Sáng sớm hôm sau, thu dọn xong tàn cuộc, đến vái biệt hầu tử, Đa Mục Quái và đám yêu quái dưới trướng liền triệt để tan biến khỏi Xa Trì quốc. Đột nhiên mất đi chỗ dựa vững chắc trước giờ, lão quốc vương lập tức sa vào khủng hoảng.
Huyền Trang bèn thuận thế dẫn đám người hầu tử tới diện kiến quốc vương.
Đương nhiên, dưới thực lực kiểu nghiền ép của đám người hầu tử, đối với Huyền Trang, quốc vương tự nhiên là nói gì nghe nấy.
Rất nhanh, pháp lệnh cấm chỉ Phật giáo bị phế trừ, toàn bộ tăng nhân được cởi bỏ lao dịch, chùa viện được khôi phục. Kẻ tử nạn được hậu táng, kẻ bị thương được bồi thường.
Có lẽ bởi hầu tử bức bách, có lẽ nhờ Huyền Trang khuyên bảo, tóm lại, cuối cùng lão quốc vương chịu làm ra một chuyện mà bậc quân chủ trên trời dưới đất ít ai làm được -- hạ “Tội kỷ chiếu”. Đương nhiên kỳ thực hắn chỉ thừa nhận mình bị che đậy, đem tuyệt đại bộ phận tội lỗi đẩy hết lên đầu Đa Mục Quái. Có điều, sự thực cũng là như thế.
Vì vậy, trên phố lớn hẻm nhỏ dán đầy lệnh truy nã Đa Mục Quái và đám bộ tòng.
Tuy Đa Mục Quái khẳng định là bắt không được, chẳng qua chúng tăng vẫn cảm ân đội đức đám người Huyền Trang.
Cái thế giới này thường thường kỳ quái vậy đấy, chỉ cần ngươi có thể lấy được thắng lợi sau cùng, như vậy hết thảy điểm đen mà trước kia ngươi bị người công kích đều sẽ biến thành điểm sáng.
Không lâu trước đây, chúng tăng còn cơ hồ nhất trí cho rằng bởi Huyền Trang đi đến khiến cho bọn họ bị vạ lây, khiến bọn họ chết mất nhiều người như vậy. Nhưng hiện tại, bọn họ lại cơ hồ nhất trí coi trường tai họa từ trời giáng xuống này là “khảo nghiệm của Phật tổ”. Thậm chí có người nói Huyền Trang chính là sứ giả do Phật tổ phái tới, sở dĩ đi tới Xa Trì quốc, là vì khảo nghiệm quyết tâm tu Phật của người dân. Về phần đó là thật hay giả. Ai để ý?
Loại thuyết pháp này khiến Huyền Trang như ngạnh trong họng, lại khó mà biện giải.
Đấy có thật là điều hắn muốn?
Hai hàng lông mày thời thời khắc khắc đều khóa chặt.
Do kẻ đệ nhất công thần là hầu tử căn bản không để ý bọn họ, cả bắt chuyện cũng không hứng thú, thế nên mọi cảm kích tự nhiên mà vậy rơi hết trên người Huyền Trang, kẻ đại diện cho Phật môn.
Vì biểu đạt tấm lòng cảm kích Huyền Trang đã cứu vớt chúng tăng Xa Trì quốc, thậm chí bọn họ còn chuẩn bị đề nghị lão quốc vương trích từ quốc khố, dựng lên một ngôi chùa lớn ngay ngoài vương đô, để Huyền Trang tới làm trụ trì, tổng lý toàn bộ chùa miếu Xa Trì quốc.
Đương nhiên, kiến nghị này bị Huyền Trang cự tuyệt.
Sau một trường vận động phế trừ tệ pháp oanh oanh liệt liệt, ứng lời mời của chúng tăng và lão quốc vương, Huyền Trang khai bục diễn giảng ở vương đô Xa Trì quốc chỉnh chỉnh bảy ngày. Chủ yếu là giảng về “hướng thiện”.
Nhất thời. Không chỉ những tăng nhân vừa trốn sinh từ cõi chết, ngay cả quốc dân cũng sùng bái rất nhiều. Sau một khoảng thời gian sa sút ngắn ngủi, Phật giáo Xa Trì quốc nghênh tới một phen hưng thịnh ngàn năm khó gặp.
Tệ chính được giải quyết, Phật môn hưng thịnh, mà nhân dịp này, Huyền Trang cũng thuận lợi trộn lẫn tư tưởng “phổ độ” mà mình loáng thoáng ngộ ra.
Đối với Huyền Trang mà nói, đây cơ hồ là kết cục hoàn mỹ nhất có thể. Nhưng đối mặt với cảnh tượng thịnh thế ấy, Huyền Trang lại cười không nổi. Không chỉ không cười, ngược lại còn có vẻ ủ rủ, sa vào trầm tư.
Mặt khác, từ đầu tới đuôi, hầu tử không hề giải thích quá nhiều về lý do vì sao ngày đó hắn “vừa khéo” xuất hiện giữa thời điểm mấu chốt nhất, Huyền Trang cũng không hỏi.
Đội ngũ tây hành rõ ràng đã sản sinh khúc mắc.
Đồng thời với đó, trong động phủ, Đa Mục Quái lẳng lặng ngồi kia. Tóc mai trên trán nghiêng nghiêng rủ xuống, ánh mắt thất thần.
Trên bàn đá trước người đặt mấy chai rượu ngả nghiêng xiên vẹo.
Tri Chu tinh váy tím khẽ khom lưng, nhẹ giọng nói:
- Mấy ngày nay sư huynh đã vất vả nhiều, giờ rảnh rỗi, nên tu dưỡng mới phải. Rượu này, uống ít thì hơn.
- Tu dưỡng?
Khóe môi Đa Mục Quái thoáng nhếch lên, co quắp, như muốn đè ra một mạt cười lạnh, lại bất kể thế nào cũng cười không nổi.
Vươn tay, hắn run rẩy vuốt má. Đó là nơi bị hầu tử liên tục đánh ba tát.
Hơn sáu trăm năm, hắn đấu cùng Yêu Vương, đấu cùng Thiên Đình, đấu cùng Phật Môn, thậm chí đấu cùng Lữ Lục Quải, có thua có thắng, khởi phục nhấp nhô, nằm gai nếm mật, không phải chưa từng bị thương, không phải chưa vào sinh ra tử, lại không lần nào khiến hắn đau đớn như thế.
Đây là kết quả mà hắn đợi đến sau hơn sáu trăm năm?
- Cút --!
Tức thì, thức ăn, chai rượu trên bàn đá đổ rạp ngả nghiêng.
Tri Chu tinh váy tím vội lùi ra sau một bước, lúc nàng định bước lên, lại bị tỷ muội sau lưng kéo lại.
- Đừng khuyên Chúng ta đã khuyên rồi, khuyên không nổi.
Tri Chu tinh váy tím thở dài đành chịu.
- Chuyện đó?
Đa Mục Quái chợt ngơ ngác ngẩng đầu lên, trông hướng đám sư muội, hỏi:
- Chuyện đó, chuyện của Bạch Cốt tinh, các ngươi đã nói cho Đại Thánh gia chưa?
Tri Chu tinh váy tím chậm rãi lắc đầu.
- Chưa thì tốt, chưa thì tốt.
Thân mình Đa Mục Quái thoáng nghiêng lệch, cả người đổ ụp xuống đất.
Đám sư muội vội bước lên dìu đỡ.
- Đây là một quân cờ
Hắn đứt quãng nói:
- Sớm muộn có một ngày, ta sẽ hướng Đại Thánh gia chứng minh, ta, mới là đúng, ta, chỉ có ta, mới … thực sự… trung thành… với hắn!
Trong lầu các dưới Địa phủ, Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương đều trầm mặc, bốn mắt nhìn nhau
Hồi lâu, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng nói:
- Thế, có tính là phổ độ?
- Không!
Địa Tạng vương chậm rãi lắc đầu, nói:
- Chúng tăng ham sống sợ chết, tham hưởng thái bình, xu viêm phụ thế. Đa Mục Quái chấp niệm chưa trừ, nảy sinh oán khí Nói đến cùng, chẳng qua kẻ chìm trong nước đột nhiên vớ được cây rơm rạ, thở dốc thoáng chốc thôi. Dù có miễn cưỡng coi thành phổ độ, cũng là yêu hầu kia phổ độ, mà không phải Kim Thiền tử phổ độ. Thử hỏi, Huyền Trang còn chưa biết rõ, yêu hầu há biết phổ độ là thứ gì? Kẻ không biết phổ độ đi “phổ độ”, dù giải được khổ sở, cũng chẳng qua là ngẫu nhiên, làm sao có thể cưỡng ép thành Phật pháp? Hơn nữa, nếu không nhờ yêu hầu, lần này Kim Thiền tử hẳn đã thân chết hồn diệt. Chỉ có thể nói, tôn giả tìm được cho hắn một trợ thủ đắc lực.
Nghe vậy, Chính Pháp Minh Như Lai cười lên ha ha, nói:
- Nếu không có trợ thủ này, thì sao Huyền Trang lại trêu chọc tới bậc đại viên Yêu tộc như Đa Mục Quái? Chặng đường tây hành, nếu không bởi ba phương Yêu Thần Phật tác quái, cùng lắm thì Huyền Trang chỉ gặp phải các loại điên nan từ phàm nhân, bằng sức tự thân, chưa hẳn không thể giải.
Thoáng dừng một chút, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng thán nói:
- Vạn sự vạn vật, tương phụ tương thành. Có nhân, mới có quả. Há chỉ dựa vào cái trước mắt mà luận?
- Tôn giả nói phải lắm.
Địa Tạng vương lặng lẽ gật đầu, nói:
- Nếu đã thế, đợi thêm chút ngày giờ, đợi kẻ kia hiện thế, chúng ta hẵng luận đoán.
Lúc này, trong tế đàn. Lông tóc buộc trên kim trùy đang không ngừng bành trướng. Giống như một chiếc kén tằm khổng lồ, có lẽ khắc sau liền phá kén mà ra.
Thế gian này, luôn có vô số chuyện khó mà nói rõ phải trái đúng sai.
Mỗi một cá nhân đều có lập trường của riêng mình, mỗi một người đều có kiên trì của chính bản thân, trên đường đời, bọn họ hoặc ngẩng đầu xoải bước, hoặc loạng choạng bước đi. Làm đủ loại quyết định, hoặc đúng, hoặc sai. Nhưng bất kể thế nào, cái khắc mà bọn họ làm ra quyết định, chí ít, chính bọn họ cho là đúng, chưa từng nghĩ qua rồi sẽ hối hận.
Thương thế chúng nhân còn chưa khỏi hẳn, đội ngũ tây hành lại đã lên đường.
Khác với lúc mới bước chân vào Xa Trì quốc, mọi người trong đội ngũ có vẻ trầm mặc đi nhiều.
Hầu tử một lòng hướng về tây phương, vĩnh viễn đi ở trước nhất. Sắc mặt căng cứng như đeo mặt nạ, bộ dạng tâm sự nặng nề.
Thiên Bồng cứ ở đằng sau nhìn đăm đăm hầu tử, thời khắc duy trì cảnh giác, mặt không biểu tình. Từ trong mắt Thiên Bồng, Quyển Liêm nhìn ra địch ý, bản thân hắn tự nhiên là cùng tiến cùng thoái với Thiên Bồng.
Hắc Hùng tinh vẫn không tim không phổi đi theo hầu tử, chẳng qua, hắn vốn cũng chẳng nhiều lời.
Về phần Huyền Trang thì cứ một mực ủ rũ. Điểm này, thật ra không liên quan gì đến hầu tử.
Kết cục ở Xa Trì quốc cơ hồ là kết cục tốt nhất mà Huyền Trang có khả năng nghĩ đến. Nhưng đạo phổ độ của hắn thì sao?
Có lẽ những lời Đa Mục Quái nói, những chuyện Đa Mục Quái làm, đơn thuần xuất phát từ khiêu hấn. Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Đến thời khắc vạn phần nguy cấp, Huyền Trang lấy cái gì ra để phổ độ chúng sinh?
Mặc ai đều hiểu được, kẻ thực sự cứu vớt tăng nhân Xa Trì quốc không phải Huyền Trang, không phải thiện tâm ôm rắn vào lòng, càng không phải “phổ độ” mà Huyền Trang từng nói, mà là hầu tử. Dùng cách thức đơn giản nhất, lấy bạo chế bạo. Mà kết quả được đến, cũng chẳng liên quan gì đến phổ độ, chỉ đơn thuần là cứu vớt.
Chính điều này khiến Huyền Trang sa vào nghi hoặc không thôi.
Trong toàn đội ngũ, đến sau cùng, chỉ còn mỗi đứa lắm mồm Tiểu Bạch Long là vẫn lải nhải như thường. Dù lời hắn nói chẳng mấy ai nghe, hắn vẫn làm không biết chán.
Đối với cái mồm sớm chiều huyên thuyên kia, hầu tử nghe mãi cũng phiền. Vừa khéo Huyền Trang không có ngựa để cưỡi, thế là, hầu tử dứt khoát dùng thủ đoạn cường ngạnh bức Tiểu Bạch Long biến thành ngựa cho Huyền Trang. Như thế, cũng bớt phải suốt ngày nghe lải nhải.
Nháy mắt, ba tháng qua đi, hàng người cuối cùng đã xuyên qua quốc cảnh Xa Trì quốc, tiến vào một mảnh hoang nguyên. Lúc này, thương thế chúng nhân đã khôi phục hơn nửa, trọng yếu nhất là Đà Khiết, kẻ mang trọng bệnh trong đội ngũ cuối cùng đã điều trị đến trạng thái hoạt động tự nhiên.
Sau khi khôi phục, chuyện đầu tiên mà Đà Khiết làm là cầu xin Huyền Trang cho ở lại, cùng lúc tây hành.
Về chuyện này, Huyền Trang không có ý kiến. Chẳng qua, hầu tử lại kiên quyết phản đối.
Vì sao?
Thứ nhất, trừ cái tài bơi lội trong nước, cộng thêm một thiên phú phải cần thời gian dài chuẩn bị ra, Đà Khiết tịnh không hữu dụng bằng Ngao Liệt, thậm chí còn yếu hơn rất nhiều. Có thể nói chỗ dùng không lớn. Ngao Liệt thì còn có thể nói là “công cụ di chuyển dự phòng” cho Huyền Trang, Đà Khiết thì sao? Dù cần ngựa, cũng đâu cần hai thất?
Thứ hai, chuyện hầu tử tra thân thế Trầm Hương bị lộ, hầu tử hoài nghi là do Đà Khiết làm lộ phong thanh. Rốt cuộc chính Đà Khiết cũng từng nói qua, hồn phách phụ vương hắn đang nằm trong tay Địa Tạng vương.
Một là Đà Khiết lưu lại cũng không có trợ giúp thực tế nào, hai là, có khả năng làm nội ứng cho Phật môn. Suy xét đến hai điểm này, hầu tử phản đối rất kiên quyết.
Rốt cuộc, hầu tử mới là người có tiếng nói nặng nhất trong đội ngũ. Ngại bởi thái độ hầu tử, tuy Đà Khiết không nguyện ý, cuối cùng vẫn đành vứt bỏ ý tưởng gia nhập đội ngũ tây hành. Sau khi quỳ xuống ba vái chín gõ với Huyền Trang, hắn lưu luyến không buông rời đi.
Trước lúc lâm biệt còn tỏ ý khi trở về sẽ thăm viếng Huyền Trang.
Cứ vậy, đám người tiếp tục tiến về phía trước, dùng nguyên hai tháng không kinh không hiểm xuyên qua hoang nguyên không người.
Trên biên giới hoang nguyên dựng lên một tấm bia đá, trên đó viết: “Cảnh nội Nữ Nhi quốc”.