thể dung nạp hai trăm người.

Mặc dù đã chen chúc vô cùng, lại vẫn có vô số tăng nhân từ khắp các ngóc ngách trong mỏ đá đội mưa tên vọt tới nơi này. Nhưng mà, không ai trong bọn họ đến được nơi muốn đến.

Chỗ này hệt như mồi câu khổng lồ, vô số binh sĩ thông qua tường rào chăm chú nhìn vào, chờ đợi tăng nhân tán lạc ở các nơi mạo hiểm lao tới, sau đó bắn ra một tên chí mạng.

Kẻ thành công nhất cũng chỉ tiếp cận hộ thuẫn chừng năm trượng.

Hắn thân trúng sáu tên, ngã vật xuống đất, lại vẫn vươn tay về phía Huyền Trang:

- Đại sư... Cứu ta...

Khắc sau, một đợt mưa tên ập tới.

Máu tươi loang ra.

Trơ mắt chứng kiến hết thảy, trong ngây dại, Huyền Trang vô thức nhấc chân đi tới, nhưng bị Thiên Bồng cản lại.

- Hắn đã chết, đừng qua đó.

Hồi lâu, hai mắt Huyền Trang nhắm nghiền.

Từng hồi mưa tên liên tục ập đến, từng hồi kêu thảm vang lên không ngừng, mấy tiếng kêu nhỏ yếu giống như ác mộng từ trong đống thây cốt truyền đến, từng đôi tay dính đầy máu tươi vươn hướng Huyền Trang.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, hai mắt mở ra.

- Nguyên soái, ngươi nói đúng. Vạn sự vạn vật, không khả năng không trả ra đại giá, nhưng ít nhất, bần tăng có thể quyết định trả ra đại giá thế nào.

Không đợi Thiên Bồng kịp nghe hiểu ý tứ trong lời mình, Huyền Trang đã nhấc chân lên.

Vội xoay người, Thiên Bồng lại bước lên, lần nữa ngăn trở hắn.

- Đại sư muốn làm gì?

- Chúng ta, hàng.

Huyền Trang nhìn đăm đăm Thiên Bồng, chậm rãi nói:

- Trước lúc chúng ta tới đây, chúng nhân vẫn bình yên vô sự. Rất rõ ràng, mục tiêu của bọn họ là chúng ta, chỉ cần chúng ta hàng, liền sẽ không tiếp tục bắn tên. Tăng nhân không chết, binh sĩ, cũng sẽ không chết. Nếu làm thế có thể cứu được chúng nhân khỏi cơn binh lửa, chúng ta cớ gì không làm. Đừng do dự.

Nghe vậy, khóe mắt Thiên Bồng thoáng giật nhẹ.

*****

Địa Tạng vương chậm rãi đi tới bên tế đàn, sóng vai đứng cùng Chính Pháp Minh Như Lai.

- Năm đó, người đầu tiên phát hiện hồn phách kia là ngươi?

Địa Tạng vương khẽ gật đầu.

- Ngươi chuẩn bị trực tiếp can dự chuyện tây hành?

Địa Tạng vương không hề phủ nhận.

- Vậy ngươi giúp ai?

Nghiêng mặt sang, Địa Tạng vương khẽ cười cười, vươn ra một ngón, chỉ hướng thiên không.