Đại Bát Hầu

Chương 683: Ngọc giản



Bốc lên mưa kiếm đổ tới như cuồng phong loạn vũ, hầu tử ôm đám người Huyền Trang trước ngực, từng bước lao đi.

Tiếng cười Nữ Oa cơ hồ vang vọng từ khắp ngõ ngách, chói tai vô cùng.

Lưỡi kiếm rậm rạp đâm chém trên thân mình, từng đạo vết thương hiển hiện trên người hầu tử, máu tươi bắn tung mà ra.

Gượng lấy kịch đau, hầu tử kiên trì tiến về phía trước, muốn cường hành đột phá.

Trong lòng sớm đã nổi giận lôi đình!

Những bán xà nhân thân ở vòng ngoài còn chưa kịp huyễn hóa thành lưỡi kiếm thì đã bị hầu tử vung chân giẫm nát, cung tường cao vút đổ sụp như đậu hũ, binh tướng Nữ Nhi quốc chạy trốn tứ tán.

Trong tiếng nổ vang, cát bụi xông phá bình chướng bằng hơi nước, nhanh chóng lan tràn ra.

Nháy mắt, hầu tử đã xuyên qua khu vực hơi nước nồng nặc. Bảo hộ đám người Huyền Trang, tăng nhanh tốc độ cuồng chạy ra khỏi phạm vi Nữ Nhi quốc. Đằng sau, là một đám bán xà nhân đếm không xuể đuổi theo sát gót.

- Ngươi muốn chạy đi đâu?

Hầu tử không đáp lời.

Bị cự nhân trăm trượng giẫm đạp, mặt đất Nữ Nhi quốc rung lên như địa chấn.

Phòng ốc dựng trên sườn núi ầm vang sụp đổ, chim thú cuống cuồng chạy trốn, ngay cả Mẫu Thân hồ yên ắng như mặt gương soi cũng nổi lên sóng cả.

Núi non sông ngòi cây cối ven đường, nhất luật đều bị giẫm cho nát bươm.

Chỉ cần rời khỏi Nữ Nhi quốc liền thắng, chỉ cần rời khỏi Nữ Nhi quốc Thời này khắc này, hầu tử nghĩ như vậy.

Nữ Nhi quốc là ốc đảo, tứ xứ đều có nước. Chỉ cần có nước, trong tình thế linh lực không khô kiệt, công kích từ Nữ Oa là vô cùng vô tận. Nếu đúng như lời nàng nói, linh lực tích súc hai ngàn năm Bất kể thế nào hầu tử đều đấu không lại đối phương.

Nhưng một khi rời khỏi Nữ Nhi quốc, mọi chuyện liền khác hẳn. Bên ngoài là hoang mạc, không có nửa giọt nước nào!

Nghĩ lại thì cũng đáng buồn, ai cũng nói ở tu vị cao siêu, thân làm Hành giả đạo liền chịu thiệt, trước kia cảm thấy chưa hẳn. Giờ mới thấy, đúng thật ăn lỗ lớn. Đơn đả độc đấu thì không chút vấn đề, nhưng một khi mang theo mấy cục nợ này Liền chỉ còn nước mắng thầm mẹ nó.

Hầu tử không khỏi chửi đổng một tiếng.

Đằng xa, hắn đã nhìn thấy hoang mạc phía cuối rừng rậm!

Chỉ thấy hắn quyết đoán vươn tay trảo tới, siết lấy Kim Cô bổng, sau đó tung mình nhảy lên. Một tay nắm Kim Cô bổng trùng trùng quét qua, trực tiếp phách nát mấy tên bán xà nhân đuổi theo gần nhất. Đợi đến lúc rớt đất, hắn đã đặt chân vào trong hoang mạc.

Cát bùn dưới chân bị hắn giẫm ra một hố to sâu hoắm, cát bụi lấy hai chân hắn làm trung tâm, điên cuồng tràn ra, tấn tốc che rợp bầu trời.

Đồng thời với đó, tiếng nổ vang cự đại do hầu tử gây ra cũng tan biến, tiếng cười của Nữ Oa chợt biến mất, toàn bộ thế giới chìm trong thinh lặng. Chỉ thừa mỗi tiếng thở dốc nặng nề của hầu tử.

Toàn bộ đám bán xà nhân đuổi sát không tha đều trôi nổi trên giới tuyến rừng rậm, ánh mắt bất cam nhìn hầu tử, lại một mực không dám tiến thêm nửa bước.

Mọi thứ sa vào an tĩnh.

Gác Kim Cô bổng lên vai, hầu tử một tay hộ chặt đám người Huyền Trang, một tay lau máu vương trên mặt, nuốt khô ngụm nước bọt, giận trừng đám bán xà nhân nói:

- Lại đây, sao không dám tới?

Đám bán xà nhân vẫn bồi hồi không tiến.

Hồi lâu, lúc hầu tử xoay người thở dốc, chuẩn bị dẫn đám người Huyền Trang lên Thiên Đình tìm Lão Quân cầu trợ. Đột nhiên nhìn thấy lũ bán xà nhân bắt đầu hội tụ vào nhau.

Chỉ chốc lát, chúng đã hợp thành một bán xà nhân khổng lồ. Đuôi rắn dài ngoằng cuộn cong lại, chỉ riêng phần thân thể dựng đứng đã cao ngang hầu tử.

Hầu tử sửng sốt, bước chân ngưng lại.

Nếu chỉ có mỗi gia hỏa này, hầu tử nhất định không sợ. Chỉ cần bốn phía không bổ sung nước cho nó, mặc kệ có bao lớn, bằng mấy gậy hầu tử liền có thể giải quyết dễ dàng. Sợ là sợ nó đánh không chết.

Khác với đám bán xà nhân trên mặt chỉ có hai điểm tựa như đôi mắt và một cái mồm với lưỡi dài ngoằng kia, cái tên lần này, nét mặt vô cùng tinh trí, nhìn ẩn ước như là nữ nhân.

Bán xà nhân kia khẽ há mồm, nhẹ giọng nói:

- Ngươi tưởng bản cung chỉ có thể khống chế nước, đúng không?

Đây là thanh âm của Nữ Oa.

Hai mắt hầu tử thoáng mở to, trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành.

- Kỳ thực, bản cung còn có thể khống chế rất nhiều thứ, tỷ như “Thổ”.

Thoại âm vừa dứt, chỉ thấy trong hoang mạc, quanh bốn phía hầu tử lập tức gồ lên từng cồn cát. Những cồn cát này tấn tốc tụ thành từng bán xà nhân, chi chi chít chít nguyên một mảng.

Khóe mắt hầu tử khẽ co giật, không khỏi siết chặt Kim Cô bổng.

Cũng may Nơi này không khí thoáng đãng, chỉ cần quan sát rõ ràng, đám xà nhân này căn bản không đáng lo.

Không đợi hầu tử kịp chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, khuôn mặt tinh trí kia lại lần nữa há mồm, mặt không biểu tình nhổ ra ba chữ:

- Còn cả, “Phong”.

Lập tức, trong hoang mạc chợt nổi lên cuồng phong, từ nơi xa hình thành nên thế kinh thiên đào lãng mà đến -- đó là một trận phong bạo lẫn cát bụi lớn chưa từng thấy!

Con ngươi hầu tử lồi ra

Cái quái quỷ gì vậy? Thế này khác gì đè ra mà đánh!

Hết cách, lại lần nữa cuống cuồng tháo chạy Bất đồng chính là, lần này rốt cục nên chạy đi đâu, chính bản thân hầu tử cũng không biết.

Trong Địa phủ, một tên quỷ sai chậm rãi đi tới trước mặt Địa Tạng vương, khom lưng nói:

- Bẩm thế tôn, đám người yêu hầu đã rời khỏi quốc cảnh Nữ Nhi quốc.

Phía đối diện bàn cờ, Chính Pháp Minh Như Lai thoáng ngước đầu lên.

Địa Tạng vương vẫn nhìn đăm đăm bàn cờ, hít một hơi thật sâu, nói:

- Rời đi thế nào?

- Không khác mấy với dự liệu của thế tôn, đánh lên, một phương là Nữ Oa, một phương là yêu hầu. Chẳng qua yêu hầu phải bảo hộ những người đi cùng, nhìn qua, rất bị động.

- Cũng đúng thôi!

Địa Tạng vương khẽ cười cười, một bên đặt con cờ lên bàn, một bên nhẹ giọng thán nói:

- Cho dù không phải bảo bộ những người khác, hắn cũng khó mà giành được chủ động. Trên cái thế giới này, trừ Như Lai tôn giả có tu vị Thiên Đạo, trừ Lão Quân và hắn đã từng có tu vị Thiên Đạo, còn có một người bán Thiên Đạo là Nữ Oa.

Lúc này, ở phàm trần, hầu tử cơ hồ đã sa vào tuyệt cảnh.

Hắn muốn dẫn chúng nhân đằng không mà lên, Nữ Oa liền sử ra trận pháp trọng lực tương tự như Bàn Cổ Phiên. Cường hành hút hắn từ trên trời xuống.

Hắn mang chúng nhân tứ xứ đào vong, Nữ Oa không ngừng quấy rối, tiêu hao linh lực của hắn.

Phong nhận sắc như đao cắt qua gò má, để lại vết thương càn cạn. Thạch thứ đánh lên vai, cũng để lại vết thương càn cạn. Mấu tươi thấm ra nhuộm đỏ cả người cự nhân trăm trượng Mỗi một kích đều không nặng, nhưng mỗi một kích đều từ từ bào mòn lực lượng của hắn.

Hắn chỉ có thể cắn răng ôm lấy đám người Huyền Trang, khi thì duy trì hình thái cự nhân trăm trượng để cuồng chạy, khi thì khôi phục nguyên hình để trốn tránh, nhưng bất luận hắn trốn tránh thế nào, Nữ Oa đều có thể tìm đến rất nhanh. Càng tệ hại chính là, đến giờ hắn vẫn không cách nào phát giác được chân nhân Nữ Oa rốt cục đang ở đâu

- Chỉ còn mỗi cách khôi phục tu vị Thiên Đạo thôi ư?

Gân xanh trên trán không ngừng nhảy động.

Chỉ cần khôi phục tu vị Thiên Đạo. Có được linh lực vô hạn, với sức mạnh cường hoành, chút thế công này của Nữ Oa chẳng khác gì gãi ngứa Nhưngnhư thế, hắn không thể không đối mặt với kẻ địch càng thêm cường đại -- Như Lai.

Đến lúc đó biết phải làm sao?

Thế cục trước mắt, đã tệ hại vô cùng!

- Nữ Oa, đã ngẩn người trong Nữ Nhi quốc hơn hai ngàn năm rồi nhỉ.

Vuốt mở tay áo, Chính Pháp Minh Như Lai nhặt lên một quân cờ. Do dự hồi lâu mới thả xuống bàn, nhẹ giọng nói:

- Nàng cũng là người trầm luân trong bể khổ. Kể ra, nàng chắc cũng tương tự như Thông Thiên giáo chủ, Ngộ giả đạo của Đạo môn, lại kiêm tu Hành giả đạo? Nếu đương sơ nàng tu Hành giả đạo chậm chút, nói không chừng đã có thành tựu Thiên Đạo rồi, chứ đâu phải bộ dạng như bây giờ.

- Cái đó thì chưa hẳn.

Địa Tạng vương xoa xoa tay thong thả nói:

- Về chuyện của nàng, bần tăng có biết một ít. Nếu không phải Hành giả đạo, thì ngay cả bán Thiên Đạo kia nàng cũng đâu đạt được. Đương nhiên, dù gì cũng đỡ hơn hiện tại. Chân thân bị khốn ở Nữ Nhi quốc, không được rời nửa bước.

Chính Pháp Minh Như Lai sửng sốt, giương mắt nói:

- Sao vậy?

- Chưa biết à?

Địa Tạng vương khẽ bật cười, nói:

- Vạn năm trước kia, nàng và Như Lai tôn giả, còn cả Lão Quân, từng có một phen tranh đấu. Khởi nguyên, là pháp tắc của tam giới này.

Chính Pháp Minh Như Lai thoáng súc mày, mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Địa Tạng vương, chờ đợi đáp án rõ ràng hơn.

Nhưng mà, Địa Tạng vương lại không hề có ý định kể tỉ mỉ. Trầm mặc hồi lâu, hắn khẽ thu ý cười, nhàn nhạt thán nói:

- Tóm lại, tâm kết nàng nặng lớn, tưởng bằng Ngộ giả đạo tiến lên Thiên Đạo, tuyệt không khả năng.

Lại một quân cờ hạ xuống, Địa Tạng vương cười lên thương tiếc.

Hai người đều trầm mặc, mắt nhìn đăm đăm bàn cờ, trong đầu lại suy nghĩ tận đâu đâu.

Địa Tạng vương cười nhẹ, Chính Pháp Minh Như Lai mặt không biểu tình.

Một lúc sau, Chính Pháp Minh Như Lai đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy, phất tay áo nói:

- Không được.

- Không được?

Địa Tạng vương ngẩng đầu nhìn hắn.

- Đã có kịch hay, đương nhiên phải đi quan chiến. Cờ này đánh mãi rồi, tới tới lui lui, chẳng qua là trường du hí thôi.

Nói rồi, Chính Pháp Minh Như Lai ném hết quân trắng trong tay ra bàn.

Bỗng chốc, bàn cờ loạn hết cả.

Địa Tạng vương cười khổ.

Nhìn Địa Tạng vương, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng hỏi:

- Cùng đi?

- Ngươi phá bung bét bố cục rồi.

Địa Tạng vương phất phất tay nói:

- Bần tăng không đi thì còn ở đây làm gì?

Lúc này đã cách thời điểm hầu tử và Nữ Oa khai chiến nguyên một ngày một đêm.

Bình minh, trong một sơn động tại Tây Ngưu Hạ Châu, hầu tử khắp người là máu tươi đầm đìa chính đang sấp ở cửa động chăm chú nhìn quanh bên ngoài.

Ngoài động, giữa quần sơn, mấy tên bán xà nhân cự đại do cát bùn hội tụ mà thành lắc lư đứng đó, giữa trời, lại có bán xà nhân do nước suối, cuồng phong tạo ra không ngừng xoáy vòng tới lui.

Sau lưng hầu tử, là năm người đang hôn mê được xếp nằm chỉnh tề.

- Tránh né, trốn chạy, không thoát đâu. Ngươi từng có tu vị Thiên Đạo, bản cung cũng biết giết không chết ngươi.

- Chỉ cần ngươi giao Vân Hương ra đây, bản cung có thể dùng giải dược trao đổi. Từ nay về sau, ngươi ta không liên quan gì đến nhau nữa. Thế nào?

- Nếu còn kéo dài tiếp, dù Lão Quân có thể giải độc, e rằng cũng không đủ thời gian luyện dược. Ngươi, phải nghĩ cho kỹ.

Thanh âm của Nữ Oa vang vọng bên tai hết lần này tới lần khác, hầu tử nổi giận, cao giọng ứng đáp:

- Nói nhảm ít thôi, bức gấp là ta thăng lên Thiên Đạo ngay bây giờ! Dù sao bọn họ mà chết, kế hoạch của ta cũng đi đứt, không bằng kéo ngươi làm đệm lưng!

Nhất thời, ngoài động trầm mặc.

Nhiều năm vậy rồi, từ lúc bắt đầu tu tiên, trừ lần đương sơ đối chiến cùng Như Lai, hầu tử chưa từng nhếch nhác như hiện tại.

Hắn thực không hiểu nổi Nữ Oa lấy đâu ra bản lãnh ghê gớm như thế, trong thiên địa này, trước khi mình xuất hiện, trừ Lão Quân, liền chỉ có Như Lai là có tu vị Thiên Đạo, điều đó hẳn không sai được. Khi mình nói đối phương là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, đối phương cũng tịnh không phủ nhận. Những Vừa nãy là thế nào? Hầu tử thực sự cảm thấy như mình đang gặp phải một tên Đại La Hỗn Nguyên đại tiên phiên bản Na Tra, trên người có vô cùng vô tận pháp bảo – nếu như loại thuật pháp khống chế kỳ dị này là nhờ pháp bảo mà thành. Song trừ pháp bảo ra, hình như cũng chẳng có cách giải thích nào khác.

Có điều, như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là phải giải độc trước. Gánh qua cửa này, ngày sau thiếu gì cơ hội tìm hiểu kỹ càng.

Hầu tử quay người, lôi ra đống pháp bảo cất ở giữa eo, đặt hết ra đất, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Nếu đã không cách nào trốn khỏi Nữ Oa để đi gặp Lão Quân, vậy chỉ còn nước tìm cứu viện.

Trong chuỗi dài ngọc giản kia, có phiến liên hệ Ngao Thính Tâm, có phiến liên hệ Lữ Lục Quải, có phiến liên hệ Đa Mục Quái, có phiến liên hệ Lý Tĩnh Thậm chí có cả phiến liên hệ Tiểu Bạch Long đang bị ném lại trong Nữ Nhi quốc. Nhưng nhìn tới nhìn lui, lại không có phiến nào có thể lập tức thông hành Nam Thiên môn, rồi lấy tốc độ nhanh nhất đi gặp Lão Quân

Hầu tử đột nhiên hối hận đương sơ không thuận tay đòi một phiến ngọc giản trực tiếp liên hệ với Lão Quân. Khoan nói đối phương có đồng ý giúp đỡ chuyện này hay không, đầu tiên, cứ phải liên hệ được cái đã? Hơn nữa, vạn sự đều có giá của nó. Với thân phận này của mình, dù Lão Quân muốn gì đó để bồi thường, thì chắc cũng trả được. Trước mắt, vấn đề lớn nhất là, ai có thể truyền lời giúp mình đây!

- Từ đã Cái này là để liên hệ với ai?

Ngay khi hầu tử đang gấp đến sứt đầu mẻ trán, đột nhiên chú ý tới một phiến ngọc giản mà hắn chưa từng dùng qua.