Đại Bát Hầu

Chương 684: Cầu cứu



Gió mát buổi sớm mai từ từ thổi qua, bóng cây đong đưa.

Trong cửa chính mở rộng, Thanh Tâm quỳ ngồi trước bàn thấp chăm chú viết gì đó.

Chỉ chốc lát, Trầm Hương khoác lấy bao nhỏ từ ngoài đình viện tiến vào.

Hắn cẩn thận cởi xuống giày vải dính đầy cát bùn nhấc ở trên tay, lau mớ mồ hôi, bước lên hàng lang trơn bóng. Khi đi qua trước cửa phòng Thanh Tâm, còn khắc ý thả chậm bước chân, rón rén sợ bị Thanh Tâm phát hiện.

- Đứng lại.

Trầm Hương rụt rụt cổ, hết cách, đành phải xoay người đứng im.

Ở trong phòng, Thanh Tâm vẫn chăm chú viết, đầu không thấy ngẩng lên.

- Hôm nay đã học những gì?

Bị hỏi như vậy, Trầm Hương bẹp môi ngước đầu nhìn trời, rồi quay đầu nhìn tán lá trong viện, vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó.

- Ta đang hỏi ngươi đấy.

Thấy tránh không thoát, Trầm Hương đành hít một hơi thật sâu, đáp nói:

- Bẩm sư phó, Vu Nghĩa Sư huynh, hôm nay giảng về “Càn Thần Hiệp Đế kinh”.

- Nghe hiểu không?

Trầm Hương ấp a ấp úng đáp nói:

- Nghe Không hiểu lắm.

- Là “không hiểu lắm”, hay “hoàn toàn không hiểu”?

Do dự nửa ngày, Trầm Hương chỉ biết cắn răng đáp nói:

- Hoàn toàn không hiểu.

Nói xong, liền vội vàng cúi đầu.

Đầu ngọn bút trên tay Thanh Tâm chợt dừng lại, khẽ thẳng lưng quay đầu nhìn Trầm Hương, nói:

- Ngươi nghe không hiểu cũng bình thường.

- Thật ư?

Cúi đầu, Thanh Tâm lại chăm chú viết lên thẻ tre, thuận miệng nói:

- Thật. Bởi vậy, đi chép lại phần không nghe hiểu một trăm lần rồi học thuộc cho ta.

Vừa nghe. Ý cười mới tràn ra trên mặt Trầm Hương tức thì cứng lại, mồm môi méo xệch.

- Sư phó Có thể để sau hẵng chép được không?

- Sao lại để sau?

Trầm Hương vươn tay gãi gãi đầu nói:

- Mới nghe giảng nguyên cả buổi sáng, lại chẳng hiểu được câu nào, đầu óc ong cả lên. Đệ tử cảm thấy Buồn ngủ quá.

Nhìn bộ dạng đáng thương của Trầm Hương, Thanh Tâm không khỏi sửng sốt.

Từ lúc tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Trầm Hương cũng tính khắc khổ. Chí ít, so với những đệ tử khác trong giám thì nỗ lực hơn nhiều. Nhưng rốt cuộc tính đi tính lại hắn chỉ mới là đứa bé sáu tuổi. Hơn nữa, không phải ai cũng đều có thể cố chấp đến liều mạng như hầu tử trước kia.

Thở dài một hơi đành chịu, Thanh Tâm nhàn nhạt nói:

- Được rồi, mệt mỏi thì về nghỉ ngơi một lát.

- Tạ tạ sư phó!

Uy hiếp lớn nhất được giải trừ. Trầm Hương lập tức hoan hô, thả giày vải xuống dưới bậc thang, xoay người lùi vào trong phòng Thanh Tâm.

Cất đặt hết đồ đạc trên người, Trầm Hương quay lại sấp mình trước màn Thanh Tâm, đảo mắt nhìn quanh.

- Sư phó, ngươi đang viết gì đấy?

- Chuẩn bị kinh văn cho ngươi. Hành giả đạo phải nên dung hợp một ít kiến thức của Ngộ giả đạo mới được. Đúng rồi, vừa nãy chẳng phải ngươi nói phải về phòng nghỉ ngơi?

- Không về.

- Vậy giờ ngươi chuẩn bị làm gì?

- Không làm gì cả.

- Không làm gì cả?

Thanh Tâm liếc Trầm Hương một cái.

- Đúng vậy, không làm gì cả là thoải mái nhất. Ngày nào mà cũng được thế này thì tốt biết mấy.

Nghe vậy, Thanh Tâm bật cười:

- Được. Chờ ngươi tu thành, vi sư cho phép ngươi mỗi ngày đều không cần làm gì hết.

Nói xong, Thanh Tâm đưa tay xoa đầu Trầm Hương .

- Tạ tạ sư phó!

Bỗng đột nhiên, biểu tình trên mặt Thanh Tâm chợt cứng lại.

- Sao vậy, sư phó?

Cúi đầu, Thanh Tâm từ giữa eo lấy ra một mảnh ngọc giản.

- Vừa nãy hình như ngọc giản này có động tĩnh.

- Đối với nàng, bất kể thế nào bản cung đều không thể thỏa hiệp. Nếu quốc vương Nữ Nhi quốc phản bội bản cung mà còn có thể an lành, ngày sau bản cung làm sao thống lĩnh nơi đây?

- Ngươi phải nghĩ cho kỹ. Vân Hương chỉ là một tỳ nữ mà thôi, có cần thiết vì một tỳ nữ mà giằng co mãi với bản cung như vậy không?

- Ngươi câm mồm cho ta! Có bản sự thì đánh vào đây, xem tài ai cao thấp! Nói nhiều như vậy làm gì?

Hầu tử gầm gào.

Nhất thời. Ngoài động phủ lại an tĩnh.

Quay đầu, hắn nhìn đăm đăm ngọc giản trong tay, hai hàng lông mày súc thành một đoàn.

Ngọc giản này là Thanh Tâm đưa cho, đương sơ nói sẽ đưa đầu bên kia cho Tu Bồ Đề, để mình có rãnh thì tâm sự cùng sư phó. Đương nhiên, đưa xong nàng liền bị hầu tử treo lên cây. Vốn cho rằng đời này sẽ không bao giờ dùng tới, nhưng mà

Như quả tìm Tu Bồ Đề giúp đỡ. Xác thực cũng là cách hay. Một lên Tu Bồ Đề muốn lên Thiên Đình nhất định sẽ sướng thông hành không trở, muốn tìm Lão Quân khá là dễ dàng. Thứ hai Nói không chừng căn bản không cần Lão Quân ra tay, tự mình Tu Bồ Đề đã có thể luyện ra giải dược. Phải biết, hắn cũng là cao thủ luyện đan số một số hai giữa thiên địa. Thứ ba, nói toạc ra, bố cục tây hành này, kỳ thực là do hắn một tay thúc thành, theo lý đâu thể nhìn chuyển thế của Kim Thiền tử chết mà không cứu.

Có điều Hầu tử thực sự không muốn tìm hắn.

Nhiều năm vậy rồi, từ sau lần đào ly khỏi Côn Luân sơn, tuy hai người còn giữ lấy danh phận sư đồ, lại sớm đã như người xa lạ. Trước trước sau sau, hầu tử chỉ mới chủ động đi tìm hắn một lần, đó là lần hỏi về hạ lạc của hồn phách Tước Nhi, kết quả hắn đóng cửa không ra, chỉ phái đại sư huynh ra đối phó lấp liếm.

- Thật Phải tìm hắn ư?

Tay nắm ngọc giản, hầu tử có phần do dự.

- Lão Quân thì còn đỡ, công khai ghi giá, muốn hắn giúp đỡ, cứ trả ra gì đó là được. Chứ tìm lão già chết tiệt kia

Mất mặt a

Bên cạnh hắn, đám người Huyền Trang, bao gồm cả Vân Hương còn đang im lìm nằm đó, khí tức càng lúc càng nhỏ yếu.

Một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán Vân Hương chậm rãi trượt xuống.

Mắt thấy sắc mặt chúng nhân kém dần, hầu tử đành phải cắn răng nhấc ngọc giản gần kề miệng môi, nhưng ngay nháy mắt đưa gần sát lại hạ xuống.

Trầm mặc một lúc, hắn tiếp tục áp ngọc giản lên môi, do dự hồi lâu, lại hạ xuống.

Cứ lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm.

Mồ hôi thấm ra trên trán, nhìn qua còn nhiều hơn cả đám người Vân Hương.

Bên ngoài động phủ, thanh âm Nữ Oa vang lên lần nữa:

- Bản cung cho ngươi thời gian một nén hương để suy xét. Sau một nén hương, nếu ngươi còn không giao Vân Hương ra đây, thì đừng trách bản cung không khách khí.

- Lảm nhảm lắm vào, lão tử rút một côn đánh nát Nữ Nhi quốc, để xem ngươi còn thống lĩnh cái khỉ khô gì!

Hầu tử quay đầu hướng ra ngoài động chửi một tiếng. Không thèm để ý.

Cúi đầu nhìn đăm đăm ngọc giản trong tay, hắn không khỏi nuốt khô ngụm nước bọt.

- Sư phó, ngọc giản này có thể truyền âm ngàn dặm, đúng không?

- Ừ!

Thanh Tâm nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay, thẫn thờ gật đầu, nói:

- Ngọc giản là một loại pháp khí, mỗi bộ đều gồm hai phiến, chỉ cần dán ngọc giản lên môi. Vận động linh lực. Liền có thể truyền âm ngàn dặm.

- Thế, sư phó, phiến còn lại của chiếc này ở trên tay ai?

- Ở trên tay ai?

Khẽ liếc nhìn Trầm Hương một cái, Thanh Tâm đặt ngọc giản lên bàn, nhẹ giọng thán nói:

- Phiến còn lại, trên tay Ngộ Không sư bá.

- Hắn à

- Hắn thì sao?

- Hắn đáng ghét lắm, toàn bắt nạt sư phó. Tối ngày hôm qua ta còn nghe thấy sư phó mắng hắn.

- Tối ngày hôm qua?

- Đúng vậy. Tối ngày hôm qua ta đi tiểu đêm, tạt qua trước cửa phòng sư phó, nghe được sư phó đang mắng hắn.

Mặt Thanh Tâm tức thì đỏ hồng, ấp a ấp úng nói:

- Ta Ta mắng hắn thế nào?

Trầm Hương nghiêng đầu hồi tưởng một lát, lắc đầu nói:

- Ta chỉ nghe được “hầu tử chết tiệt”, những lời khác đều nghe không rõ. Ta còn tưởng sư phó đang nói bí tịch nào đó, mới dỏng tai nghe lén.

Mặt Thanh Tâm đỏ như trái gấc.

Chắc là mình nói mớ rồi. Giờ nàng mới biết thì ra mình có tật nói mớ khi ngủ. Xem ra Sau này đi ngủ nên bố cấm âm trận mới được.

Trầm Hương sấp mình trên mặt bàn, mắt tròn xoe nhìn Thanh Tâm nói:

- Sư phó, nếu hắn có việc muốn tìm ngươi giúp đỡ Hắn lại đáng ghét như vậy, ngươi có giúp hắn không?

Ho khan hai tiếng. Thanh Tâm vội vàng ra vẻ trấn định, nhấc bút tiếp tục viết lên thẻ tre:

- Không giúp, nhất định không giúp.

- Đúng, không thể giúp.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ngọc giản trên bàn chợt sáng lên.

Không đợi tay Trầm Hương đụng vào ngọc giản, Thanh Tâm đã cướp trước một bước, bắt lấy.

Trong ánh mắt hồ nghi của Trầm Hương, Thanh Tâm cắn răng, tay run run áp ngọc giản lên môi.

Lập tức. Đầu bên kia ngọc giản truyền đến tiếng ấp a ấp úng của hầu tử:

- Lão đầu tử phải không Là thế này, giờ ta đang đánh nhau với bạn cũ của ngươi là Nữ Oa, bạn cũ khác của ngươi là Kim Thiền tử bị trúng độc của Nữ Oa, tình hình khá là nguy cấp. Ta sắp chịu không nổi Bởi vậy, muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.

Nghe được ba chữ “chịu không được”, Thanh Tâm không khỏi nhớ tới bộ dạng hầu tử bị Đan Đồng tử đánh cho khắp người là máu trong ký ức Phong Linh. Sắc mặt nàng khẽ biến, vội đứng bật dậy, không cần nghĩ ngợi hỏi:

- Giờ ngươi đang ở đâu?

Nhất thời, cả hai đầu ngọc giản đều sửng sốt.

- Sao lại là ngươi?

Nắm lấy ngọc giản, thần tình vốn có phần khó xử khi cầu cạnh người của hầu tử chợt biến mất tăm.

- Ta Ta quên giao cho sư phó.

- Vậy còn không đi giao nhanh lên! Mẹ nó, có đứa sư muội như ngươi đúng là xui tận mạng!

Thanh Tâm quýnh lên, vội “hưu” một tiếng, chạy vọt ra ngoài cửa, bỏ lại Trầm Hương sững sờ đứng đó.

- Vừa nãy còn nói không giúp

Tay chống cằm, Trầm Hương hồ nghi thán nói:

- Tối hôm qua nói mớ còn chửi bớm um sùm, sư phó đúng là càng lúc càng khả nghi.

Một đường xông ra tòa nhà của mình, Thanh Tâm tấn tốc đằng không mà lên, nháy mắt đã hạ xuống ngoài Tiềm Tâm điện.

Cửa chính Tiềm Tâm điện mở toang, bên trong nào có bóng người.

Thanh Tâm hoảng hốt, vội vàng kéo đạo đồ quét dọn trước cửa, hỏi:

- Sư phó đi đâu?

- Sư tôn Sáng nay sư tôn có việc đi sớm, nói là tháng sau mới về Không nói đi đâu.

Thả đạo đồ ra, Thanh Tâm liền vội vàng áp ngọc giản lên môi:

- Sư phó không biết đi đâu, giờ bên kia ngươi thế nào rồi?

- Nhanh bị ngươi hại chết.

- Hại Hại chết Nghiêm trọng vậy ư?

- Nữ Oa này nói là tu vị Đại La Hỗn Nguyên, nhưng ta thấy cứ như chuẩn Thiên Đạo vậy, ngươi nói xem, có nghiêm trọng không?

- Thế Thế giờ phải làm thế nào?

Thanh Tâm gấp đến nước mắt đảo quanh trên vành mắt.

Đầu bên kia ngọc giản, hai hàng lông mày hầu tử súc lại thành hình chữ bát.

Ngữ điệu gấp gáp này Có vẻ không đúng. Chẳng phải sư muội với mình bát tự không hợp ư? Giờ gấp thế là thế nào? Dù có giúp đỡ, không phải cũng nên châm chọc khiêu khích mấy câu trước cái đã? Chẳng lẽ “tình đồng môn” trong truyền thuyết của Tà Nguyệt Tam Tinh Động đột nhiên có hiệu lực?

- Giờ ngươi đang ở đâu? Ta lên đường tới ngay!

Nhấp mím môi, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Ngươi có tới cũng vô dụng. Nữ Oa, ngươi đánh thắng được ư? Thế này đi, ngươi lập tức tìm Lão Quân, để hắn giúp một chuyện, luyện giải dược cho ta.

- Được!

Thanh Tâm đáp không cần nghĩ.

Hầu tử lại thêm một lần ngơ ngác. Hắn vốn tưởng phải nịnh bợ thêm mấy câu, rốt cuộc giờ mình đang có việc cầu người? Ít nhất cũng phải bỏ qua chuyện cũ, sau này hai bên đừng có gây chuyện với nhau nữa. Được, giờ cả phép lịch sử tối thiểu cũng được lược bớt luôn.

Chẳng qua, lần này Thanh Tâm có vẻ hơi quá phối hợp? Hắn nắm lấy ngọc giản, đầu óc bắt đầu nghĩ lung tung.