Trong cuồng phong, Thanh Tâm lao vút tới Nam Thiên Môn, thậm chí lúc đã cực tiếp cận Nam Thiên Môn vẫn không hề giảm tốc.
Nháy mắt, toàn bộ những pháp trận bố trí trên phù thạch quanh bốn phía Nam Thiên môn tức thì bị xúc phát. Quang mang xích hồng xung thiên mà lên, nhất thời, tiếng kèn lệnh vọng khắp thiên địa, binh tướng chen chúc mà ra. Nam Thiên môn vốn đang an tĩnh bỗng loạn thành một đoàn, ngay cả Lý Tĩnh và Na Tra thân ở trong Nam Thiên môn cũng từ đại điện đi ra, tập trung lắng nghe tiếng vang không ngừng kia, vẻ mặt khốn hoặc.
- Là ai? Địch tập à?
Một tên thiên tướng tay phải nhấc kiếm, tay trái đỡ mũ giáp tất tả xông ra Nam Thiên môn:
- Vì sao không thu được tin tức gì cả, thủ quân ngoại vi làm ăn kiểu gì đấy?
Không đợi hắn kịp đứng vững, chỉ thấy mũi chân Thanh Tâm đã chạm đất, hạ xuống trước mặt, lệnh bài thông hành lắc qua.
- Đâu Suất Cung?
Một khắc sau, Thanh Tâm lại đằng không mà lên. Lần này, nàng trực tiếp xuyên qua Nam Thiên môn đang mở rộng.
Tiếng kèn lệnh vẫn vang vọng không ngừng, nhưng binh tướng ngoài Nam Thiên môn đều an tĩnh lại, ai nấy ngơ ngác nhìn theo phương hướng Thanh Tâm rời đi.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên thiên binh khe khẽ đi tới bên người thiên tướng, thấp giọng nói:
- Bẩm tướng quân, là Thanh Tâm thượng nhân của Đâu Suất Cung, vừa nãy ngoại vi đã thông báo. Nhưng mà Tốc độ nàng quá nhanh, không cẩn thận xúc phát pháp trận, thế nên
Thiên tướng thẫn thờ chớp mắt, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Trước đại điện, một tên thiên binh vội vã chạy lên đài, trình điệp báo đến trước mặt Lý Tĩnh.
- Bẩm Thiên vương. Đây là quân tình khẩn cấp ở Tây Ngưu Hạ Châu mà Tuần Thiên Phủ vừa đưa tới.
- Quân tình khẩn cấp ở Tây Ngưu Hạ Châu?
Lý Tĩnh ngước mắt nhìn thiên binh tiến đến bẩm báo, rồi quay đầu nhìn về hướng Nam Thiên môn.
Lúc này, tiếng kèn lệnh đã đình chỉ, toàn bộ Nam Thiên môn chìm trong an tĩnh. Chẳng qua, rối loạn do cảnh báo dẫn lên vẫn chưa hoàn toàn ngưng lại.
Quay đầu. Hắn nói với Na Tra:
- Đi xem xem là chuyện gì.
- Dạ.
Ứng một tiếng, Na Tra lập tức giá lên Phong Hỏa Luân gào thét mà đi về hướng Nam Thiên môn.
Giờ Lý Tĩnh mới vươn tay tiếp lấy điệp báo mà thiên binh trình lên, tiện tay lật ra nhìn, sắc mặt chợt biến.
Lúc này, kịch chiến ở Tây Ngưu Hạ Châu lại tiếp diễn.
Giữa quần sơn, hầu tử tới lui như gió. Hắn cắn lấy ngọc giản, vươn năm ngón khiên động năm đạo linh lực bọc đám người Huyền Trang mang theo bên mình. Tay còn lại nắm lấy Kim Cô bổng vung lên loạn xạ, nện nát đám bán xà nhân đủ loại trước mặt.
Mà đuổi theo sau lưng hắn là nguyên một đại đội bán xà nhân, hệt như chi đại quân không biết bao nhiêu mà kể. Đại quân đi qua nơi nào, nơi ấy liền bị nghiền ra một đạo khe rãnh thật dài, dưới thế công bằng trọng lực cường đại của Nữ Oa, bất luận là cỏ cây hay núi đá đều thống thống ép thành vụn phấn.
Trường chiến đấu kịch liệt này, cơ hồ nghiền nát hết thảy vật thể bị cuốn vào thành phấn mạt.
Bỗng đột nhiên, ngọn núi trước mặt hầu tử khẽ run rẩy. Ngay sau đó chợt “đứng” lên, biến thành một bán xà nhân thân xác khôi ngô, trên người mọc đành cỏ cây chi chít.
Mắt nhìn khoảng cách giữa mình và cự nhân kia càng lúc càng gần, tròng mắt hầu tử dần híp thành một khe nhỏ, không hề có ý định giảm tốc, mà trực tiếp xông thẳng tới.
Sau một tiếng gầm gào kinh thiên động địa, bán xà nhân khổng lồ gào thét lên, vươn ra một tay trảo tới trước mặt hầu tử.
Không chút nào do dự, hầu tử lăng không lật mình, tay cầm côn vung lên, Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, nhắm thẳng vào bàn tay đối phương.
Một tiếng nổ vang, khí lưu bị kích lên men theo mặt đất điên cuồng khuếch tán, cây giống bị thổi rạp, đám bán xà nhân đuổi sát gót cũng nghiêng ngả theo.
Khắc sau, thủ chưởng khổng lồ kia dần tan vỡ, biến thành từng khối đá vụn rơi rụng xuống, kích lên cát bụi đầy trời.
Khẽ điều chỉnh thân mình. Hầu tử lại hất lên Kim Cô bổng, chuẩn bị tung ra trọng kích nhắm vào thiên linh cái của cự nhân. Đúng lúc này, uy áp của trọng lực đột nhiên tăng cường, từ tứ phương ép tới. Chỉ thấy thân mình hầu tử chợt lảo đảo, kéo theo cả đám người Huyền Trang cũng bị áp cho lăn lộn trong tầng cát bụi dưới đất.
Cự nhân sau thoáng chốc bị đánh cho váng đầu giờ đã hoãn thần lại, cúi đầu xuống, tấn tốc vươn ra cánh tay còn lại sờ soạng tầng cát bụi. Nhưng không đợi thủ chưởng bằng nham thạch khổng lồ của hắn chạm đến mặt đất, chợt thấy trong cát bụi đột nhiên vươn ra một cánh tay lông lá màu ám kim lớn tương đương.
Tốc độ tay kia cực nhanh, tức thì án lên trên mặt cự nhân.
- Đi chết đi!
Không đợi cự nhân kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng gào thét, đầu lâu cự nhân đã bị cánh tay kia vặn xuống.
Thân xác ầm vang sụp đổ.
Thạch nhân to lớn như ngọn núi chợt tan vỡ, cát bụi hất lên tưởng chừng vô cùng tận. Nháy mắt, sơn dã bốn phía tựa như ngâm tẩm trong một mảnh hải dương màu xám tro.
Giữa lớp cát bụi mù mịt ấy, hầu tử lần nữa hóa thành cự nhân trăm trượng ôm đám người Huyền Trang trước ngực, chậm rãi đứng lên.
Cát bụi như hải dương xung quanh dần tán đi, hiển hiện ra đám bán xà nhân, tầng tầng lớp lớp, đầy khắp núi đồng!
Khóe mắt hầu tử không khỏi giật nhẹ:
- Đến chưa?
- Sắp rồi, ngươi gượng thêm một lát, nhanh đến.
Thanh Tâm cắn lấy ngọc giản liều mạng gia tốc, vành mắt thoáng đỏ ửng.
Đi qua nơi nào, chúng tiên gia đều ngơ ngác nhìn theo.
- Đó là cái gì?
Ngọc đế đứng trước Lăng Tiêu bảo điện, tay nắm một tấm tấu chương, súc mày hỏi.
Tiên gia ở bên khom lưng chắp tay nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, thần cũng không rõ. Hay là Để thần đi hỏi xem?
- Hỏi đi.
Ngọc đế khoát khoát tay, xoay người tiến về hướng Ngự thư phòng, nhẹ giọng thán nói:
- Hiện tại tam giới đều đang thái binh, lại lấy tốc độ như thế lao đi giữa Thiên Đình, thực sự không biết phép tắc là gì. Kẻ không biết, còn tưởng xảy ra chuyện lớn nào đó.
- Dạ.
Tiên gia kia hành lễ, vừa xoay người rời đi, Lý Tĩnh đã tất tả chạy đến.
- Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi.
Hắn khuỵu gối xuống, nói:
- Yêu hầu kia động thủ ở Tây Ngưu Hạ Châu, thần mới vừa tra xét, người động thủ cùng hắn chắc là Nữ Oa nương nương.
Ngọc đế cả kinh. Tấu chương trong tay “lạch cạch” một tiếng rơi rớt xuống đất.
- Yêu hầu cùng Nữ Oa Nương nương?
Phi tốc hạ xuống lục địa Đâu Suất Cung, Thanh Tâm bước nhanh tiến vào trong lầu các.
Tước Nhi đi ra nghênh đón, nhưng không đợi đối phương mở miệng, Thanh Tâm đã rảo bước lướt qua.
Bị nàng lướt qua sát vai như vậy, Tước Nhi ngơ ngác, thẫn thờ nhìn theo đến đầu mút hành lang.
“Quang”, một tiếng nổ vang, Thanh Tâm đẩy cửa phòng ra.
Lão Quân chính đang pha trà trong phòng đốn thì dừng tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
- Sư phó, hầu tử xảy ra chuyện, ngươi phải giúp đỡ hắn!
Thanh Tâm hô to.
Một mảng lớn bán xà nhân bị trực tiếp hất lên thiên không, hầu tử duy trì lấy hình thái pháp thiên như địa khổ sở giãy dụa trong chiến thuật biển người của Nữ Oa. Trên dưới khắp người đều bò đầy bán xà nhân, nhìn qua hệt như hãm thân trong ổ kiến.
Tùy theo bán xà nhân hiện ra càng lúc càng nhiều. Hầu tử dần bị áp đảo, trận thế có thể dùng “chìm ngập” để hình dung.
Nhưng chừng chốc lát, chỉ thấy Kim Cô bổng xung thiên mà lên, phi tốc xoay tròn. Đám bán xà nhân chồng chất như núi một là bị ném lên thiên không, hai là bị xoắn thành phấn mạt.
Gió táp quét ngang hết thảy mọi thứ.
Sau phút cuồng bạo, thân hình đã rút nhỏ của hầu tử chậm rãi hiện ra.
Máu tươi thuận theo vầng trán nhỏ giọt tẩm vào trong mắt, nhói đau.
Hắn một bên dùng tay dẫn dắt linh lực bảo vệ chúng nhân, một bên trùng trùng thở dốc, nhìn quanh bốn phía.
Chung quanh, vẫn là đám bán xà nhân đầy khắp núi đồng, tầng tầng lớp lớp. Tên nào tên ấy đăm đăm nhìn hắn, tựa hồ nhiều hơn vừa nãy một chút.
Cắn răng, hắn chậm rãi hỏi:
- Nữ Oa, có dám đi ra đánh một trận không?
Giữa trời cao truyền đến tiếng cười thanh thúy của Nữ Oa:
- Hỏi mãi một câu như thế mà ngươi không chán à? Không phải ai cũng tranh cường háo thắng, dễ bị ngươi khích trúng vậy đâu. Giao Vân Hương cho bản cung, thế nào?
- Nằm mơ đi!
- Vậy thì đánh tiếp thôi.
Lập tức, đám bán xà nhân đang đờ đẫn như tượng đá lại bắt đầu hành động, chen chúc lao về phía hầu tử!
Trong Đâu Suất Cung, Lão Quân ý vị sâu xa nói:
- Ai bảo hắn tự dưng đi chọc bát phụ Nữ Oa kia làm gì? Nữ Oa là ai cũng chọc được chắc?
- Sư phó.
Tròng mắt Thanh Tâm chợt híp thành một khe nhỏ, hồ nghi hỏi:
- Ngài sớm biết hắn đã xảy ra chuyện?
- Đúng vậy!
Lão Quân đứng thẳng lên, ho khan hai tiếng nói:
- Tu vị Thiên Đạo của vi sư tuy mất rồi. Việc nhỏ có thể không quá rõ ràng, nhưng việc lớn, há có thể không biết.
- Vậy sao ngươi không nhắc nhở hắn?
- Bồ Đề lão đầu là sư phó hắn, ngay chính sư phó đều không nhắc nhở, vi sư và hắn lại không quen không biết, cần gì mua việc vào thân?
Nói xong, Lão Quân vuốt mở tay áo, nâng chén trà xanh phẩm một ngụm, bộ dạng rất là đắc chí.
- Ngươi!
Thanh Tâm rảo bước đi tới bên cạnh Lão Quân, ngồi quỳ xuống, kéo tay Lão Quân hét lên:
- Ngươi đáp ứng ta sẽ chiếu cố hắn!
Vừa nghe, búng trà xanh trong miệng Lão Quân chợt phun ra, thiếu chút thì sặc chết.
- Ngươi đáp ứng ta, ngươi không thể nói mà không giữ lời!
Chậm rãi nghiêng mặt sang, Lão Quân thấy Thanh Tâm đang tròn xoe mắt đăm đăm nhìn mình.
Trong hoảng hốt, hắn như nhìn thấy cô bé mấy trăm năm trước quỳ trước mặt mình, dùng chủy thủ kề lên yết hầu, khổ khổ van cầu mình cứu con khỉ kia.
Đúng vậy, lời hứa ấy, hắn từng đáp ứng, đáp ứng với Phong Linh, chỉ cần nàng làm theo yêu cầu của mình, như vậy, con khỉ mà nàng một mực nhớ mong sẽ một đường thông sướng, được mình chiếu cố suốt đời.
Nhất thời hắn nghẹn lời không nói được gì.
Trầm mặc hồi lâu, Lão Quân chỉ biết vuốt râu lắc đầu đành chịu, nhẹ giọng thán nói:
- Oan nghiệt a.
- Hầu tử! Hầu tử! Ngươi không sao chứ?
- Còn thừa nửa cái mạng
Nhẹ tung mình, Thanh Tâm nhảy xuống từ trên tầng trời thứ ba mươi ba, lao nhanh đến hạ giới.
- Ta đã lấy được giải dược, nhưng còn thiếu một người. Muốn giải độc của Nữ Oa, tất phải tìm được người này trước.
- Ai?
- Thảo Tiểu Hoa, tiên thảo trong Thủy Liêm động!